Giống như Tùy Uyên nói, tên này đúng là một cái bao cỏ phế vật. Một khắc Tùy Uyên dùng mười phần lực đạo đá trúng bụng hắn, hắn thậm chí còn văng ngược lại ra xa một đoạn.
Tên đó "Rầm" một tiếng đập vào vách tường, phát ra tiếng kêu rên đau đớn. Lúc hắn còn bận hô đau, Tùy Uyên đã theo sát tới dùng khuỷu tay trái để lên cổ hắn, tay phải đoạt lại cây kéo trong tay hắn.
Lúc này họ mới nhìn rõ mặt mũi tên này, một người hoàn toàn xa lạ. Hắn không phải tên trung niên chôn đồ vật trên núi, nhưng hiện tại xuất hiện ở chỗ này chắc chắn cũng không phải tốt đẹp gì.
Tùy Uyên để kéo trên cổ hắn, trầm giọng: "Các ngươi là ai?"
Tên đó sau vài phút kinh hoảng ngắn ngủi đã bình tĩnh lại, nghe vậy chỉ nói: "Việc này cùng mấy người không có quan hệ, tôi khuyên mấy người tốt nhất đừng có xen vào việc của người khác."
"Trả lời." Tùy Uyên dùng lực ấn mũi kéo đâm vào cổ hắn.
Tên đó cảm giác được cơn đau, cau mày kêu đau, liên thanh nói: "Đừng... Đừng động thủ, tôi nói là được!" hắn ta nói: "Chúng tôi là một tông phái tu luyện đạo pháp, pháp lực dựa vào việc hút oán khí của quỷ hồn, cho nên... Có thể buông lỏng ra chút được không? Tôi hơi khó tiếp thu."
Tùy Uyên lui cây kéo lại một chút, dừng cách cổ hắn 5 cm.
Hắn sờ sờ cổ, nhíu mày: "Chảy máu."
"Ít lảm nhảm, nói tiếp!"
Hắn nhún nhún vai: "Cho nên chúng tôi đi tìm oan hồn, sau đó..."
Hắn nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, đột ngột hét lớn: "Còn không mau xuất hiện!"
Tùy Uyên nghe trong lòng cảm giác không ổn, lập tức kéo cổ áo hắn giơ tay đâm kéo xuống. Nhưng giây tiếp theo một cỗ sương mù đen đặc từ trong đồng hồ hắn xuất hiện, nháy mắt đã ngưng tụ thành một hình người!
Nó xuất hiện chắn ngay trước mặt tên đó, nên cái kéo trong tay Tùy Uyên đâm vào trong đám sương mù. Ngay sau đó đám sương phát ra một tiếng kêu sợ hãi quái dị. Thích An nhìn thấy phần đầu của nó là một cái khô lâu đang làm động tác há mồm kêu to, phần thân thể tạo thành từ sương đen cũng xuất hiện đầu lâu lớn bé hợp lại thành các bộ phận, từng cái đều đang bắt đầu la hét.
Thích An cùng Tùy Uyên lập tức hiểu, vừa rồi tên này thấy tình huống không tốt cố ý nói chuyện câu giờ, mục đích là vì thả con quái vật này ra! Những lời hắn nói chỉ sợ đều là giả.
Kéo không tạo thành thương tổn với con quái vật, Tùy Uyên ném cây kéo đi, vung quyền hướng vào khô lâu trên đầu nó nhưng lại xuyên thấu qua, không ảnh hưởng đến nó mảy may. Tiếng kêu gào sợ hãi của con quái vật giống như vũ khí của nó vậy, thanh âm chói tai đánh sâu vào Thích An khiến cô đầu choáng mắt hoa, chỉ nghe vài giây mà đứng cũng không thể đứng vững nổi. Cô vội gọi Tùy Uyên, đem nắp bình trong tay còn dính lại một ít máu đưa cho anh.
Ngay lúc này tên kia xoay người bỏ chạy. Thích An bị những tiếng kêu gào quái dị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến hai chân nhũn ra, không thể không dùng sức cắn đầu lưỡi khiến cho đầu óc tỉnh táo lại mới cứng rắn đuổi theo. Vừa chạy ra sân cảm giác đầu váng mắt hoa tức khắc biến mất không tăm tích. Đến lúc này cô mới tận mắt nhìn thấy sương đen bao phủ trong lời Triệu Nhất kể là như thế nào, thực sự duỗi tay không thấy được năm ngón.
