Không Thực Sự Có Người Cho Rằng Thế Thân Khó Làm Chứ?

Chương 18: Khách không mời mà đến

Qúy Miên tỉnh dậy vào ngày hôm sau, nhớ lại cảnh đút cháo cho Phó Trầm Du tối qua.

Bị sốc.

Trong tiểu thuyết gốc Tô Lạc Du cho Phó Trầm Du ăn, nhưng bây giờ, ngoài ý muốn, cậu lại làm việc này. Cậu vẫn nhớ, bát cháo giữa Phó Trầm Du và Tô Lạc Du trong cuốn sách gốc được độc giả gọi là "cháo tình yêu".

Tình cảm...cháo...

Quý Miên ôm ngực, cảm thấy tức ngực, khó thở.

Căn cứ vào mối quan hệ của cậu với Phó Trầm Du trong cuốn sách gốc, bát cháo này nên được gọi là "bát cháo cứu thương”. Tuy nhiên, Phó Trầm Du sau khi ăn cháo đêm qua đã ngủ thϊếp đi, và buổi sáng cũng ít nói, như thể cậu không có ý định nói chuyện với ai.

Đúng vậy, trong nguyên tác, Phó Trầm Du không phải là nhân vật dễ đối phó.

Quý Miên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Mẫn Chi đợi cơn sốt của Phó Trầm Du giảm bớt, đưa cậu về nhà và nấu bữa trưa. Phó Trầm Du im lặng nhìn căn phòng nhỏ, nhỏ hơn nhiều so với nhà của họ, thậm chí còn nhỏ hơn phòng của cậu. Nhưng nó gọn gàng, sạch sẽ, ấm cúng, làm cậu nhớ lại khi ba chưa ở trong tù, cậu có một mái ấm như vậy.

Hai đứa ngồi mỗi đứa một bên, không đứa nào lên tiếng.

Quý Miên bưng bát lớn màu trắng của mình vùi đầu vào cơm.

Lâm Mẫn Chi sẽ gắp rau cho Qúy Miên, và thỉnh thoảng gắp cho Phó Trầm Du, và nói nhẹ nhàng, không có bất kỳ sự mỉa mai hay chế giễu nào trong mắt cô.

Phó Trầm Du có một sự ghen tị trong lòng.

Tại sao mẹ tốt như vậy, không phải mẹ cậu.

Lâm Mẫn Chi lặng lẽ quan sát Phó Trầm Du.

Tối qua, khi cởϊ qυầи áo cô phát hiện trên người cậu bé có nhiều vết bầm tím. Hẳn không thể là đánh chính mình, chỉ có khả năng là bảo mẫu vô lương tâm đánh!

Người phụ nữ có một tính toán nhỏ trong lòng.

Những người cùng tuổi với Quý Miên,

ít nhiều đều có bạn chơi.

Vì mắc chứng tự kỷ, Qúy Miên luôn từ chối nói những câu dài.

Đêm qua, đây là lần đầu tiên Lâm Mẫn Chi nhìn thấy Qúy Miên vội vàng như vậy.

Theo quan sát của cô, con cô rất quan tâm đến Phó Trầm Du, hai đứa bé có thể là bạn tốt trong tương lai.

Bác sĩ cho rằng thay vì để người lớn mở rộng trái tim của trẻ nhỏ, thì việc giao tiếp giữa trẻ với nhau sẽ hiệu quả hơn. Là một người mẹ, cô hy vọng Miên Miên có thể có những người bạn tốt của riêng mình để cải thiện tính cách hướng nội của mình.

Sau khi ăn xong, Lâm Mẫn Chi dọn dẹp bát.

Thật bất ngờ, một vị khách không ngờ tới, và Qúy Vệ Quốc xuất hiện trước cửa nhà họ. Khi Lâm Mẫn Chi nhìn thấy hắn, khuôn mặt cô thay đổi ngay lập tức.

Cô đặt bát xuống, đóng sầm cửa lại.

