Không Thực Sự Có Người Cho Rằng Thế Thân Khó Làm Chứ?

Chương 20: Chăm sóc nhau

Quý Miên phản ứng một lúc lâu mới nhận ra có lẽ Phó Trầm Du đang chữa trị cho mình. Rốt cuộc, khi ở lớp học mẫu giáo, cậu đã thấy Phó Trầm Du dùng kem nước muối để hạ nhiệt vết thương.

Đây là kinh nghiệm sống của cậu chỉ trong năm năm.

Nói cách khác...nhân vật phản diện quan tâm đến cậu?

Qúy Miên sợ đến mức suýt chút nữa còn tưởng rằng cái tát vừa rồi của Qúy Vệ Quốc đã đánh gục cậu. Nếu không, làm sao cậu có thể tưởng tượng nổi một người lạnh lùng như Phó Trầm Du lại làm việc này.

Phó Trầm Du tay không còn lạnh nữa, và cậu định nhúng tay vào đống tuyết một lần nữa, làm điều tương tự. Quý Miêm không dám để lão đại trị thương, đời người ngắn ngủi, cậu muốn sống thêm vài năm.

Tay Phó Trầm Du đỏ bừng vì lạnh, Quý Miên vội vàng ngăn cản. Nhịn hồi lâu, cậu mới nói bằng giọng như sữa: "Tớ không đau."

Để khiến câu nói của mình không giống như đang quan tâm đến Phó Trầm Du, Quý Miên vội vàng nói thêm: "Tay của cậu bị đông cứng, sẽ không thể giúp tớ làm bài tập."

Phó Trầm Du nhớ lại thỏa thuận giữa họ và gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

Ngoài ra, cậu dường như không có gì để nói với Qúy Miên.

Cậu nhớ rằng Qúy Miên hơi ngốc và không nói được nhiều.

Phó Trầm Du lại liếc nhìn Qúy Miên, lấy từ trong túi ra một viên kẹo bơ cứng hình con thỏ lớn, gỡ tay Qúy Miên ra và đặt nó vào lòng bàn tay cậu. Cậu nhớ tới vừa rồi Qúy Vệ Quốc đưa kẹo cho Quý Miên,

nhưng Qúy Miên không lấy.

Quý Miên run rẩy nhận kẹo từ tay lão đại, không hiểu ý cậu ta là gì. Đương nhiên, cậu tò mò không dám hỏi, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận lòng tốt của Phó Trầm Du.

Sau khi Lâm Mẫn Chi rửa xong bát đĩa, cô nhìn thấy Qúy Miên và Phó Trầm Du trở lại. Cô trong lòng "à" một tiếng, lúc hai đứa nhỏ ra ngoài chơi, tâm trạng không tốt vừa rồi cũng bị cuốn đi. Có vẻ như con trai cô thực sự thích Phó Trầm Du, với một người bạn cùng chơi, có lẽ bệnh tự kỷ sẽ lành nhanh hơn.

Nhà của Phó Trầm Du ở tòa bên cạnh, căn phòng bị bảo mẫu khóa chặt, Lâm Mẫn Chi không có chìa khóa, đành phải tạm thời để Phó Trầm Du ở nhà mình. Cô lau tay ngồi xổm xuống, hỏi ý kiến

của Phó Trầm Du: "Tiểu Du, nhà con khóa cửa, năm nay con có muốn qua nhà dì ăn Tết không? Miên Miên cũng ở nhà, hai đứa có thể chơi với nhau".

Lâm Mẫn Chi cảm thấy khổ cho đứa trẻ. Phó Trầm Du chỉ mới năm tuổi và không thể chịu lạnh, nhà nhỏ nhưng vẫn có thể có chổ chứa cho đứa trẻ, Lâm Mẫn Chi không thể để Phó Trầm Du lang thang dưới trời tuyết.

Phó Trầm Du nhìn chằm chằm vào Lâm Mẫn Chi, cậu thầm tính toán trong lòng, mình có thể ăn bao nhiêu một ngày và chi phí cho dì Lâm là bao nhiêu, và một cảm giác áy náy to lớn bao trùm lấy cậu. Việc phụ thuộc vào người khác đã khiến lòng tự trọng non nớt của Phó Trầm Du trở nên rối bời.

Lâm Mẫn Chi không ép buộc cậu, chỉ mỉm cười và đi làm bữa tối.

Buổi chiều, sân trước lại sôi động hẳn lên.

Gia đình của Dương Triều Anh đã trở lại, và Qúy Miên cảnh giác vểnh tai lên khi nghe thấy động tĩnh. Phó Trầm Du yên lặng ngồi trên ghế, động tác của Quý Miên khiến cậu chú ý.

Kể từ khi chuyện đó xảy ra, đây là lần đầu tiên cậu quan sát những đứa trẻ khác, Qúy Miên trông thật ngu ngốc, giống như một con thỏ chậm chạp.

"Anh tỷ, cô không phải đi thăm người thân sao, hôm nay lại trở về?"

Dương Triều Anh cười: "Này, tôi đã trở về vào nửa đêm hôm qua. Chồng tôi có việc phải làm trong nhà máy, công nhân nào cũng không biết làm, ông chủ chỉ có thể tìm anh ấy."

"Ồ, Triệu Anh, chồng cô thật tuyệt vời! Cả nhà lái xe về đây?"

Dương Triều Anh trên mặt không giấu được tự hào: "May mà mua được xe, nếu không không biết làm sao bây giờ."

"Chậc chậc, anh Tô thật nhanh nhẹn"

"Cô thật may mắn gả đúng người!"

Quý Miên sửng sốt một chút, không ngờ tối hôm qua vợ chồng Dương Triều Anh lại trở về? Nói cách khác, Tô Lạc Du đêm qua cũng trở lại?

Trong tiểu thuyết gốc, người ta chỉ đề cập đến việc Phó Trầm Du suýt chết vào đêm giao thừa năm 1998, nhưng thời gian cụ thể không được đề cập. Tô Lạc Du tối hôm qua trở về, chẳng lẽ trong nguyên tác tiểu thuyết, Tô Lạc Du sáng sớm liền cứu lão đại?

Quý Miên giật mình, trong lòng có suy đoán, trên thực tế, cho dù tối hôm qua cậu không đi, Phó Trầm Du nếu đợi thêm một chút, cũng có thể chờ được Tô Lạc Du.

Nói cách khác, cậu đã vô tình phá hỏng cốt truyện của tác phẩm gốc!

Cậu có những cảm xúc phức tạp, nhưng cậu không hối tiếc.

Dù sao, bác sĩ nói, nếu đến chậm một chút, có thể sẽ không còn nữa, cậu không thể trơ mắt nhìn một sinh mệnh biến mất trước mắt. Thay vì phá hỏng cốt truyện, cậu sợ hơn liệu hành động của mình có gây ra hiệu ứng cánh bướm hay không.

Qúy Miên lo lắng rằng Phó Trầm Du sẽ sống trong nhà cậu qua dịp tết Nguyên Đán này. Trốn tránh đã quá muộn, bây giờ phải ở bên nhau cả ngày lẫn đêm, Qúy Miên nhất thời không biết nên đối mặt với Phó Trầm Du như thế nào. Cậu sợ nhưng cũng không thể để Phó Trầm Du đối mặt với mùa đông lạnh giá một mình.

May mắn thay, vào ngày thứ hai, mọi thứ đã thay đổi.

Ninh Thiển đã trở lại.

-------------------