Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 27: Lần nữa đột phá (1)

Dưới bóng đêm đen, một đạo hồng quang lóe qua, xuyên qua từng cánh cửa, tiến vào trong trong phòng Trác Phàm, chui vào trong thân thể của hắn.

Trác Phàm thở dài một hơi, mở hai mắt ra, cảm thấy may mắn, may mà Huyết Anh chạy nhanh, nếu không mà bị lão giả đầu hói bắt được thì dở người.

Hắn vạn vạn không ngờ, Thái gia lại có người mạnh như thế. Tuy hắn nhìn không ra tu vi của lão giả kia, nhưng người kia cho hắn cảm giác lại không khác gì thần nhãn Long Cửu, hiển nhiên thực lực không dưới Long Cửu.

Mà một khi Huyết Anh bị hủy, hắn tất nhiên cũng sẽ bỏ mình. Nhưng mà, Huyết Anh còn sống, dù hắn tự bạo tâm mạch, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Bời vì từ thời khắc luyện thành Huyết Anh, Huyết Anh chính là tâm mạch của hắn.

"Xem ra cần phải gấp rút tu luyện, tăng cường thực lực."

Giờ khắc này, hắn đã cảm nhận được nguy hiểm tới gần. Tuy trước mắt hai nhà U Minh Cốc và Tiềm Long các còn có thể tạm thời bảo trì bình ổn, cồn Hắc Phong Sơn có lẽ sẽ là mồi dẫn lửa, đến lúc đó Lạc gia mới nguy hiểm.

Cho nên bây giờ phải làm cho Huyết Anh trở thành Đoán Cốt Cảnh. Khi đó dù gặp phải cường giả như Long Cửu, hắn cũng có sức đánh một trận.

Nghĩ tới đây, Trác Phàm vội vàng nhắm mắt vận công, luyện hóa những nguyên lực cùng huyết khí mà Huyết Anh mang về.

Chỉ một thoáng, hồng quang huyết sắc lóe lên giữa bụng hắn, đạo đạo khí lưu màu đỏ dọc gân mạch dũng mãnh lao tới ngực, nơi những khí lưu này tụ tập chính là vết thương trước kia, vết thương to như cái hang bắt đầu khép lại một cách thần kỳ, tâm mạch cũng bắt đầu nhảy lên.

Chỉ nửa canh giờ, thương thế đã hoàn hảo như lúc ban đầu. Sau đó, Trác Phàm gấp rút vận công, luyện hóa nguyên lực thành khí lưu màu đen. Một bộ phận chảy xuống vùng đan điền, một bộ phận trả lại cho Huyết Anh, tăng tu vi cho nó.

Nguyên lực từ hơn năm mươi Tụ Khí cảnh dần dần bị luyện hóa, Trác Phàm rất nhanh liền đột phá Tụ Khí tam trọng, rồi tiếp tục xông thẳng tới Tụ Khí tứ trọng.

Phốc!

Trác Phàm với Huyết Anh song song đột phá đến Tụ Khí tứ trọng.

Trác Phàm không khỏi mừng rỡ, thực lực này bay thật quá mức dễ dàng, lúc trước hắn đột phá Tụ Khí nhị trọng cần tới gần mười ngày, lần này lại liên tục đột phá hai trọng.

Nhưng khi hắn muốn tiếp tục đột phá đến Tụ Khí ngũ trọng, thì nguyên lực trong Huyết Anh đã kiệt quệ.

Tuy Trác Phàm vẫn chưa thỏa mãn, nhưng một hơi liên tục đột phá hai trọng, đã để hắn vừa lòng thỏa ý.

Giương mắt nhìn về phía cửa sổ, sắc trời đã ư sáng, hắn đứng dậy thư giãn gân cốt, rồi đi ra ngoài cửa, có người từ Hắc Phong Sơn muốn tới, hắn nhất định phải tìm một chỗ an toàn cho Lạc gia lánh nạn mới được.

