“Mày còn dám chối hả? Mày không ăn cắp thì còn ai vào đây nữa?”
Mộng Tịch cả tối hôm qua nằm ngủ ở dưới sàn nhà lạnh lẽo gần chân cầu thang, đến sáng dậy thì Tề Khang Vũ đã đi khỏi. Cô vừa mới bước xuống cầu thang được hai, ba bước đã nghe thấy tiếng quát mắng của Trương Cầm.
“Quản gia Trương, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Mộng Tịch khẽ lắc nhẹ đầu vài cái vì mỏi, cô đi lại gần chỗ mấy người làm đang vây kín lại.
“Tiểu thư, con ranh này cả gan lấy trộm chỗ nấm tùng nhung quý mà lão gia sai người mang đến. Nó bị bắt thì lại không dám nhận, cứ chối đây chối đẩy từ nãy đến giờ.”
Mộng Tịch đi lại ghế ngồi xuống. Cô nhìn cô gái trẻ đang quỳ ở trên sàn, chắc mới tầm mười chín, đôi mươi, khuôn mặt lại gầy, hốc hác.
“Là bà tận mắt thấy cô ấy lấy trộm nấm sao?”
“Ta không thấy. Nhưng mà Tiểu Linh có thể làm chứng.”
Trương Cầm nhìn qua cô gái đang đứng bên cạnh, cô ấy vội vàng cúi xuống, khuôn mặt trông rất sợ sệt:
“Tiểu thư, em không có liên quan đến chuyện này. Em ở chung phòng với Tiểu Hạ, hôm qua lúc đi ngủ, em tình cờ thấy Tiểu Hạ lén đi ra ngoài đưa cái gì đó cho người ở bên ngoài biệt thự.”
“Có phải là em lấy nấm tùng nhung không, Tiểu Hạ?”
“Em không có. Cô ấy nói dối, cả ngày hôm qua em không có gặp ai bên ngoài cả.” Tiểu Hạ mặt méo mó, khóc lóc vô cùng oan ức. Cô ấy ôm lấy chân Mộng Tịch, mong cô tin tưởng mình.
“Biết đâu là có hiểu nhầm. Quản gia Trương, chuyện này nên tìm hiểu rõ ràng, tránh để vu oan người vô tội.”
Mộng Tịch lên tiếng bênh vực Tiểu Hạ. Cô không nghĩ một cô gái có vẻ ngoài đơn thuần như vậy lại làm ra mấy chuyện ăn cắp trong nhà chủ.
Thế mà Trương Cầm vẫn xem nhẹ lời cô, bà ta đưa tay lên, giáng một cái bạt tai vào mặt Tiểu Hạ.
“Mày còn ngoan cố không chịu nhận à. Lẽ nào mày lại định nói Tiểu Linh đặt điều vu khống cho mày.”
Mộng Tịch thấy quản gia Trương có phần quá đáng, cô đứng dậy, đỡ Tiểu Hạ ngồi lên ghế.
“Trương Cầm, dù chuyện có thế nào bà cũng không nên ra tay đánh người như thế chứ. Chỗ nấm đó mất rồi thì thôi, tôi cũng không truy cứu.”
“Nếu tiểu thư không truy cứu thì ta cũng không biết nói gì nữa. Nhưng mà vẫn phải phạt thật nặng để làm gương cho kẻ khác, tránh việc sau này trong nhà này ai cũng được đà mà lấn tới.”
Bà ta nói rồi trừng mắt lên nhìn Tiểu Hạ, tay chỉ lướt qua một lượt khắp nhà:
“Hôm nay việc lau sàn toàn bộ là của cô ta, không một ai được giúp đỡ. Còn nữa, trưa nay nó cũng không được phép ăn cơm.”
Nói xong thì ai làm việc nấy, một đám người đông như vậy nhưng không một ai nói giúp Tiểu Hạ câu nào. Còn Tiểu Hạ, cô chỉ đành nuốt nước mắt ngược vào trong chỉ vì không muốn mất công việc này, cam chịu để người ta vu khống.
Một mình Tiểu Hạ lúi húi lau sàn nhà. Cô vừa lau vừa cắn chặt môi, ngăn không cho tiếng nấc bật ra bên ngoài. Cái tát ban nãy của Trương Cầm làm mặt của Tiểu Hạ sưng tấy lên, một bàn tay năm ngón in đều trên khuôn mặt trắng bệch.
Tiểu Linh bỗng xuất hiện trước mặt cô. Cô ấy đưa cho Tiểu Hạ một lọ thuốc nhỏ.
“Cô lại muốn gì nữa?” Tiểu Hạ giọng nhàn nhạt, khác hẳn với thái độ thân thiết hằng ngày đối với Tiểu Linh.
Tiểu Linh ngồi thấp xuống, cô cúi đầu, ánh mắt rủ xuống đầy hối hận:
“Tiểu Hạ, tôi xin lỗi. Tôi cũng là vì bị người ta uy hϊếp, nếu không.. hức..hức..”
Tiểu Hạ thở dài, nhìn Tiểu Linh đầy thất vọng. Uổng công mọi ngày cô đối xử tốt với cô ta, còn xem cô là chị em thân thiết mà tin tưởng kể rất nhiều chuyện.
“Cô giải thích với tôi làm gì? Bọn họ vẫn xem tôi là kẻ ăn cắp thôi.”
Tiểu Hạ thờ ơ quay đi chỗ khác, tập trung vào việc lau sàn nhà. Tiểu Linh cứ đắn đo đứng ở đó một lúc, nhưng rồi cũng rời đi.
Lúc quá trưa, Mộng Tịch đã ăn xong, cô chợt nhớ đến Tiểu Hạ. Cô vốn có lòng nhân hậu, không nở để Tiểu Hạ chịu đói bèn đi lấy một ít bánh mì và sữa mang đến phòng cho cô ấy.
Tiểu Hạ đã dọn dẹp xong hết phần việc được giao lẫn bị phạt, cô nằm trên giường ở trong phòng dành cho người giúp việc. Vừa mệt lại vừa đói, cô nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không đáp lại.
Mộng Tịch thấy bên trong im lặng, sợ rằng xảy ra chuyện gì không hay nên đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy Tiểu Hạ ở trên giường ngồi dậy, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu thư, người tìm em là có chuyện gì à?”
“Ta mang cho em một ít bánh mì, em cứ ăn đi cho đỡ đói.”
Tiểu Hạ mắt bỗng rưng rưng nước. Cô cầm lấy bánh mì trên đĩa, cắn một miếng thật lớn. Mộng Tịch sợ cô bị nghẹn, cô đưa sữa cho Tiểu Hạ để cô ấy uống:
“Em cứ ăn từ từ thôi, nếu không sẽ bị nghẹn mất.”
Tiểu Hạ nhận lấy ly sữa từ tay cô, uống một hơi hết gần nữa ly. Mặt cô ấy bỗng mếu máo, lộ ra vẻ ấm ức cùng cực:
“Tiểu thư, thật sự em không có ăn cắp.”
Mộng Tịch nhìn cô gái nhỏ mà mủi lòng, cô khẽ vuốt tóc Tiểu Hạ, nhẹ giọng trấn an cô:
“Được, ta biết rồi. Ta tin em mà.”