Người đàn ông trung niên đỡ cô:"Tiểu Hi thích em gái, anh cũng thích con gái. Tiểu Hi, hôm nay là sinh nhật của con. Con thích cái gì chọn cái đó, ba trả tiền".
Tiểu Hi nhảy dựng lên:"Yêu ba nhất!".
Lâm Hi bước vào tiệm văn phòng phẩm, thấy được Quý Miên đang nằm trong lòng Lâm Mẫn Chi, tay cậu còn cầm cục tẩy hình con thỏ.
Hai mắt to tròn như mèo con, khuôn mặt nhỏ như cục bột nếp, cánh tay mũm mĩm như ngó sen, mái tóc ngắn mềm mại bung xõa, mặc một cái áo có mũ choàng màu trắng, trên mũ còn có hai cái tai thỏ.
Người cũng đáng yêu như con thỏ vậy.
Kinh diễm lóe lên trong mắt Lâm Hi, nó ngây ngốc nhìn chằm chằm Quý Miên.
Đứa bé đáng yêu như con thỏ nhỏ khắc sâu trong đầu nó.
Lâm Mẫn Chi "a" một tiếng, cũng thấy được Ninh Thiến.
Mọi người xung quanh thì thầm, nhóm phụ nữ thì đố kị, hâm mộ nhìn Ninh Thiến.
Nói mệnh cô tốt, chồng trước tài giỏi, chỉ tiếc là phải đi tù. Hiện tại còn thông đồng với một người đàn ông giỏi giang khác.
Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, ấm áp chói mắt.
Quý Miên nắm chặt tay Lâm Mẫn Chi, trong lòng không khỏi phẫn nộ.
Ninh Thiên có biết hay không? Con của cô đang ở nhà trẻ đợi cô.
Cô ăn sinh nhật với con người ta, con của mình thì không có nổi một bộ quần áo để mặc.
-
"Được, tôi biết rồi". Cô giáo Vương dập điện thoại công cộng.
Phó Trầm Du ngửa đầu nhìn cô, cô giáo Vương lựa chọn từ ngữ, ngồi xổm xuống:"Tiểu Du.....mẹ con có việc bận, có lẽ không tới được".
Phó Trầm Du trầm mặc hồi lâu, thân thể không nhịn được run lên nhè nhẹ:"Nhưng con đã nói với mẹ rồi mà".
Cô giáo Vương yêu thương xoa vành tai nhóc:"Tiểu Du, vừa rồi mẹ con gọi cho cô....nói.....".
Phó Trầm Du mờ mịt:"Bà ấy đã đáp ứng con".
Đứa trẻ luống cuống tay chân mà đứng.
Nhóc nắm lấy vạt áo của mình, quần áo cũ rồi, nhăn nheo, không có thể diện.
Áo sơ mi trắng sớm đã bị dì Trầm dẫm đến nát nhừ.
Cô giáo Vương thở dài:"Tiểu Du....".
Phó Trầm Du cúi đầu, tóc mái che khuất hai mắt:"Cô Vương ơi, cô có thể mượn giúp con một cái áo trắng không?".
Cô giáo Vương nghẹn ngào:"Tiểu Du, con nghe cô này, không phải vì con không có quần áo đẹp để mặc....".
Cô bỗng nhiên không thể nói tiếp.
Phó Trầm Du dùng cánh tay lau nước mắt, dùng sức mà lau.
Tròng mắt nhóc nổi lên tia máu, bờ môi run rẩy:"Cô Vương, cô có thể mượn giúp con một bộ quần áo màu trắng không?".
Cô giáo Vương nhìn Phó Trầm Du, ôm lấy nhóc, trong lòng nghĩ: đáng thương mà.....
Ai mà không biết hôm nay là sinh nhật của con trai thư ký huyện Lâm Cảng.
Trên đường, biết bao đôi mắt đang nhìn Ninh Thiến ngồi trên xe Santana, xe ô tô lóa mắt chạy ra khỏi huyện Lâm Cảng.
Cô sẽ không bao giờ tới.
Nhóc đã bị mẹ mình vứt bỏ.
- -
Nhà trẻ giăng đèn kết hoa, không khí vui vẻ.
Tô Lạc Du đàn một khúc dương cầm khiến cho tất cả mọi người phải ngỡ ngàng. Vợ chồng Dương Siêu Anh đứng ở dưới đài, hưởng thụ ánh mắt chăm chú và lời nịnh hót của mọi người.
Quý Miên ngồi trong lòng Lâm Mẫn Chi, thỉnh thoảng lại đưa mắt tìm kiếm Phó Trầm Du trong đám người.
Cậu nghĩ, ít nhất thời điểm Phó Trầm Du biểu diễn, cậu sẽ cho nhóc một tràng pháo tay.
Đáng tiếc, suốt một ngày, cậu cũng không tìm được người.
