Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 23: Nam nhân nguy hiểm nhất (1)

Ma đạo, ngược lại chính đạo, chính đạo thanh quy giới luật, chú trọng mỗi một bước tu luyện đều cần nền móng vững chắc, Ma đạo vĩnh viễn theo đuổi lực lượng cường đại. Chính là bởi vì con đường truy cầu cực đoan này mà tu giả Ma đạo thường thường có thể trở nên điên cuồng, khiến thực lực tăng mạnh, làm việc không từ thủ đoạn, đây là nguyên nhân vì sao tu giả chính đạo cực kỳ kiêng kị người trong Ma đạo.

Bời vì đối địch với bọn họ, không khác nào đánh với bọn người điên.

Cùng hiểu minh bạch đạo lý này, U Tuyền sau khi phát hiện Trác Phàm tu giả Ma đạo, mới thấy hối hận. Tuy hắn có lòng tin chiến thắng Trác Phàm, nhưng đối phó với một người điên khi chiến đấu là không hề cố kỵ, chò dù thắng, mình cũng sẽ bị hắn hành cho thê thảm đau đớn.

"Nhất định phải giải quyết nhanh chóng." Ánh mắt U Tuyền hiện lên sát ý, bàn tay nổi lên khí thể màu xanh đen.

Cỗ này khí thể vừa rồi sinh ra, nhiệt độ quanh người hắn liền hạ xuống, cho dù đám người Lạc Vân Thường cách hắn mười bước, cũng có thể cảm nhận rõ ràng được từng tia hàn ý.

Lạc Vân Thường co rụt mắt lại, nàng hoàn toàn cảm nhận được sự khủng bố của chiêu này, nhưng nàng chưa mở miệng nhắc nhở Trác Phàm, U Tuyền đã hóa thành một bóng xanh phóng tới Trác Phàm, tất cả hoa cỏ ven đường đều bị khô héo đi.

"Vũ kỹ Phàm giai cao cấp, Âm U trảo."

Nhất trảo mang hàn khí thanh sắc hung hăng xuyên tới l*иg ngực Trác Phàm, Trác Phàm còn chưa kịp phản ứng, đã phun ra một ngụm máu tươi, trong máu còn có hàn dịch màu xanh.

"Hừ, tâm mạch ngươi đã bị ta phong bế, cho dù có hoa chiêu gì, ngươi cũng không sử dụng ra được."

Một chiêu đột kích đắc thủ, U Tuyền không khỏi nở nụ cười đắc ý, đồng thời âm thầm trầm tĩnh lại.

Dù sao thực lực giữa hai người chênh lệch tứ trọng, dù hắn là tu giả Ma đạo, lại có thủ đoạn quỷ dị, hung ác, nhưng khi tâm mạch bị phong, hơn phân nửa thực lực không thể sử dụng, cũng không có uy hϊếp gì.

Tôn Vũ Phi thấy biểu ca một chiêu đắc thủ, không khỏi lớn tiếng hô hoán: "Biểu ca, nhanh gϊếŧ hắn."

Mà bọn người Lạc Vân Thường thì mặt mũi đầy sầu lo.

U Tuyền âm thầm gật đầu, tuy hắn biết biểu muội bình thường tùy hứng làm bậy, cân nhắc không chu toàn, nhưng lần này lại nói đúng, địch nhân là tu giả Ma đạo, đúng là không thể lưu. Đều là tu giả Ma đạo, hắn tất nhiên hiểu, tu giả Ma đạo mà sống sót rồi ngay sau trả thù thì vô cùng phiền phức.

Bên tay kia của hắn nổi lên khí lưu màu xanh, một chưởng đánh tới đầu Trác Phàm: "Hừ, đi chết đi."

Đúng lúc này, phốc một tiếng, Trác Phàm thì bình yên vô sự, U Tuyền lại giống như diều đứt dây, bay rớt ra ngoài, một đạo tơ máu xẹt qua không trung.

"Huyết ảnh chưởng!"

Trác Phàm gầm lên, thân thể còn duy trì tư thế xuất chưởng.

"Làm sao có thể?"

U Tuyền bò dậy, tay bưng lấy bộ ngực nóng rực, khó tin nói: "Tâm mạch của ngươi đã bị ta phong bé, sao còn có thể sử dụng vũ kỹ?"

"Hừ, Trác Phàm đại ca thần thông quảng đại, chuyện gì có thể làm khó được hắn?"

