Thẩm Lan vội vã đi vào trong phòng bệnh, thấy Mộng Tịch còn đang nằm ngủ, bà ta lay mạnh cô dậy.
“Chu Mộng Tịch, mau dậy, nhanh lên.”
Cô dù đang rất mệt nhưng vẫn miễn cưỡng ngồi dậy. Cô đoán bà ta không phải có ý tốt đến hỏi hăn mình, ắt hẳn là có chuyện gì gấp.
“Một lát nữa Trác Phong sẽ đến đây. Chu Mộng Tịch, cô phải biết là ông ấy tuổi cao, lắm bệnh trong người. Chuyện gì cần nói thì nói, không nên nói thì đừng nói, tránh để ông ấy tức giận mà sinh thêm bệnh.”
Hóa ra Thẩm Lan đến đây để chặn miệng cô trước, sợ cô nói gì linh tinh mà ảnh hưởng đến bà ta. Nhưng với những chuyện xấu hổ thế này, Mộng Tịch cũng không định nói cho ai cả.
“Tôi biết rồi.”
Cô nói xong lại nằm xuống. Thẩm Lan thấy vậy yên tâm đi ra ngoài, một lúc sau lại quay trở lại phòng cùng với Tề Trác Phong và Thẩm Tình.
“Mộng Tịch, sao con lại ra nông nổi này.” Tề Trác Phong vừa vào đã tỏ ra vô cùng lo lắng.
Cô ngồi dậy, lưng dựa vào thành giường, gương mặt cố tỏ ra vui vẻ nhất có thể.
“Cha, là do con không cẩn thận mà trượt chân ngã trong phòng tắm. Đã để người phải lo lắng nhiều rồi.”
Mộng Tịch lơ đễnh nhìn đi chỗ khác, tránh để Tề Trác Phong nhìn ra điểm gì khác thường. Không biết ông ta có tin hay không, nhưng cũng không gặng hỏi thêm điều gì nữa.
“Mộng Tịch, con phải cố gắng nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Cô gật nhẹ đầu, trong lòng rất cảm kích. Trên dưới Tề gia, có lẽ chỉ có Tề Trác Phong là quan tâm đến cô nhất.
“Thẩm Tình, một lát nữa con ở đây chăm sóc cho Mộng Tịch đi. Tuy ta đã liên lạc với Khang Vũ rồi, nhưng hôm nay nó có một cuộc họp quan trọng, e là sẽ đến trễ.”
“Cha, chị ta cứ để y tá chăm sóc là được rồi.” Thẩm Tình lay lay cánh tay Tề Khang Vũ, tỏ ý không bằng lòng.
“Con đâu có bận làm gì? Cứ xem như hôm nay ở lại trò chuyện với Mộng Tịch, giúp con bé đỡ buồn đi.”
Chuyện mà Tề Trác Phong đã quyết, không ai có thể thay đổi được. Thẩm Lan liền nói mấy câu với Thẩm Tình, ngụ ý khuyên cô ta nên ở lại.
Ba người nhà họ Tề ở lại thêm một lúc nữa, hai người kia ra về, chỉ một mình Thẩm Tình ở lại.
Cô ta cũng không làm gì, cả buổi cứ ngồi lì trên ghế nghịch điện thoại. Trời tối, cô ta gọi một đống đồ ăn dầu mỡ giao đến tận phòng bệnh, còn miễn cưỡng mua cho Mộng Tịch một hộp cháo trắng.
“Của chị đó, ăn đi.”
Thẩm Tình đặt hộp cháo lên bàn, cạnh giường bệnh. Cô ta thì ngồi ở ghế, mở hết đống thức ăn kia ra, vừa ăn vừa xem phim trên điện thoại. Mùi đồ ăn nồng nặc cùng với tiếng ồn ào khiến Mộng Tịch vừa buồn nôn, vừa đau đầu.
