Qúy Miên phát hiện ra rằng mặc dù cậu chưa đọc xong cuốn tiểu thuyết, nhưng khi trí nhớ hợp nhất, tình tiết trong cuốn sách sẽ trực tiếp hiện ra trong tâm trí.
Chẳng lẽ đây là bàn tay vàng sao?
Trái tim của Qúy Miên rất phức tạp.
Nhưng phải nói rằng việc biết trước cốt truyện có thể giúp cậu vượt qua mọi khó khăn.
Trong nguyên tác, mặc dù Phó Trầm Du bị nhốt ngoài cửa một đêm, nhưng Tô Lạc Du sau đó giống như thiên sứ từ trên trời xuất hiện, mang cậu về nhà trong mùa đông giá rét.
Chính vì điều này mà Phó Trầm Du đã thoát chết. Bằng không, tuyết dày như vậy, lại mặc quần áo mỏng manh, bị đông lạnh qua đêm nhất định sẽ chết.
Tám giờ tối, có tiếng gõ cửa tòa nhà trên phố cổ.
Phó Trầm Du đứng ở cửa, bóng dáng nhỏ bé gần như hòa vào bóng tối.
Dù sao cậu cũng mới năm tuổi, gõ cửa hồi lâu mới phát hiện cửa đóng chặt, trong đôi mắt đẹp kia hiện lên một tia hoảng sợ. Nước da của Phó Trầm Du vốn đã nhợt nhạt, nhưng bây giờ lại trắng bệch như một tờ giấy.
Cậu dường như có một linh cảm và nhận được kết quả mà cậu ít mong muốn nhất.
"Mở cửa, mở cửa!"
Phó Trầm Du gõ cửa mạnh mẽ.
"Bang Bang!"
"Bang bang bang!"
"Mở cửa..."
"Mở cửa!"
Trong phòng hồi lâu không có người trả lời, Phó Trầm Du thanh âm dần dần phát ra kinh hãi kêu lên. Cậu hét ngày càng to hơn cho đến khi nó gần như là một tiếng gầm.
Những hạt bụi tường rỉ sét rơi xuống từ những bức tường lốm đốm cũ kỹ rơi vào mắt cậu đỏ hoe. Tiếng gõ cửa ngày càng to, dần dần, hàng xóm xung quanh chửi bới
"Đi chết đi! Nửa đêm ai gõ cửa ba lần! Điên rồi! Còn chưa xong!"
"Chết tiệt, chính là tiểu tử kia, thật phiền phức."
"Tại sao mẹ nó không đưa nó đi ăn Tết?"
"Ồ, nửa năm rồi mẹ nó không về, ở với bảo mẫu, sáng nay không thấy bảo mẫu của nó về quê sao..."
Đôi mắt của Phó Trầm Du mở to và nước mắt ngày càng nhiều.
Cậu không thể tin rằng bảo mẫu lấy hết chìa khóa đi, để cậu một mình đối mặt với đêm đông lạnh giá.
Trong đợt rét đậm rét hại kéo dài, cậu không nơi nương tựa, không người thân, không lý do, ăn gì, ở đâu…
Cậu sẽ chết!
Phó Trầm Du chưa bao giờ cận kề cái chết như vậy.
Tiếng gõ cửa ngày càng lớn, lòng bàn tay non nớt của cậu đỏ bừng, thậm chí đỏ ngầu.
Nhưng cậu không màng đến đau đớn chút nào, nỗi sợ chết bao trùm lấy trái tim của một đứa trẻ năm tuổi.
Khi Qúy Miên nghe thấy tiếng chửi rủa và tiếng gõ cửa từ tòa nhà bên cạnh, trái tim cậu vô cùng hỗn loạn.
Cậu muốn đi ra ngoài nhìn...
Cậu chật vật leo đến bên cửa sổ, hai bàn tay nhỏ bé bám chặt vào lan can, khuôn mặt tròn trĩnh ép vào lan can, trên mặt in hằn hai vết đỏ.
Tiếng gõ cửa dần dần yếu đi, Phó Trầm Du tựa hồ đã hết hy vọng.
Quý Miên lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngờ đêm giao thừa tuyết rơi dày đặc, nhà nào cũng tỏa ra ánh đèn vàng ấm áp.
Có hàng ngàn ngọn đèn, không cái nào thuộc về Phó Trầm Du.
Qúy Miên lặng lẽ mở ngăn kéo và lấy ra một tờ giấy ghi đầy những âm mưu.
Cậu siết chặt nắm đấm nhỏ, cảnh báo bản thân rằng Phó Trầm Du là kẻ thù của cậu!
Khuôn mặt Qúy Miên nhăn lại thành quả bóng.
Tuy nhiên, bây giờ Phó Trầm Du chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng là người duy nhất biết âm mưu, Qúy Miên tự hỏi mình, cậu nên làm gì?
Quý Miên thở dài, nội tâm cậu đang giằng co!
Phó Trầm Du sẽ không chết đêm nay, nhiều nhất cậu sẽ lạnh hơn và khóc một lúc, và Tô Lạc Du sẽ xuất hiện đưa cậu ta về nhà.
Trong nguyên tác, cậu ở nhà Tô Lạc Du trong suốt tết, và hai người đã hình thành một tình bạn sâu sắc, Tô Lạc Du trở thành ánh trăng trắng không thể chạm tới trong trái tim của Phó Trầm Du.
Đó gọi là tình cảm, lưu luyến...
Quý Miên nghĩ nghĩ cũng mặc kệ, đúng vậy, có Tô Lạc Du đến cứu thì cậu còn lo lắng điều gì?
Năm 1998, pháo hoa không bị cấm ở các thành phố.
Nửa đêm đêm giao thừa, nhà nào cũng đốt pháo, tiếng nổ lách tách vang cả một góc trời.
Lâm Mẫn Chi dẫn Qúy Miên ra ngoài, bước trên tuyết, hai mẹ con cùng nhau nhìn pháo hoa trên bầu trời đêm.
Lúc này, những người hàng xóm thường ngày cay nghiệt xấu tính cũng không buông lời chế giễu, mà nhiệt tình cho Qúy Miên kẹo, khen cậu ngay thẳng, kiên trì và dễ thương.
Sau khi Qúy Miên nhận được kẹo, cậu không vội vã bỏ đi như những đứa trẻ khác mà nghiêm túc nói "Cảm ơn chú" và "Cảm ơn dì" với mọi người.
Bốn mươi tuổi thì gọi là chị, năm mươi mới gọi là dì.
Một vài người phụ nữ nhìn cậu rất ngạc nhiên
"Con nhà Mẫn Chi đúng là bị thiểu năng trí tuệ sao? Sao nhìn tốt thế?"
"Đúng vậy, so những đứa trẻ khác tốt hơn nhiều, chạy cùng Tiền Chân mỗi ngày, sức khỏe cũng rất tốt."
"Ôi, không phải Mẫn Chi dạy dỗ tốt sao, nhìn xem, thật lễ phép..."
Vài tháng trước, cô có thể đã bị tổn thương nghiêm trọng bởi những lời đám tiếu.
Nhưng bây giờ, công việc kinh doanh của cô đang từng bước khởi sắc, Miên Miên có thể nói được, tiền bạc và tương lai sau này sẽ tốt hơi.
------------------