Cũng may cô không thấy đường, tên kia cũng cũng không luôn, cho nên cô có thể thấy một đạo ánh sáng chạy về phía đường nhỏ bên phải, lại còn phát ra tiếng bước chân, chắc chắn là hắn rồi. Thích An do dự, nhưng nghĩ đến trong túi còn vũ khí bảo mệnh, không đến mức dâng mạng cho hắn nên dứt khoát chạy theo.
Tên kia giống như nghe được tiếng bước chân đuổi đằng sau nên tắt đèn, muốn dựa vào bóng đêm yểm hộ tìm chỗ trốn, nhưng trong tay Thích An có di động, khoảng cách của hai người cũng không xa, hắn tắt đèn rồi nhưng cô vẫn mơ hồ thấy được, căn bản không cho hắn có cơ hội trốn. Hết cách, hắn lại vừa chạy vừa mở đèn lên.
Trong phòng, Tùy Uyên đem máu rải về phía con quái vật từ đầu đến chân tạo thành từ khô lâu, đám đầu lâu phát ra tiếng hét càng chói tai thê thảm hơn nữa, sau khi tiếng kêu chấm dứt hóa thành luồng khói đen uốn lượn trong không khí một hồi, lại biến thành một dải khói bay ra khỏi cửa đuổi theo tên kia.
Trong bóng tối, dù có di động chiếu sáng đi nữa cũng không thể chạy nhanh được. Thích An đuổi theo tên kia đã một lúc nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn không sai biệt lắm. Cô nghĩ nghĩ, dứt khoát dừng lại ven đường nhặt mấy cục đá lớn ném về phía ánh sáng. Năm cục đá ném trúng hai, Thích An nghe tên kia kêu đau, vội vàng tăng tốc tiến lên, trong lúc chạy cũng lấy mấy con vật nhỏ bằng giấy cô gấp lúc trước siết chặt trong tay. nếu lát nữa có gặp nguy hiểm, cô trước tiên sẽ dùng thứ này. Vì chuẩn bị nắp chai nước đựng máu nên trên tay cô có sẵn miệng vết thương, muốn lấy máu là chuyện đơn giản.
Chưa chờ Thích An đuổi kịp, bỗng nhiên cô cảm giác một cơn gió lạnh từ sau lưng đánh úp lại, cùng lúc đó là tiếng hét của Tùy Uyên: "Cẩn thận, thứ đó ra đấy!"
Một khắc cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, Thích An đem giấy gấp động vật đặt lên miệng vết thương, chỉ cần ấn nhẹ một cái miệng vết thương mới sẽ lập tức chảy máu kích hoạt giấy gấp!
Nhưng cơn ớn lạnh từ phía sau lại vòng qua người cô bay vυ't về phía trước. Vài giây sau ánh sáng đã dần dần chạy xa bỗng nhiên dừng lại, "Bộp" một tiếng điện thoại rơi xuống đất, chiếu sáng người bên cạnh nó.
Tùy Uyên đã đuổi kịp, thấy Thích An không gặp nguy hiểm liền tiếp tục chạy về phía trước.
Không biết tại sao tên kia lại đứng im không nhúc nhích ở bên cạnh cái điện thoại rơi, không nhặt lên, cũng không chạy tiếp. Lúc Tùy Uyên đuổi tới bên cạnh hắn đột nhiên thẳng tắp ngã về phía trước, Thích An chạy đến, cầm di động chiếu vào mặt hắn, kinh ngạc phát hiện hắn thế nhưng đã chết!
Thất khiếu đổ máu, chết không nhắm mắt!
Trên mặt hắn còn mang biểu tình không thể tin nổi, phảng phất trước khi chết xảy ra chuyện hắn không ngờ đến, mà Thích An và Tùy Uyên cũng cảm thấy một màn trước mắt phi thường ngoài ý muốn. Trong thời gian ngắn như vậy, lại không hề phát ra chút thanh âm nào, hắn vì sao lại chết?
"Là thứ vừa rồi kia gϊếŧ hắn?" Thích An nghi hoặc hỏi.
Tùy Uyên lắc đầu: "Không rõ lắm."
