Không Thực Sự Có Người Cho Rằng Thế Thân Khó Làm Chứ?

Chương 10: Nhà trẻ

Cô giáo Vương tiễn mẹ con Miên Miên ra về, cô ngồi dậy, nhìn lên tường.

Ảnh chụp của nhà trẻ, cũng có ảnh năm ngoái của Phó Trầm Du.

Đứa nhỏ 4 tuổi, gác violon trên vai, treo hồ ly nhỏ làm vật trang trí, khuôn mặt trắng nõn tươi cười rạng rỡ. Ninh Thiến nửa ngồi xổm, váy dài màu trắng không nhiễm một hạt bụi.

Cô giáo Vương ngồi xổm xuống, nói với Phó Trầm Du:"Tiểu Du, con có muốn tham gia chương trình văn nghệ năm nay không?".

Phó Trầm Du không nói một lời.

Cô giáo Vương vuốt tóc nhóc, mỉm cười:"Cô gọi cho mẹ, để mẹ tới xem Tiểu Du biểu diễn có được không?".

Con ngươi màu đen của Phó Trầm Du hơi rung động.

Nhóc không nói có tham gia hay không, nhưng trong lòng khẽ gợn sóng.

Quý Miên về nhà, bình tĩnh lại.

Một lần có thể gặp được hai vai chính của《Tình lạ dịu dàng》, nói không chấn động là giả.

Nguyên tác có nhắc tới, Tô Lạc Du chiếm một vị trí không hề nhỏ trong suốt thời thơ ấu của Phó Trầm Du.

Phó Trầm Du bị thương, Tô Lạc Du tới an ủi.

Phó Trầm Du bị bắt nạt, Tô Lạc Du vì hắn mà đánh nhau.

Phó Trầm Du không ăn cơm, Tô Lạc Du đút hắn ăn từng miếng một.

Cho nên sau này, Tô Lạc Du trở thành ánh trăng sáng không thể xóa nhòa trong lòng Phó Trầm Du.

Quý Miệng nhếch khóe miệng, nghĩ đến 20 năm sau.

"Cậu" trở thành chướng ngại vật trong tình yêu của Tô Lạc Du và Lệ Quyết, nên Phó Trầm Du mới thay Tô Lạc Du giải quyết "cậu".

Đây là kết cục cuối cùng của thế thân pháo hôi sao......

Không biết tình cảm của bọn họ tiến triển đến đâu rồi? Tô Lạc Du đã trở thành ánh trăng sáng của Phó Trầm Du hay chưa?

Hôm nay Phó Trầm Du vất kẹo của Tô Lạc Du như thế, xem ra là chưa.

Bây giờ chưa, nhưng cũng sắp rồi. Ngày chết cách mình ngày càng gần.

Quý Miên che ngực, muốn hộc máu:.....Tui thấy mình có thể giãy dụa thêm một chút.

Quý Miên đang buồn rầu, bên tai bỗng vang lên tiếng đàn violon du dương.

Bầu trời cuộn lên tầng tầng lớp lớp những đám mây như đang thiêu đốt,《Liebesfreud》của Fritz Kreisler phiêu đãng trong không trung. Quý Miên thoáng chốc quên hết phiền não, không tự chủ mà bị tiếng nhạc hấp dẫn, tâm trạng nóng nảy cũng dần dần dịu xuống.

Từng nốt nhạc dè dặt bày tỏ tình yêu và niềm vui sướиɠ. Ngỡ như trộm lấy một chút hy vọng, rất nhanh, tiếng nhạc chợt ngừng, mảnh vỡ hy vọng dần dần tan biến.

Quý Miên thở dài, nghĩ thông suốt.

Thôi vậy, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn.

Chỉ cần cậu rời xa Phó Trầm Du, tương lai chưa hẳn sẽ bị hắn gϊếŧ.

- -

Dưới hiên nhà, xuất hiện thân ảnh của một đứa trẻ.

Nhóc bê chậu, chạy dồn dập từng bước đến bể giặt quần áo.

Trong chậu là chiếc áo sơ mi trắng mà năm ngoái Ninh Thiến mua cho nhóc mặc trong tiệc tối ở nhà trẻ, nhóc rất quý trọng nó.

Một đứa trẻ 5 tuổi giặt quần áo rất tốn sức.

Không biết dùng bồ kết, bọt xà phòng cũng bay loạn xạ.

Nhưng nhóc vẫn giặt rất nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú, lăn qua lộn lại, không bỏ qua bất cứ một góc nào. Nhóc mím chặt môi, trên mặt cũng không có biểu cảm gì. Nhưng một đứa trẻ 5 tuổi không giấu được ánh mắt sáng ngời tràn đầy hy vọng.

Một lát sau, cậu bé xuất hiện ở trên sân thượng, trước ngực ướt nhẹp. Nhóc dẫm lên ghế, kiễng chân phơi chiếc áo sơ mi lên.

Đây là trang phục diễn của mình, năm ngoái mẹ đã mua cho mình.

Nhóc không ngừng lặp lại trong lòng.

Áo sơ mi màu trắng phiêu đãng trong tiểu khu cũ, giống như làn váy trắng của Ninh Thiến trong ảnh chụp.

Phó Trầm Du ngồi trên ghế, chờ mong nhìn chiếc áo.

Cứ ngồi như vậy hết buổi trưa.

Nhóc nghĩ, nếu như mình biểu diễn tốt, mẹ sẽ đến thăm mình chứ?

