Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 39: Điên cuồng Ꮆiết hại (1)

"Nói bậy nói bạ!"

Dương Minh khí thế hung hăng đi đến trước mặt Trác Phàm, một tay kéo hắn ra. Lôi Vũ Đình thấy vậy thì không khỏi sững sờ, vì sao Dương Minh lại có phản ứng lớn như thế?

"Sư huynh, ngươi sao vậy?"

Dương Minh quay đầu nhìn về phía Lôi Vũ Đình, lạnh lùng nói: "Sư muội, có phải là ngươi có chuyện gì gạt ta hay không?"

Lôi Vũ Đình giật mình, ánh mắt do dự, ngay sau đó hung hăng lắc đầu, cười nói: "Làm sao lại thế?"

Nhìn rõ ra phản ứng trong mắt nàng, Dương Minh không khỏi cười tà dị: "Sư muội, chúng ta ở chung lâu như vậy, xưa nay ngươi sẽ không nói láo với ta."

"Đương nhiên!"

Không biết sao, khi nhìn thấy nụ cười của Dương Minh, Lôi Vũ Đình đột nhiên cảm thấy rùng mình như có nguy hiểm sắp ập tới. Loại cảm giác này phảng phất như một con rắn độc đang nhìn chăm chú ngươi, làm cho nàng bất giác lui về phía sau hai bước.

Dương Minh cười lạnh, trong mắt bắt đầu xuất hiện vẻ ngoan độc: "Sư muội, Tiểu Thúy đâu?"

"Nàng... Ta để nàng đi làm một ít chuyện!"

Lôi Vũ Đình lắp bắp nói.

"À thế à..."

Dương Minh khoan thai tự đắc gật đầu, sau một khắc, ánh mắt hiện rõ vẻ ngoan độc, rồi sưu một tiếng, hắn chợt đánh ra một chưởng. Lôi Vũ Đình còn chưa kịp phản ứng, liền bị chưởng lực nặng nề đánh vào ngực, bay rớt ra ngoài.

Một đường tơ máu nghênh không phiêu đãng. Ngay sau đó, Dương Minh nhấn tay xuống giường đầu một cái, trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái động lớn, Lôi Vũ Đình liền rơi vào trong. Trác Phàm thấy vậy, giả bộ chấn kinh, vội vàng chạy ra bên ngoài. Dương Minh tay mắt lanh lẹ tóm lấy cổ hắn, tay hất lên, ném vào trong hang lớn kia. Sau đó lại lần nữa nhấn cơ quan, cửa động lập tức đóng sầm lại. Mặt đất lại khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Lão nhân trên giường nhìn hai người rơi vào bẫy, không khỏi tức giận đến toàn thân run run, nhưng lại không thể làm gì.

Lôi Vũ Đình ngã xuống lòng đất, toàn thân đau nhức, rồi ngay sau đó lại đùng một tiếng, Trác Phàm đổ ầm xuống người nàng, khiến nàng lại phun ra một ngụm máu tươi.

"Không ngờ tiểu tử này lại thiết lập cơ quan."

Trác Phàm chậm rãi bò lên, rồi lại lẩm bẩm nói, "Nhưng mà sao mặt đất lại mềm thế nhỉ."

Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên: "A... Hỗn đản, tránh ra."

Trác Phàm nhìn xuống dưới, mới phát hiện hắn đang đè lên Lôi Vũ Đình. Mà hai cánh tay còn rất khéo đặt lên bộ ngực mềm mại của nàng :3, thế mới thấy mềm.

Trác Phàm vội vàng đứng dậy, lúng túng nói: "Xin lỗi, ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi..."

Lôi Vũ Đình đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng lại không làm loạn với hắn. Giờ này khắc này, nàng đã hiểu ra tất cả mọi thứ, tâm nàng gần như đã chết.

Sau đó nàng lập tức đứng lên, giận dữ hét: "Dương Minh, thì ra tất cả mọi thứ đều do ngươi đang làm trò quỷ!"

