Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 20: Thượng cổ trận thức đồ

"Cửu thúc, cái này. . ."

Long Quỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn Long Cửu, trong mắt đầy vẻ khó hiểu. Nhưng Long Cửu chỉ khoát khoát tay, vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt trầm ổn của Trác Phàm.

Trác Phàm cười tà dị: "Quá thấp rồi."

"Cái. . ."

Trác Phàm lại làm cho tất cả mọi người kinh hô, từ Long Quỳ, đến Lạc Vân Thường và Bàng Thống Lĩnh đều khó tin nhìn hắn. 1,8 triệu, đây đối với Lạc gia đã là tài phú khó có thể tưởng tượng. Cho dù là Lạc Vân Thường, nằm mơ cũng không mơ tới ngày Lạc gia có nhiều linh thạch như thế, đứng từ góc độ Trác Phàm xuất thân hạ nhân, thế mà còn kêu thấp?

Nhưng mà, trùng kích Trác Phàm mang đến còn chưa tán đi, câu tiếp theo của Long Cửu lại lần nữa làm cho tất cả mọi người kinh hãi.

"Điểm này, lão phu hiểu, nhưng 1,8 triệu là tất cả tiền tài lão phu có thể điều động bây giờ, nhiều hơn thì chịu."

"Ây. . . Vậy chúng ta bán cho Cửu Gia mặt mũi, 1,8 triệu thì 1,8 triệu đi."

Lạc Vân Thường chà chà mồ hôi trên trán, cười xấu hổ nói.

Trời ạ, Trác Phàm tùy tiện vẽ một bức họa, vậy mà có giá trị liên thành như thế, có thể làm cho thần nhãn Long Cửu dốc hết tất cả tài lực để thu mua.

Mà lại, trông bộ dáng Long Cửu cứ như thể mua bức họa này là tình thế bắt buộc vậy, vậy nếu còn không bán cho hắn, thuận tiện giao hảo với Tiềm Long các thì thật là bỏ lỡ cơ hội.

Quả nhiên, Long Cửu nghe Lạc Vân Thường nói thế thì vui mừng nụ cười, sau đó hai tay cẩn thận từng li từng tí cuốn bức tranh lại.

Nhưng đúng vào lúc này, Trác Phàm lại vỗ mạnh xuống bàn, lạnh lùng nói: "Ngài vẫn không có thành ý như Long cô nương, vậy cuộc làm ăn này hủy bỏ."

"Trác Phàm!"

Lạc Vân Thường giật mình, nhiều lần nháy mắt cho Trác Phàm, Trác Phàm lại như không trông thấy, tay nắm bức tranh không chút buông lỏng.

Long Cửu khẽ mắt híp, khí thế cường đại đột nhiên ép tới Trác Phàm: "Tiểu tử, thứ này, lão phu nhất định phải có được."

Cảm thụ khí thế khủng bố của cường giả, tất cả mọi người bị ép tới cùng nhau lui lại, Long Cửu mạnh hơn Thái Vinh rất rất nhiều, đắc tội hắn, sợ sẽ bị miểu sát a.

Chỉ có Trác Phàm cố chịu đựng cỗ khí thế này, cười lạnh nói: "Cửu gia, ngươi làm như vậy sẽ có hại uy danh Tiềm Long các đó."

"Tiểu tử, ngươi không sợ?"

Long Cửu tăng cường chút khí thế, thản nhiên nói.

"Hừ, cửu gia, thế ngươi không sợ sao?"

Trác Phàm xùy cười hỏi ngược lại.

Long Cửu sững sờ, ngay sau đó thu hồi khí thế, cười to nói: "Ha ha ha. . . Hảo tiểu tử, Lạc gia có ngươi thì không cần lo lắng gì rồi."

Thấy vậy, mọi người đều sửng sốt, cảm thấy rất là kỳ lạ. Vừa rồi hai người còn giương cung bạt kiếm mà, bây giờ lại như không hề có cuộc chia ly, mà lại bầu không khí thoáng cái đã hoà hoãn lại.

Bọn họ làm sao biết, vừa rồi hai người đã tiến hành một trận đọ sức trên tâm lý.

Long Cửu phóng khí thế để áp bách Trác Phàm, tất nhiên là muốn hắn chịu thua, phải bán cho mình. Trác Phàm lại chịu được áp lực, còn thản nhiên hỏi ngược lại, Tiềm Long các là gia tộc thương nghiệp duy nhất trong Thất thế gia, nếu xuất hiện chuyện ép mua ép bán, tất nhiên sẽ có hại cho danh dự gia tộc.

Trác Phàm lấy mạng mình cược với vinh dự gia tộc trong suy nghĩ của Long Cửu, kết quả Trác Phàm cược thắng.

Long Cửu thẳng thắn nói: "Tiểu tử, ta biết ngươi đến Tiềm Long các không chỉ là vì bán bức đồ này, có điều kiện gì thì nói đi."

