Không Thực Sự Có Người Cho Rằng Thế Thân Khó Làm Chứ?

Chương 12: Tập thể dục

Trong vòng một tháng, Lâm Mẫn Chi đã bán được 100 nhân dân tệ.

Bánh xèo bán chạy, công nhân công trường ở xa sẵn sàng đi đường vòng để mua.

Tuy nhiên, thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu.

Phương pháp làm bánh của Lâm Mẫn Chi đã nhanh chóng được người khác sao chép.

Những ngày gần đây, các quán ăn sáng học cách làm bánh xèo của cô ngày càng nhiều, thu hút đông đảo lượng khách.

Lâm Mẫn Chi cũng không tức giận, dù sao họ đã làm rồi, tranh chấp cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Khi người ta sao chép nó đi, cô cố gắng tìm cách làm cho nó tốt hơn.

“Cô có những gì mọi người không có, và có những gì người khác có.”

Để trả lại số tiền Trương Tiền Chân, mong muốn lớn nhất của Lâm Mẫn Chi là đăng ký cho Qúy Miên vào một lớp học theo sở thích.

Vốn cho rằng Quý Miên chỉ nói học để "đánh nhau", nhưng ai biết rằng con trai mình thực sự không học được gì vào ngày cậu đến nhà trẻ.

Cậu không thích dương cầm.

Lâm Mẫn Chi không biết nên cười hay nên khóc, vì vậy cô chỉ đăng ký cho Qúy Miên vào một lớp học piano.

Nhưng khi đến đăng kí, Lâm Mẫn Chi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô có nên lắng nghe những gì Qúy Miên nghĩ không?

Qúy Miên trong lòng muốn học võ, nhưng không hiểu sao lại lọt vào tai bà nội Diêu, bà đã sáu mươi ba tuổi, con cái đều chết, góa bụa sống một mình.

Qúy Miên đẹp trai, mặc bé con chậm phát triển, nhưng bà nội Diêu rất thích bé.

Ba nội Diêu nghe xong, mấy ngày sau liền đưa Trương Tiền Chân tới.

Lâm Mẫn Chi mở cửa, và bà Diêu giải thích: "Tiền Chân từng là cảnh sát. Nếu Miên Miên muốn học võ, cô có thể tìm cậu ta!"

Với sự giúp đỡ của bà Diêu, Qúy Miên đã học được một ít bài tập thể dục từ Tiền Chân.

Tất nhiên, cậu còn qúa nhỏ, Tiền Chân bây giờ chỉ mới chạy bộ với cậu.

Những người hàng xóm ở phố nghe nói con trai nhà Mẫn Chi có vấn đề về tâm thần đang chạy theo cảnh sát Tiền, họ đều ra xem náo nhiệt.

Có chế nhạo, có mỉa mai, cũng có nói về Lâm Mẫn Chi làm điều vô nghĩa.

Nhìn người khác đau khổ là một cách để người bình thường gϊếŧ thời gian.

Mỗi buổi sáng, Trương Tiền Chân đưa Qúy Miên, 5 tuổi, đi bộ qua những con phố.

Quý Miên mặc áo hoodie hình con thỏ, thở hổn hển chạy bằng đôi chân ngắn ngủn của mình, tuy chậm chạp nhưng bước đi của cậu rất vững vàng, không hề kêu ca.

Ông chủ cửa hàng rửa rau nhìn thấy vui vẻ nói: "Ồ, cảnh sát của chúng ta đến rồi, hai người có thể trụ được bao lâu?"

Thật điên rồ khi chế giễu như vậy.

Qúy Miên lại càng muốn cho hắn thấy sự kiên trì của cậu!

Kiên trì cả tháng, không ai dám xem thường cậu nữa.

Những người hàng xóm chứng kiến

sự kiên trì mỗi ngày và cuối cùng mắng con trai của mình: “Xem kìa, ngay cả đứa con trai thiểu năng của Lâm Mẫn Chi có thể kiên trì được như vậy!"