Phía trên cửa động được ngăn cách bởi một lớp đá cứng rắn, vang lên tiếng cười to càn rỡ của Dương Minh: "Ha ha ha... Sư muội, lần này ngươi về núi, ta đã cảm thấy bất thường, còn mang đến cái gì mà luyện đan sư nhị phẩm? Quả nhiên, ngươi đã bắt đầu hoài nghi ta."

Lôi Vũ Đình bi phẫn thương tâm gần chết, phẫn nộ hét lớn: "Vì sao ngươi làm như thế, nghĩa phụ đâu có xử bạc với ngươi."

Dương Minh cười lạnh, thản nhiên nói: "Ta đến đây vốn là có mục đích, lão nhân này đối với ta như thế nào không quan trọng, lẽ ra ta không muốn ra tay với ngươi sớm như vậy, không ngờ ngươi lại tìm được một tên luyện đan sư như này, làm xấu đại kế của ta."

"Cái gì, ngay cả ta ngươi cũng không buông tha..."

Nghe vậy, Lôi Vũ Đình chảy xuống hai hàng thanh lệ, đau lòng phun ra một ngụm máu tươi, không phải là bởi vì một chưởng kia, mà là thương tâm đứt ruột.

Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, không chút thương hại có thể trách ai, chỉ có thể trách mình có mắt không tròng mà thôi, nhưng mà kịch vẫn chưa được hạ màn, Trác Phàm vẫn cứ tiếp tục đóng vai tên giang hồ lừa đảo, kinh hoảng nói: "Tiểu huynh đệ, các ngươi có ân oán gì thì tự mình giải quyết đi, ta vô tội mà, thả ta đi."

Nghe vậy, Dương Minh không khỏi bật cười: "Ha ha ha... lão lừa đảo, nếu thật sự không có năng lực gì, ta gϊếŧ ngươi hay không cũng không đáng kể. Đáng tiếc, ai kêu ngươi lại chẩn đoán đúng nguyên nhân của bệnh lão đầu kia chứ?"

"Nguyên nhân bệnh, bệnh gì? Ta chỉ là cảm thấy hắn nhiều năm bất động, độc tố tích tụ trong thể nội quá nhiều, muốn cho ông ta ít Thông Tràng đan để thông tràn vị xem sao thôi mà!"

Trác Phàm ủy khuất kêu gào nói, "Ta từng này tuổi rồi, chỉ muốn kiếm chút miếng cơm ăn, sao lại như này chứ..."

Dương Minh run run cả người, bất đắc dĩ vỗ trán.

Mẹ nó, hiểu lầm!

Dương Minh coi là lão nhân này thật sự đã nhìn ra do hắn làm tay chân, mẹ nó lúc đó mất lí trí quá, lão già từng này tuổi vẫn chỉ là tụ khí tứ trọng, có thể có bản lãnh gì?

Dương Minh bất đắc dĩ lắc đầu, sớm biết vậy đã không vội vã động thủ, lẽ ra có thể để Lôi Vũ Đình đi làm việc, bây giờ hắn lại buộc phải tự thân xuất mã.

"Lão lừa đảo đáng chết, làm bộ làm tịch, làm xấu đại sự của ta."

Dương Minh giận hừ một tiếng, hung tợn nói, "Chờ lão tử xử lý xong việc, trở lại nhất định phải làm thịt ngươi!"

Dương Minh ra lệnh một tiếng: "Người đâu, thủ hộ chỗ này, không cho phép bất kỳ người nào vào."

"Vâng!"

Lập tức có hai tên sơn tặc canh giữ cửa đi tới, sau đó Trác liền nghe tiếng bước chân rời đi của Dương Minh.

"Nè, tiểu huynh đệ, làm ra vẻ cũng đâu có sai, kiếm cơm trên giang hồ không phải đều dựa vào một chiêu này sao? Nè, bỏ qua cho ta đi, ta vô tội mà.