Buổi biểu diễn kết thúc, Lâm Mẫn Chi dẫn theo con trai đến phố cũ mua đồ.
Cô tính dựng thêm một sạp bán canh nóng, thời tiết đang trở lạnh, buôn bán cũng tốt hơn.
Quý Miên nắm chặt tay của Lâm Mẫn Chi. Khi Lâm Mẫn Chi vào tiệm mua đồ thì cậu sẽ ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế.
Người qua kẻ lại đều dừng chân đánh giá cục bông nhỏ xinh đẹp như tiên này.
Khi Quý Miên mơ màng sắp ngủ, bên tai lại vang lên tiếng violon quen thuộc.
Cậu nhớ đây là khúc nhạc mà Phó Trầm Du mất một tuần để luyện tập.
Hai nhà gần nhau, Phó Trầm Du luyện tập vô số lần, Quý Miên cũng nhớ kỹ từng nốt nhạc.
Cậu đi về phía trước vài bước, Lâm Mẫn Chi bế cậu lên:"Miên Miên?".
Quý Miên vội vàng mở miệng:"Mẹ ơi....".
Lâm Mẫn Chi dường như cũng cảm nhận được, ôm Quý Miên lần theo tiếng nhạc.
Xuyên qua phố cũ là một ga tàu hỏa bỏ hoang. Cỏ dại mọc cao tới eo, vàng óng rực rỡ.
Từng cụm mây như thiêu đốt, hoàng hôn đổ xuống.
Có một cậu bé ngồi trên đài của ga tàu.
Nhóc nghiêng đầu, ngón tay nhảy múa trên dây đàn, tiếng nhạc ai oán triền miên trong gió.
Gấu bông bị người ta vứt ở nơi hoang dã trở thành khán giả duy nhất.
《Evita》- Đừng vì tôi mà khóc.
Quý Miên ngơ ngác nghe.
Sơ mi trắng giặt đến mức không nhiễm một hạt bụi, luyện tập hết lần này đến lần khác.
Từng khung cảnh hiện lên trong đầu Quý Miên.
Phó Trầm Du cẩn thận chờ đợi, cuối cùng lại chờ được một câu:"Rất bận, không rảnh".
Bầu trời đêm của nhóc không có lấy một vì sao.
Khúc nhạc kết thúc, Phó Trầm Du ngồi ngây người.
Sau một lúc, Quý Miên nhìn thấy nhóc giơ tay lau mặt, càng ngày càng dùng sức, lại không ngăn được dòng nước mắt đang chảy xuống.
Cậu bé ngồi khóc lớn trước ga tàu hỏa bị con người quên lãng.
Lâm Mẫn Chi trầm mặc ôm Quý Miên, trong lòng thở dài.
Chuyện của Phó Dũng gây xôn xao khắp huyện Lâm Cảng.
Cũng đáng thương......
Phó Trầm Du khóc khàn cả giọng. Khóc đủ rồi mới lau khô nước mắt, thu gọn đàn violon, sau đó rời đi mà không nói một lời.
"Cạch" một tiếng, Quý Miên nhìn thấy con hồ ly treo trên túi đàn rơi xuống mặt đất.
Đợi Phó Trầm Du đi rồi, Quý Miên mới tụt xuống đất.
Cậu quay đầu nhìn Lâm Mẫn Chi. Lâm Mẫn Chi dịu dàng nhìn cậu, âm thầm cổ vũ.
Quý Miên ngắt xuống một bông hoa màu trắng bên cạnh đường ray.
Dãi nắng dầm mưa, tiếng xe lửa gào thét cũng không dập tắt được sức sống của chúng nó.
Đóa hoa nở ra từ bùn lầy, gian nan sống sót, không một người hay biết.
Gió lướt qua ngọn cỏ dại, không gian tĩnh lặng.
Phó Trầm Du nôn nóng đi vòng quanh, vừa vội vàng bước đi vừa cúi đầu tìm kiếm.
Rơi ở chỗ nào rồi? Trong lòng nhóc nóng như lửa đốt.
Đó là một trong số những vật không nhiều lắm mà Ninh Thiến tặng cho nhóc.
Đi đến trước đài của ga tàu hỏa, Phó Trầm Du nhìn thấy hồ ly nhỏ còn nguyên vẹn ngồi dưới đất. Trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Phó Trầm Du khom người chuẩn bị nhặt lên, bỗng nhiên nhóc sửng sốt.
Trong lòng hồ ly nhỏ ôm một đóa hoa màu trắng.
Trắng tinh, giống như màu áo sơ mi của nhóc, giống làn váy trắng của Ninh Thiến.
Giống....chiếc chong chóng màu trắng.
Phó Trầm Du nhớ tới chủ nhân của chong chóng trắng mà nhóc gặp được ở nhà trẻ.
Nhóc cười rộ lên, hai mắt cong cong, trong mắt có sao sa lỗng lẫy.
Hình như tên là.....Miên Miên.
-------------------