Mộng Tịch nhìn thấy Dương Nghiêm nằm ngất ra sàn, cô hoảng loạn lay vai anh, khóc nức nở. Cô đứng dậy, nhìn quanh tìm người giúp đỡ, nhưng đập ngay vào mắt cô lại là bóng dáng Tề Khang Vũ.
Hắn phẩy nhẹ tay, đám người mặc đồ đen liền bịt miệng, kéo Mộng Tịch đi. Cô vùng vẫy, nhưng không sao thoát được. Mộng Tịch bị đưa về Tề gia, giam lỏng trong phòng.
“Tề Khang Vũ, thả tôi ra. Anh làm gì thế? Mau thả tôi ra.”
Mộng Tịch suy sụp hoàn toàn, ngồi bệt xuống bên cạnh cánh cửa gỗ vừa mới đóng sầm. Từng cơn đau cứ thắt quặn trong l*иg ngực trái, cô khóc đến thương tâm, đến sức cùng kiệt quệ, mệt đến ngất ra sàn thì nước mắt vẫn chảy giàn giụa trên gò má xanh xao. Mộng Tịch biết rõ Tề Khang Vũ không yêu mình, biết hắn tuyệt tình tuyệt nghĩa, nhưng lại không ngờ hắn có dã tâm muốn hại chết cô. Lúc trước đã đành, bây giờ cô đang mang thai máu mủ của hắn, sao hắn nỡ?
Cứ ngỡ Tề Khang Vũ sẽ để mặc cô ở đó, nhưng đến nửa đêm hắn lại quay về, còn mang thêm một ly sữa nóng.
Mộng Tịch ngồi thu mình trong xó cửa, hắn đưa mắt nhìn quanh, tìm kiếm mãi mới thấy bóng dáng của cô. Tề Khang Vũ đặt ly sữa lên bàn, lôi sền sệt cô ra giữa phòng.
“Muốn thế nào?”
Cô khó nhọc thở từng từng hơi, đôi bàn tay hao gầy bất giác đặt lên bụng, như muốn bảo vệ đứa con của mình. Câu hỏi kia không phải nên là cô hỏi hắn sao? Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, hắn muốn làm gì? Cô thật sự không biết. Bình tĩnh lại, Mộng Tịch giây phút này chỉ muốn ly hôn với hắn.
Không phải cô mệt mỏi, mà vì cô sợ, sợ càng dây dưa với Tề Khang Vũ, những người bên cạnh cô sẽ lần lượt bị tổn thương.
“Tề Khang Vũ, chúng ta ly hôn đi.” Mộng Tịch gằn giọng, cố gắng nói rõ ràng từng tiếng.
“Nghĩ thông rồi sao? Chu Mộng Tịch, đáng lẽ cô nên chán ghét tôi từ lâu rồi.”
Mộng Tịch không đáp. Cô gượng mình ngồi dậy, định về giường ngủ nhưng bị Tề Khang Vũ giữ lại. Hắn lạnh lùng nhìn cô, biểu cảm trên khuôn mặt có phần đang sợ.
“Ly hôn cũng được. Nhưng mà giác mạc của cô, đem cho Yến Thanh đi.”
“Tề Khang Vũ, anh đừng ép người quá đáng.” Cô gắt lên, nhưng với sức lực hiện tại, những lời cô thốt ra chỉ khe khé ở cuống họng.
“Ép sao? Chu Mộng Tịch, cô đẩy cô ấy sảy thai, khiến cô ấy bị mù, còn dám gào lên như mình là người bị hại. Hừ, thật vô liêm sỉ.”
Hắn ném cho cô ánh mắt kinh tởm, rồi quay người đi khỏi phòng. Mộng Tịch trầm người xuống, nhàn nhạt buông một câu đau lòng:
“Vậy còn anh? Tại sao lại muốn gϊếŧ tôi, hơn nữa còn tận hai lần?”
Tề Khang Vũ dừng lại trước cửa phòng, quay người về sau nhìn vào bóng lưng của Mộng Tịch. Hắn cười khinh khỉnh, buông ra câu hững hờ:
“Bởi vì cô xứng đáng.”
Bước chân cô độc đi khỏi phòng, cả căn phòng tối đen lại, chỉ còn Mộng Tịch đang ngồi co quắp. Cô ôm chiếc bụng lớn, nặng nhọc đi về giường ngủ. Mộng Tịch không mong đợi gì cho mình cả, chỉ mong đứa trẻ trong bụng cô được bình bình an an ra đời.
Sáng hôm sau tỉnh lại, trên bàn đã có người chuẩn bị bữa sáng. Mộng Tịch nghĩ cho đứa bé trong bụng, cố gắng ăn từng chút. Cô bị Tề Khang Vũ lấy mất điện thoại, hiện tại không có cách nào liên lạc được với người bên ngoài.
Mộng Tịch kêu gào đến khản cổ vẫn không ai ngó ngàng đến. Cũng may trong phòng còn có tivi, cô đành ngồi xem tin tức cho đỡ chán.
Nhưng trước mắt Mộng Tịch là tin tức Chu Bá Thành bị bắt giữ, phải chịu án phạt mười năm tù. Vì lý do quốc tịch, ông đang được áp giải bằng máy bay về nước chịu án tù.
“Không, không thể nào…cha…”
“Mở cửa, mau mở cửa đi. Nếu các người còn không mở cửa, tôi sẽ đập đầu vào tường chết đấy.”
Mộng Tịch dùng hết sức bình sinh hem lên. Cô hầu gái bên ngoài lo sợ, đằng mở cửa ra can ngăn cô.
“Tiểu thư, đừng làm khó tôi mà.”
Mộng Tịch đẩy cô ấy ra, chạy ngay xuống lầu. Cả nhà trống trơn không có lấy một bóng người, cô vội đến bên phòng của Tề Trác Phong, đập cửa:
“Cha, cha…con có chuyện muốn nói.”
Bên trong không thấy ai trả lời. Mộng Tịch định bỏ đi, nhưng cô lỡ đẩy tay kéo cửa. Bên trong không khóa, cánh cửa từ từ mở ra, Tề Trác Phong nằm sấp ở gần cửa, không ngừng co giật.
“Cha, người sao thế?”
Mộng Tịch trở nên kích động, khiến cơn đau bụng ập nhào đến. Trước khi nằm xuống sàn, cô đã kịp nhấn nút điện thoại bàn trong phòng gọi vào số Tề Khang Vũ.
“Cha, người gọi con có gì không?”
Tề Khang Vũ nghe điện thoại, nhưng truyền đến tai hắn không phải giọng của Tề Trác Phong mà là tiếng nhốn nháo không dứt.
“Tề lão gia, ông sao thế?”
“Tiểu thư, người tỉnh lại đi.”
“Mau gọi cấp cứu, nhanh lên…”
Hắn nhíu mày, khẩn cấp cầm chiếc chìa khóa xe bên cạnh, rời khỏi phòng làm việc. Trên đường xuống hầm giữ xe, Tề Khang Vũ gọi cho quản gia nhà họ Tề. Sự tình vẫn chưa rõ thế nào, song ít nhất hắn vẫn biết đường lái xe đến thẳng bệnh viện. Trong lòng hắn dâng lên dự cảm không lành, giống như sắp có một cơn giông tố ập vào cuộc đời hắn vậy.