Lạc Vân Hải vểnh mặt kiêu ngạo hét lớn, mấy người Lạc Vân Thường vui mừng cười hớn hở, may mà Trác Phàm không có việc gì.

Phốc!

Bỗng nhiên, Trác Phàm phun ra một ngụm máu tươi, chẳng biết lúc nào giữa tim xuất hiện một cái lỗ lớn, máu chảy cuồn cuộn từ đó.

"Này. . . Đây là có chuyện gì?"

Lạc Vân Thường ngây người, Bàng Thống Lĩnh vội vàng đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của Trác Phàm.

U Tuyền thì cười lạnh: "Ta tưởng thế nào, thì ra là tự bạo tâm mạch, phá giải Âm U trảo của ta. Có điều, như vậy, hắn cũng sắp được đi gặp ông bà rồi."

"Ngươi nói cái gì?"

Lạc Vân Thường giật mình, vội vàng nói.

Không để ý Lạc Vân Thường, U Tuyền trào phúng nhìn về phía Trác Phàm, lúc này hai mắt đã dần dần mơ hồ, cười khẩy nói: "Thật sự là đáng tiếc, nếu thực lực của hai chúng ta tương đương, một chưởng vừa rồi chỉ sợ có thể liều đồng quy vu tận, nhưng mà, ngươi chẳng qua là mãng phu thôi. Dù bây giờ ta thụ thương, những vẫn có thể tự tay tiễn ngươi một đoạn đường."

Vừa dứt lời, U Tuyền bỗng nhiên phóng đến Trác Phàm, tuy tốc độ đã không bằng trước đó, nhưng đối với bọn người Lạc Vân Thường thì vẫn khó mà ngăn cản.

"Không"

Lạc Vân Thường duỗi tay ra, ngăn trước mặt Trác Phàm. U Tuyền lại nhếch miệng cười nhạt, nhẹ nhõm lóe qua, "Hắc hắc hắc. . . Lạc tiểu thư, ta còn không nỡ gϊếŧ ngươi."

Trước mắt ba người Lạc gia, U Tuyền lần nữa một chưởng đánh tới đầu Trác Phàm. Mọi người có thể tinh tường nhìn thấy quỹ tích bàn tay màu xanh của hắn rơi xuống, nhưng lại không thể ngăn cản.

Cảm thụ chưởng phong mang đầy hàn khí, Trác Phàm lại nở nụ cười quỷ dị.

Bỗng nhiên, bàn tay màu xanh bị một móng vuốt sắt bắt trên không trung, không thể động đậy.

"Phàm giai trung cấp vũ kỹ, Tiềm Long trảo?"

U Tuyền co rụt mắt lại, giương mắt nhìn về phía trước, liền thấy một khuôn mặt ấm áp đang nhìn hắn. Đó là một người thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, thân mang trường sam màu vàng óng, dáng vẻ thư sinh, trong đôi mắt lại tản ra sự sắc bén.

"Long Kiệt,"

U Tuyền cắn răng nghiến lợi nói.

Tôn Vũ Phi giật mình, lẩm bẩm nói: "Tiềm Long các. . ."

"U Tuyền, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, làm gì phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt?"

Long Kiệt mỉm cười, thản nhiên nói.

"Hừ, đây là chuyện của ta, ngươi đừng có nhúng tay."

Long Kiệt lắc đầu, tuy sắc mặt lạnh nhạt, trong đôi mắt lại lộ ra uy nghiêm: "Ta phụng mệnh Cửu thúc, bảo hộ bốn người Lạc gia, ngươi muốn gϊếŧ hắn, thì phải bước qua xác ta đã."

"Làm sao có thể, Tiềm Long các vậy mà lại. . ."

Tôn Vũ Phi nghe vậy thì sững sờ, nàng có nghĩ nát óc cũng không hiểu, Lạc gia có quan hệ thế nào với Tiềm Long các, Tiềm Long các lại ra mặt cho bọn họ?

Bây giờ Tôn gia bọn họ có U Minh Cốc làm chỗ dựa, mà Lạc gia tuy chỉ còn bốn người, sau lưng lại là Tiềm Long các. Luận bối cảnh, đã không kém hơn bọn họ.

Nghĩ tới đây, cảm giác ưu việt trước giờ trong Tôn Vũ Phi tiêu tán sạch sẽ, gia tộc lưng tựa Tiềm Long các, lần nữa quật khởi cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Giờ khắc này, ánh mắt Tôn Vũ Phi nhìn Lạc Vân Thường đã khó có thể xuất hiện vẻ xem thường.