Tuy rằng trí tuệ của Quý Miên không đủ, nhưng Lâm Mẫn Chi chưa từng từ bỏ cứu giúp cậu.
Quý Miên vuốt mép sách ghép vần, trong lòng bỗng thấy hơi mờ mịt.
Từ lúc xuyên qua đến giờ, cậu chưa có thời gian để suy nghĩ về tương lai của bản thân.
Cậu lấy tờ giấy từ trong hộc tủ ra, mảnh giấy chỉ to bằng bàn tay lại chi chít chữ viết.
Bởi vì Quý Miên sợ bản thân sẽ quên lãng quá khứ, nên mới viết đại khái cốt truyện của《Tình lạ dịu dàng》lên giấy.
Hiện tại mình mới 5 tuổi. Nói cách khác, mình sẽ gặp được Lệ Quyết vào 12 năm sau.
Người đàn ông.....khiến cho nguyên chủ yêu đến chết đi sống lại.
Thở dài.
Quý Miên nhắm mắt lại.
Không biết từ khi nào, ngoài trời đã đổ mưa nhỏ.
Có thể nghe thấy tiếng nói mơ hồ trên cầu thang.
Nhóm công nhân nữ vừa mới tan tầm đang thảo luận:
"Cô đang nói đến đứa trẻ đứng trên cầu thang kia ấy hả?".
"Đúng vậy, cũng đáng thương lắm. Ba mẹ nó không lo được cho nó mà ném cho bảo mẫu chăm. Hiện tại bảo mẫu dẫn theo con trai đến chiếm nhà ở, còn đuổi nó ra khỏi nhà".
"Tạo nghiệt mà..... Trời đang mưa như vậy, lại còn tối, đêm nay còn có gió lớn nữa".
"Cô đừng nói nữa, nhìn sợ chết đi được. Đứng lặng yên như băng, chẳng ư hử lấy một câu...."
Quý Miên nghe vậy bèn bò lên giường, cách một lớp cửa sổ và hàng rào, cậu nhìn thấy đứa trẻ đang ngồi ở hàng hiên đối diện.
Quần áo mỏng manh, đứa nhỏ bị gió lạnh thổi đến tím tái người ngợm.
Nhóc ôm lấy cánh tay, co người lại tự sưởi ấm cho bản thân.
Đáng thương quá.....Quý Miên nghĩ thầm.
Đèn ở cầu thang là đèn cảm ứng, có người đi qua là đèn sẽ sáng.
Nhưng không một ai đi qua, thế giới của cậu bé chỉ toàn là hắc ám.
Trong lòng nhóc có hận, trong mắt có không cam lòng.
Gió lớn vụt lên người nhóc, vết đánh do bị tát trở nên nóng rát, nửa khuôn mặt sưng vù lên.
"Thằng con hoang, mẹ mày cũng chán cái loại chết dẫm như mày rồi. Ngoại trừ tao ra thì không có ai nguyện ý chăm sóc mày đâu!".
"Sao mày không chết đi, sống cản trở mẹ mày đi tìm hạnh phúc mới! Chắc mày còn chưa biết, mẹ mày đã tìm cho mày một người ba mới rồi".
"Thằng con chồng trước, thằng con hoang....".
"....."
Âm thanh nhục mạ của dì Trần hiện ra ngay trước mắt.
Nhóc không dám đi tìm Ninh Thiến, sợ bản thân gây phiền toái cho cô, sợ khiến mẹ sẽ càng thêm ghét bỏ mình.
Cho nên dù bị đánh hay bị mắng, nhóc vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, ôm một chút hy vọng nhỏ nhoi, hèn mọn nghĩ: Có phải chỉ cần mình ngoan hơn thì mẹ sẽ quay lại thăm mình hay không?
Phó Trầm Du cắn chặt môi dưới. Nhóc tự nhủ bản thân không thể khóc, khóc sẽ bị người ta chế giễu, sẽ giúp người khác thực hiện được mục đích.
Nhưng nước mắt vẫn không nhịn được mà rơi xuống, hòa vào trong đêm tối.
Có lẽ bảo mẫu nói đúng, nhóc đã bị vứt bỏ, không có ai yêu nhóc, không có ai cần nhóc.
Nhóc là ngọn cỏ dư thừa trong thế giới này.
Khi nhóc đã hoàn toàn tuyệt vọng thì đèn cầu thang bỗng nhiên sáng lên.
Giọng nói thanh thúy, mềm mại non nớt truyền đến từ tầng hai, ánh đèn vàng ấm áp phát ra khỏi cửa sổ.
Tiếng đọc thật lớn, gằn từng chữ mà đọc:
"Cá nhỏ đυ.ng phải "cơ, bảy, tây", lau nước mắt đi đừng khóc nữa....."
"Cá nhỏ đυ.ng phải "cơ, bảy, tây*", lau nước mắt đi cười hì hì....."
(*机,七,西 phát âm bắt đầu bằng j q x. Ngoài ra còn các âm khác là zh ch sh z c s. Các âm này tương tự như các phụ âm ghép trong tiếng Việt, nhưng chỉ có thể đứng trước các chữ cái khác chứ không thể đứng cuối)
Thanh âm non nớt vang vọng trong đêm, khiến cho đèn cảm ứng trên đỉnh đầu Phó Trầm Du sáng lên.
Ánh đèn sáng ngời phủ xuống người nhóc, xua tan đêm tối.
Phó Trầm Du lau nước mắt, ngơ ngác ngồi nghe bài ca ghép vần.
Đèn cảm ứng âm thanh trên đỉnh đầu nhóc chưa từng tối đi lấy một lần.
---------------------