Cô mở hộp cháo ra, ăn được một muỗng đã không nuốt nổi nữa liền đóng lại. Thẩm Tình thấy thế thì lại gần, cô ta cau mày, tay giật mạnh nắp hộp chào ra, cầm lên:
“Chị mau ăn hết đi, đừng để người khác nói tôi ngược đãi chị.”
“Tôi không ăn nổi, cô cứ để đó đi.”
“Đã lúc nào rồi còn giở cái thói tiểu thư như thế? Ăn..ăn hết đi cho tôi.” Thẩm Tình múc một muỗng cháo lớn, dù biết vẫn còn nóng nhưng vẫn cố nhét vào miệng Mộng Tịch.
Cô chống chế, quay đi chỗ khác liền bị cháo đổ văng ra khắp cổ áo. Thẩm Tình không có ý dừng lại, cô ta cầm hộp cháo, đổ trực tiếp lên đầu Mộng Tịch.
“Để tôi xem cô giả vờ thanh tao được đến đâu?”
Đúng lúc đó, Dương Nghiêm đẩy cửa đi vào, anh định thay băng trên trán của Mộng Tịch. Vốn công việc này là của y tá, nhưng anh lại muốn tự làm.
“Cô kia, cô làm gì vậy?”
Dương Nghiêm vừa hay chứng kiến được cảnh vừa rồi. Anh nhanh chóng chạy lại, đẩy Thẩm Tình ra, sau đó lấy khăn lau cháo trên tóc và mặt cho Mộng Tịch.
Mộng Tịch cả quá trình không có phản ứng gì, cô cứ ngồi thẩn người ra, đôi mắt lờ đờ. Dương Nghiêm nhìn mà thấy xót xa cho cô, anh bế cô ngồi xuống cuối giường, nơi còn sạch sẽ hơn chút.
“Đi ra ngoài.” Anh ra lệnh cho Thẩm Tình.
“Liên quan gì đến anh? Cứ lo làm bổn phận của mình đi, chuyện nhà chúng tôi không đến lượt tên bác sĩ què như anh chĩa mũi vào.”
Dương Nghiêm nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt sắc bén găm sâu vào đôi mắt Thẩm Tình. Giọng nói đầy dứt khoát:
“Cô ấy là bệnh nhân của tôi, không những chữa trị, tôi còn phải bảo đảm cô ấy không gặp thêm phiền phức gì nữa. Nếu cô không làm được việc gì tử tế thì ra khỏi đây đi, đừng làm phí công sức của người khác.”
Thẩm Lan cũng chẳng vừa, cô ta quát thẳng vào mặt anh:
“Anh là cái thá gì mà giáo huấn tôi? Có tin chỉ một cú điện thoại thôi, có thể khiến anh mất cái nghề này không?”
Đối phó với một con người trơ trẽn như vậy, sức chịu đựng của Dương Nghiêm có hạn. Anh không đôi co thêm làm gì, trực tiếp gọi điện thoại cho bảo vệ cưỡng chế Thẩm Tình ra khỏi phòng.
“Nghe cho rõ, nếu không có sự cho phép của tôi, không được để cô ta vào phòng bệnh.” Anh nói với mấy người bảo vệ và y tá đang đứng ở đó.
Thẩm Tình bị hai người bảo vệ lực lưỡng giữ chặt thì liên tục gào thét, giãy nảy. Đôi mắt trợn ngược lên nhìn Dương Nghiêm, thái độ xấc xược:
“Các người bỏ tôi ra. Tên bác sĩ khốn khϊếp kia, chuẩn bị cuốn gói cút khỏi cái bệnh viện này đi..”
Cô ta cuối cùng bị đưa đi, trả lại sự yên tĩnh cho phòng bệnh. Dương Nghiêm gọi một y tá thay đồ cho Mộng Tịch, người khác thì đi thay ga giường mới, còn anh thì dọn dẹp đống hỗn độn mà Thẩm Tình để lại.