Qúy Vệ Quốc nói: "Mẫn Chi! Chúng ta hãy nói chuyện!"

Lâm Mẫn Chi vẫn nhớ cô đi tìm hắn nửa năm trước và đã bị hắn nhục mạ như thế nào. Bây giờ nhìn thấy hắn, trong lòng cô không có tình yêu, chỉ có hận thù vô tận.

Thật đáng tiếc khi động tác của người phụ nữ vẫn chậm hơn.

Lâm Mẫn Chi nhất thời không để ý, để Qúy Vệ Quốc chen vào.

Nhìn thấy Phó Trầm Du và Qúy Miên ngồi cùng bàn, Qúy Vệ Quốc giật mình và tức giận, quay đầu buộc tội: "Tại sao cô lại mang con trai của kẻ gϊếŧ người về nhà? Để nó ăn tối với con trai tôi?"

Qúy Vệ Quốc cũng biết về gia đình của Phó Trầm Du.

Phó Trầm Du trên bàn run rẩy đôi môi, khuôn mặt tái nhợt và nhìn Lâm Mẫn Chi.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Lâm Mẫn Chi cao giọng nghẹn ngào: "Anh cho rằng Phó Dũng là kẻ sát nhân sao? Theo tôi, đàn ông đứng lên bảo vệ phụ nữ của mình đều là anh hùng. Họ không giống mấy kẻ vô dụng!"

Phó Trầm Du sửng sốt trong giây lát.

Trong một thời gian dài, ba cậu bị người dân gọi là kẻ gϊếŧ người, và cậu trở thành con trai của kẻ gϊếŧ người đó.

Lần đầu tiên có người nói ba cậu là anh hùng.

Qúy Vệ Quốc sững sờ một lúc, và bất ngờ nhìn Lâm Mẫn Chi mạnh mẽ, như thể đang nhìn một người xa lạ, hắn lẩm bẩm: "Cô muốn thế nào cũng được, tôi không đến đây để cãi nhau với cô, tôi có việc cần nói."

Hắn đến lần này vì hai lý do.

Một là vấn đề ly hôn, Hồng Hà đã thúc giục kết hôn.

Hắn và Lâm Mẫn Chi vẫn chưa xử lý giấy chứng nhận ly hôn.

Thứ hai là Qúy Vệ Quốc nghe những người hàng xóm kể về tình hình hiện tại của Qúy Miên, nghe nói rằng đứa con trai bị thiểu năng trí tuệ đã có thể đi nhà trẻ, và bây giờ nó vẫn có thể chạy và đi bộ mỗi sáng mà không bị ngã.

Qúy Vệ Quốc lập tức đổi ý, dù sao cũng là con trai hắn, nếu Qúy Miên thực sự khỏi bệnh, hắn không thể để Qúy Miên đi theo Lâm Mẫn Chi. Theo luật, việc nuôi con đều sẽ để cho người có khả năng kinh tế, Lâm Mẫn Chi làm sao có khả năng nuôi con.

Qúy Vệ Quốc nói về việc ly hôn, và Lâm Mẫn Chi đồng ý không chút do dự. Sau đó, Qúy Vệ Quốc nói rằng hắn sẽ mang Qúy Miên đi, và lúc này, đôi mắt của Lâm Mẫn Chi lập tức đỏ lên và hét lên: "Sao anh dám!"

Qúy Vệ Quốc khó hiểu: "Nó là con trai tôi, tại sao tôi không thể mang nó đi?"

Lâm Mẫn Chi đứng trước mặt Qúy Miên: "Qúy Vệ Quốc, nếu anh bước qua xác tôi, còn không thì đừng hòng."

Cuộc cãi vã giữa hai người đã thu hút sự chú ý của cư dân trong tòa nhà. Một lúc sau, cửa đã chật ních người, đứng tựa vào nhau, xem gia đình người khác mâu thuẫn như một trò hay.

------------------