Anh nói, ngồi xổm xuống tháo cái đồng hồ trên cổ tay thi thể. Thích An dùng di động chiếu sáng, hai người nhìn một lúc thấy không khác biệt gì so với mấy loại người ta vẫn bán ngoài cửa hàng, chỉ có ở trên nắp mặt sau khắc rậm rạp chi chít chữ viết hoặc đồ án mà Thích An xem không hiểu. Trong mắt cô mấy cái chữ này như giun đất quanh co ngoằn ngoèo nhìn không ra được tin tức gì có ích, nhưng dù sao cũng có thể xác định là nó tuyệt đối không phải đồ vật bình thường, lúc trước hai người tận mắt thấy quái vật từ trong đồng hồ của hắn chui ra.
Hai người bàn luận vài câu, Thích An tạm thời giữ cái đồng hồ tính lúc nào rời khỏi đây sẽ chậm rãi nghiên cứu. Bọn họ quay lại gian phòng lấy ba lô, vừa định đi tìm Triệu Nhất đã thấy bầu trời dần dần sáng lên.
Thích An nhìn mặt trời đang ló rạng sau sương đen, trong lòng có chút nhẹ nhõm: "Xem ra nhiệm vụ sắp kết thúc rồi."
Vài phút sau, sương đen che trời tan hết, ánh mặt trời một lần nữa chiếu rọi thoàn thôn, Triệu Nhất và Lưu Phi cũng rất nhanh quay lại. Hai bên gặp nhau, Triệu Nhất nói lúc nãy hai người họ đang bị truy đuổi, bỗng nhiên tất cả thôn dân ngừng lại biến trở về trạng thái bất động nên họ nhanh chóng về bên này nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, trên đường về sương đen cũng chậm rãi tản ra.
Thích An đem chuyện ở đây kể lại cho Triệu Nhất, anh cầm cái đồng hồ nhìn trong chốc lát, nhíu mày: "Chờ trở về tôi chụp ảnh gửi cho sư phụ xem, ông ấy có lẽ sẽ biết gì đó. Giờ chúng ta ra sau núi đem đồ vật đào ra đã."
Lưu Phi do dự một chút, nói: "Tôi cũng đi, bà Tiêu đối với tôi tốt như vậy, tôi kiểu gì cũng phải dập đầu cho bà mấy cái."
Cậu ta vừa nói xong, lại thấy ba người Thích An nhìn chằm chằm sau lưng mình. Lưu Phi sửng sốt, tiếp theo cảm giác sau lưng lạnh lẽo, cổ cứng đơ chầm chậm quay lại... Cái gì cũng không thấy.
Nói đúng hơn là cậu ta không thể nhìn thấy.
Nhưng kể cả không thấy được cậu ta cũng rõ ràng cảm giác được chỗ đó nhất định có cái gì. Cậu ta khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, lắp bắp hỏi bọn Thích An: "Mọi...Mọi người đang nhìn gì vậy? Có... Có phải bà Tiêu tới hay không?"
Thích An gật gật đầu.
Lưu Phi lộ ra thần sắc hoảng sợ, hét lên một tiếng núp sau người Triệu Nhất. Nhưng rất nhanh cậu ta cưỡng chế sự sợ hãi đối với quỷ hồn, thò người ra hướng về phía đất trống quỳ xuống, dập đầu ba cái vang dội: "Bà Tiêu, cháu xin lỗi, cháu quá vô dụng, không thể giúp được bà."
Lưu Phi không thấy, nhưng bọn Thích An lại thấy bà cụ gầy như que củi lộ ra một nụ cười mỉm, chậm rãi đến trước mặt Lưu Phi nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cậu. Mái tóc như pháo hoa rực rỡ bị một bàn tay vô hình nhè nhẹ ấn xuống rất nhiều lần.
Lưu Phi không thấy bà Tiêu, nhưng giống như cũng cảm nhận được có người chạm vào mình, cậu ta phảng phất thấy được một bà cụ hiền lành hòa ái đứng trước mặt. Cậu ta bỗng nhiên khóc, duỗi tay ôm về phía trước: "Bà ơi, cháu cả đời sẽ không quên bà!"
Người bà lúc cậu ta còn nhỏ cười lột đậu phộng cho cậu ta ăn, người bà mỗi bữa cơm chỉ có một củ khoai lang đỏ cũng muốn cho cậu ta một nửa...