Nhóc muốn nói với mẹ rằng, nhóc biết giặt quần áo, biết tự mặc quần áo, còn biết tự mình đi nhà trẻ.

Nhóc đã lớn rồi, trở thành một nam tử hán. Dù không có ba, nhóc cũng sẽ cố gắng nuôi dưỡng mẹ mình.

Nhóc ăn rất ít.....nhóc thật sự.....thật sự sẽ không làm mẹ thấy phiền lòng.

Phó Trầm Du cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống, lau thế nào cũng không hết.

Quý Miên thu hồi tầm mắt, trong lòng cảm thấy thật phức tạp.

Ninh Thiến sống trong nhà tình nhân, mười ngày nửa tháng cũng không về lấy một lần. Ngoại trừ gửi tiền thì cũng chẳng quan tâm đến con trai.

Dần dần, dì Trần bảo mẫu mới càng ngày càng to gan, dẫn con trai mình tới chiếm nhà, đuổi Phó Trầm Du ra ngoài.

Khó tránh nhìn quần áo của Phó Trầm Du có hơi cũ cũ bẩn bẩn, mặc cũng không vừa người.

Dì Trần đem quần áo của nhóc cho con trai mình mặc, còn quần áo của con trai thì ném cho Phó Trầm Du.

Quý Miên nghĩ đến đây thì thấy hơi phẫn nộ.

Cho dù sau này Phó Trầm Du là tai họa của xã hội, nhưng bây giờ mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, trẻ con vô tội biết bao.

Chỉ là......

Quý Miên lắc lắc đầu, vẫn là đừng xen vào chuyện của người khác. Có lẽ do cậu dung hợp ký ức của nguyên chủ, nên cứ nhắm mắt là cậu lại cảm nhận được viên đạn găm vào cẳng chân, biểu cảm lạnh lùng tàn nhẫn của Phó Trầm Du ở 20 năm sau, còn có cảm giác không thể thở nổi khi rơi xuống biển lạnh như băng. Tất cả điều này khiến cậu lại một lần nửa trải qua cảm giác tuyệt vọng khi tử vong.

《Tình lạ dịu dàng》chú định Phó Trầm Du sẽ là đại ma vương uy hϊếp cả giới cảnh sát. Đến ánh trăng sáng Tô Lạc Du còn chưa thể cảm hóa hắn, Quý Miên thực sự không nắm chắc.

-

Trong nháy mắt, ngày hội văn nghệ của nhà trẻ đã đến.

Sáng sớm, Lâm Mẫn Chi mặc cho Quý Miên một bộ quần áo mới, lau mặt cho cậu, khiến Quý Miên trở nên thơm tho sạch sẽ.

Quý Miên nắm tay Lâm Mẫn Chi ra cửa, đúng lúc thấy dì Trần và con của bà ta. Phó Trầm Du đứng đối diện bọn họ, hốc mắt ửng hồng, cả người run rẩy, vẻ mặt như muốn gϊếŧ người.

Trên mặt đất là áo sơ mi tuyết trắng. Trên áo là vô số dấu chân của hai mẹ con dì Trần.

Áo sơ mi rơi vào cống nước bẩn, dính đầy bùn đất, đã không thể mặc được nữa.

Người khởi xướng còn kiêu căng ngạo mạn:"Thằng con trai của tội phạm gϊếŧ người như mày lại dám trộm mặc quần áo của tao!".

Quý Miên ngơ ngác nghĩ: Không phải....Đó là quần áo của Phó Trầm Du mà.

Chiếc áo được giặt sạch sẽ. Là chiếc áo......mà nhóc mong đợi đã lâu.

-

Lâm Mẫn Chi vui vẻ ôm Quý Miên. Trước khi đến nhà trẻ còn ghé vào một tiệm văn phòng phẩm, mua cho cậu một cục tẩy con thỏ.

Một chiếc xe Santana khí thế dừng trước cửa tiệm văn phòng phẩm, một cậu bé khoảng 7-8 tuổi mặc tây trang nhảy xuống.

Người đàn ông trung niên và người phụ nữ xinh đẹp cùng nhau xuống xe. Quý Miên chợt khựng lại, kinh nhạc nhìn cô chằm chằm.

Ninh Thiến!

Mẹ của Phó Trầm Du.

Cậu nhìn sang người đàn ông bên cạnh Ninh Thiến, cốt truyện《Tình lạ dịu dàng》từ từ mở ra.

Hắn là chồng mới của Ninh Thiến, thư ký huyện Lâm Cảng. Không lâu sau sẽ lên chức, làm phó thị trưởng của thành phố Đồng.

Ninh Thiến hiện là tình nhân của hắn, hai người sắp đi nhận giấy đăng ký kết hôn, tiền đồ tốt đẹp.

Cậu bé ngả vào lòng Ninh Thiến làm nũng.

Người đàn ông trung niên cười mở miệng:"Tiểu Hi, đừng nhào vào người của dì, cẩn thận đυ.ng thương em gái".

Tiểu Hi ngọt ngào hỏi:"Dì ơi, bao giờ em gái mới ra đời, con muốn gặp em ấy!".

Ninh Thiến ngượng ngùng:"Đã gọi em gái rồi sao, nhỡ là em trai thì sao?".

Trong lòng cô căng thẳng, sợ bị Lâm Hi gọi ra con gái thật. Nếu muốn sống trong cái nhà này, cô phải sinh cho chồng một đứa con trai.

--------------------