Kẹt kẹt!

Trác Phàm mở cửa phòng, đột nhiên, "Bịch" một tiếng, một thứ gì đó nện lên chân hắn, hắn cúi đầu nhìn, liền thấy Lạc Vân Thường xoa xoa hai mắt nhập nhèm buồn ngủ, rồi lúng túng đứng lên.

"Ngươi ngồi trước cửa phòng ta làm gì?"

Trác Phàm nhướn mày, nghi ngờ nói.

Hôm qua tâm thần hắn tương liên với Huyết Anh, lực chú ý đều đặt ở chỗ Thái gia, sau khi Huyết Anh trở về lại tập trung luyện công, không chú ý động tĩnh bên ngoài, cho nên bên ngoài có người, hắn không biết.

"Đáng chết, từ lúc nào mà lão tử trở nên bất cẩn như thế? Nếu vừa rồi bên ngoài là địch nhân, bây giờ hắn đã chết cmnr."

Trác Phàm âm thầm tự trách.

Lạc Vân Thường thấy Trác Phàm có vẻ tức giận, vẻ mặt liền lộ rõ sự áy náy, lẩm bẩm nói: "Ta sợ thương thế của ngươi nặng, có điều gì ngoài ý muốn, cho nên ngồi bên ngoài đợi chăm sóc, bây giờ ngươi đã không có việc gì, vậy ta đi đây."

"Chờ đã, ngươi nói là ngươi ngồi đây cả một đêm?"

Trác Phàm không khỏi động tâm hỏi.

Lạc Vân Thường hơi đỏ mặt nên, nhưng không hề nói gì, mà quay người rời đi.

Lúc này, Bàng Thống Lĩnh đi tới, thấy Trác Phàm bình yên vô sự, cũng đại hỉ nói: "Trác huynh đệ, ngươi không sao thật sự là quá tốt. Ngươi có biết hay không, hôm qua thương thế của ngươi thật sự quá kinh khủng, hù chết chúng ta. Đại tiểu thư ngồi trước cửa phòng ngươi cả đêm, chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện gì. A, nàng đâu rồi?"

"Đi rồi."

Trác Phàm sờ mũi, thản nhiên nói, nhưng trong lòng thì có cảm giác ấm áp trước đó chưa từng có.

"Tâm ma đáng chết!"

Trác Phàm lần nữa thầm mắng một tiếng, hắn đường đường là Ma Hoàng, sao có thể vì một nữ nhân làm chút chuyện như vậy thì cảm động? Khẳng định lại là cái tâm ma của tên tiểu gia nô kia quấy phá.

"Đúng rồi, lão Bàng, ngươi đến đúng lúc lắm, đi với ta tới Tiềm Long các một chuyến."

"Thế còn đại tiểu thư. . ."

"Yên tâm đi, qua chuyện ngày hôm qua, bây giờ không người nào dám động tới hai tỷ đệ bọn họ đâu, nếu như không muốn đắc tội Tiềm Long các. . ."

Trác Phàm nhếch miệng lên, cười tà nói.

Bàng Thống Lĩnh sững sờ một hồi mới phản ứng được, không khỏi dựng thẳng lên ngón tay cái, ánh mắt nhìn Trác Phàm tràn ngập vẻ sùng kính. Tuy hắn không hiểu toàn bộ kế hoạch của Trác Phàm, nhưng rất rõ ràng, kết quả này làm cho ngoại nhân nghĩ lầm Lạc gia là lưng tựa Tiềm Long các, là do Trác Phàm một tay tạo ra.

"Trác quản gia, lần này lão Bàng ta thật tình phục ngươi, ngươi không làm quản gia, thì thật không ai có thể đảm đương chức trách lớn này, trước kia để ngươi quét dọn cửa sân thật đúng là hoang phí nhân tài mà."

Bàng Thống Lĩnh cười lớn một tiếng, vỗ vỗ vai Trác Phàm.