Lâm Mẫn Chi cũng rất ngạc nhiên, mặc dù con trai cô không thông minh như những người khác, nhưng sự kiên trì của cậu bé vượt xa tầm với của các bạn cùng trang lứa.

Nghe nói rằng một số trẻ em thiếu IQ sẽ tập trung hơn người bình thường trong một lĩnh vực khác, chẳng lẽ là Miên Miên?

Mặc dù linh hồn và ký ức của Qúy Miên đã hợp nhất với một đứa trẻ năm tuổi, nhưng rốt cuộc thì cậu vẫn có kí ức lúc trước.

Xét về tính nhẫn nại và kiên trì thì vượt xa những đứa trẻ bình thường.

Trong nháy mắt, cậu đã hoàn thành một học kỳ ở trường mẫu giáo Lý Minh

Việc Qúy Miên có vấn đề về tâm thần không phải là bí mật ở huyện Lâm Cảng, cha mẹ không nói và dù giáo viên có nghiêm khắc đến đâu, bọn trẻ cũng biết điều đó.

Các bé ở trường mẫu giáo Lý Minh đều là con em người địa phương, bản thân các bé cũng bài xích điều này, cộng với vấn đề IQ của Qúy Miên, sự bài trừ này đặc biệt rõ ràng.

Các em không nói chuyện với Qúy Miên, và Qúy Miên quá lười để đối phó với những đứa trẻ năm tuổi.

Sau khi hợp nhất bộ nhớ.

Chỉ số IQ hiện tại của cậu ít nhất cũng phải hơn 20 tuổi.

Vào đêm giao thừa, cô giáo Vương đã tập hợp các bé lại với nhau và chia nhau những chiếc bánh hoa quế thơm. Bánh hoa quế là món ăn vặt phổ biến nhất ở trường mẫu giáo, ai ngoan được ăn trước.

Từ Tài và Tô Lạc Du là những bé đầu tiên nhận được, Từ Tài là người thích chọc tức Phó Trầm Du, nhưng lần nào cũng không thu được lợi ích gì, mấy lần bị Phó Trầm Du đánh.

Câu bé cũng là người đi đầu trong việc cô lập Quý Miên,

mấy lần kɧıêυ ҡɧí©ɧ Quý Miên nhưng đều bị Quý Miên phớt lờ, tức giận đến hếch mũi trừng mắt nhìn.

Tô Lạc Du, với tư cách là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết "Tình lạ dịu dàng", đã thể hiện khí chất của nhân vật chính từ khi cậu còn nhỏ, và tất cả các bé trong trường mẫu giáo đều thích cậu.

Những đứa trẻ còn lại, Quý Miên không gọi tên được, tạm thời đánh số là A, B, C, D.

Còn Phó Trầm Du...

Quý Miên nhìn góc lớp mà lòng trĩu nặng.

Cậu nhớ rất rõ cốt truyện được viết trên mảnh giấy nhỏ của mình, và trong suốt một học kỳ, cậu không nói một lời nào với Phó Trầm Du, tránh xa cậu.

Những vết thương trên cơ thể Phó Trầm Du mỗi ngày một nhiều hơn.

Cái cũ chưa đóng vảy thì cái mới sẽ phủ lên.

Thật sốc khi thấy những dấu hiệu lạm dụng này xuất hiện trên một đứa trẻ năm tuổi.

Kể từ khi Tô Lạc Du được Dương Triệu Anh cảnh báo không được kết giao với Phó Trầm Du, thì cậu bé hiếm khi chủ động tìm kiếm Phó Trầm Du.

Qúy Miên, không hiểu tại sao lại như vậy.

Chàng trai thời thơ ấu hứa hẹn, sao lại có thể lệch như vậy?

Còn người yêu sau này thì sao?

Cuộc sống của Phó Trầm Du thật khốn khổ, tại sao Tô Lạc Du không an ủi hắn?

Điều này khác với những gì cậu tưởng tượng...

-----------------------