Trác Phàm đẩy bức tranh đến trước mặt Long Cửu, cười nói: "Ra giá 10 triệu, chúng ta chỉ cần một triệu trước, khoản sau có thể từ từ trả, là ngươi nợ chúng ta"

"Cái này. . ."

Long Cửu nhìn bức đồ dưới bàn, cân nhắc thật lâu, rốt cục bình tĩnh gật đầu: "Được, Tiềm Long các chúng ta nợ Lạc gia các ngươi."

Nói xong, Long Cửu cầm lấy bức tranh đó, rồi không nói thêm lời nào mà đi vào trong phòng, đến khi vào trong rồi mới vọng ra: "Tiểu quỳ, đưa bọn họ một triệu, tiễn khách."

"Ơ, vâng!"

Long Quỳ chần chờ một hồi, trăm bề không phải giải, nàng chưa bao giờ thấy Long Cửu biểu tình buồn bực như thế. Lại quay đầu nhìn Trác Phàm, thấy vị quản gia Lạc gia từ lúc vào cửa thì đã chợt vui chợt giận, lần thứ nhất nở nụ cười vừa lòng thỏa ý.

Long Quỳ đưa một triệu linh thạch cho Trác Phàm, rồi tiễn bọn họ ra ngoài.

Ở cửa ra vào, hai tên thủ vệ đang muốn chờ bọn họ ra ngoài xong giáo huấn một phen đây, thì thấy Long Quỳ cung kính dị thường đưa tiễn bọn họ, cả hai không khỏi sửng sốt, rồi nghe tới số tiền thành giao lần này đạt tới một triệu, cả hai lại trợn tròn mắt.

Bọn họ nghĩ nát óc cũng không tưởng tượng ra nổi, cái thành trấn vắng vẻ như này, còn có thể có mức đại mua bán như thế, đến cả trong lịch sử thành giao của Tiềm Long các, cũng đã có thể xếp hạng vị trí trước ba.

Một tên thủ vệ nhìn bốn người rời đi, xoa mồ hôi lạnh trên trán nói: "Trời oi, may mà không động thủ, nếu không thì xông đại họa mất rồi". Người kia cũng gật đầu như gà đói mổ thóc.

Tiềm Long các đối đãi nhà giàu là rất tôn kính, nếu có người trong Tiềm Long các đắc tội bọn họ, tất nhiên sẽ bị gia tộc nghiêm khắc xử lý. Nhất là những cuộc mua bán kiểu này, hơn 1 triệu lận, cho dù chỉ có chút xíu vô lễ, đó cũng là tử tội.

Nghĩ tới đây, hai tên hộ vệ càng đổ mồ hơi như tắm. . .

Sau khi Long Quỳ đưa Trác Phàm đi, lần nữa đi đến gian phòng Long Cửu, thấy Long Cửu đang tinh tế quan sát bức trận thức đồ nhất cấp kia.

Long Quỳ vừa vào cửa liền liền vội vàng hỏi: "Cửu thúc, không phải chỉ là một bức trận thức đồ nhất cấp sao, làm sao có thể có cái giá trên trời như vậy, ta còn chưa từng thấy bức nào 10 triệu đâu?"

Long Cửu thở dài, gọi Long Quỳ đến bên cạnh nói: "Tiểu quỳ, ngươi nhìn kỹ bản vẽ này, chỉ sợ cả Thiên Vũ Đế Quốc cũng chỉ một bức này."

"Đây là. . ."

Long Quỳ trừng mắt, kinh nghi nói.

"Thượng cổ trận thức đồ!"

Long Cửu kích động nói, "Cổ trận pháp trên này sớm đã thất truyền, từ sách cổ ghi chép, quả không sai, đây chính là thượng cổ trận thức đồ, nó là bảo vật vô giá, 10 triệu linh thạch cũng chẳng là gì so với nó."

"Cái gì, thật trân quý như thế?"

Long Cửu gật đầu, nở nụ cười vui sướиɠ, như thể gặp được đồ chơi mình yêu mến nhất, nhưng rồi rất nhanh, sắc mặt hắn lại âm trầm xuống.

"Tiểu quỳ, ngươi kêu A Kiệt tìm bốn năm hảo thủ đi bảo hộ mấy người Lạc gia kia, hôm qua bọn họ đã đắc tội Tôn gia."

"Sao chúng ta phải đi bảo vệ bọn họ?"

Long Quỳ khó hiểu nói.

Long Cửu thản nhiên nói: "Vừa rồi ngươi không nghe thấy sao, đây là chúng ta nợ bọn họ."

Nghe vậy, Long Quỳ mới phản ứng được, thì ra lúc trước Trác Phàm cò kè mặc cả với Long Cửu là vì chuyện này.

Cửu thúc dù sao cũng là lão giang hồ thân kinh bách chiến, nhưng lần này đàm phán lại bị tên hoàng mao tiểu tử miệng còn hôi sữa ép trên đầu, khó trách sẽ không vui.

Nghĩ tới đây, Long Quỳ không tự chủ được mà bật cười. . .