Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 47: Khẩn cầu

Dù sao năm đó ông biết Lưu Cảnh trúng độc qua đời, nhưng người chẩn trị không phải mình, mà là hai vị thái y khác của Thái Y Viện, tuy nghe nói Duệ Thân Vương Thế Tử đã qua đời, nhưng năm đó ông không tận mắt nhìn thấy.

Lúc ấy Thẩm Khang cũng giật mình, hắn không rõ, sao Thái Y Viện Tôn thái y lại xuất hiện ở chỗ này.

Bùi Cẩm Triều kể cho Tôn lão chuyện của chính mình, Tôn lão có thể nói là kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

Hồi lâu sau, ông mới thở phào một hơi, “Trong cung có rất nhiều sách mật, loại chuyện này hình như cũng có ghi lại, nhưng đều là cấm kỵ, bởi vì quá quái lực loạn thần, rất ít có người nhắc tới.”

Mặc kệ như thế nào, chỉ cần Thế Tử gia còn sống là tốt rồi.

“Sao Tôn lão lại xuất hiện ở Kinh Châu phủ?” Bùi Cẩm Triều vẫn rất tò mò điểm này.

Tôn Siêu Quần lại xụ mặt, hừ lạnh một tiếng: “Ta tới Kinh Châu phủ đã bốn năm, Duệ Thân Vương phủ vừa xảy ra chuyện, ta liền xin từ chức cáo lão về quê.”

“Hắn đồng ý sao?” Bùi Cẩm Triều cười nói.

“Không đồng ý lại như thế nào, tên đệ tử kia của lão phu chính là rất có năng lực, lại còn có thể leo lên Trân Phi.” Tôn Siêu Quần cảm khái nhìn Bùi Cẩm Triều nói: “Năm đó Duệ Thân Vương phủ bị gϊếŧ cả nhà, vì Trình Nghê Thường vẫn là thân trong sạch, hơn nữa bộ dáng không tệ, bị Hoàng Thượng mang vào cung, toàn bộ Thịnh Kinh không có bao nhiêu người biết chuyện này, chỉ tưởng Trân Phi là tam cô nương Trình gia, còn tam cô nương Trình gia đáng thương kia, đêm Trân Phi vào cung đã bị chủ mẫu phái người dìm chết.”

Bùi Cẩm Triều gật đầu, sau đó nhìn về phía Đường Mẫn đứng ở cửa, thấy biểu tình của nàng chỉ là hơi nhíu mày, mới trầm giọng nói: “Chuyện này ta đã biết.”

Đường Mẫn nghe được cũng chỉ có một đoạn cuối cùng này, duy nhất có thể xác định chính là, Bùi Cẩm Triều thật là trùng sinh, còn về thân phận trước kia của hắn là ai, nàng không rõ lắm, nhưng lại đoán được trước khi trùng sinh Bùi Cẩm Triều tất nhiên là một trong những nhân vật trung tâm quyền lợi ở Thịnh Kinh, nếu không sao có thể nói chuyện trong cung với vị đại phu này.

Như vậy nàng cũng có chút suy đoán về thân phận của vị đại phu trước mắt, hoặc là thái y, hoặc là có người quen trong cung, nếu không sao có thể biết được chuyện trong cung.

“Đại phu, thân thể nhà tôi như thế nào?” Nàng cười đặt chung trà trước mặt Tôn Siêu Quần, sau đó tự tay rót trà cho ông.

Lúc này Tôn Siêu Quần mới bừng tỉnh lại, đưa tay vỗ trán, nói với Đường Mẫn: “Làm phu nhân chê cười, bởi vì lão phu quen biết Bùi công tử, lúc này mới lắm miệng hàn huyên vài câu.”

Bùi Cẩm Triều lôi kéo tay Đường Mẫn, thấy nàng không có dị thường, mới cười nói: “Đừng lo lắng, ta biết rõ thân thể chính mình, hôm nay ta chuẩn bị mời Tôn lão ở lại dùng cơm, làm phiền Mẫn Mẫn.”

Đường Mẫn cũng không phản đối, có thể được Bùi Cẩm Triều giữ lại dùng cơm, hoặc là người hắn quen thuộc, hoặc là người hữu dụng với hắn, mặc kệ là loại nào, nàng chỉ cần thủ Bùi Cẩm Triều là được, còn về chuyện khác, cũng không phải nàng có thể tham dự.

“Vậy được, trong nhà đồ ăn không nhiều lắm, ta đi ra ngoài mua thêm.” Lúc sau nàng nhìn Tôn lão, “Tôn đại phu, nhà tôi phiền toái ngài.”

Tôn Siêu Quần đứng lên chắp tay nói: “Phu nhân xin yên tâm, lão hủ tất nhiên làm hết sức.”

Đường Mẫn lại lần nữa rời đi, Tôn Siêu Quần bắt đầu bắt mạch cho Bùi Cẩm Triều.

Chỉ là khám mạch xong, sắc mặt Tôn lão lại không phải rất đẹp.

“Thế Tử, từ nhỏ cơ thể này chính là như vậy sao?” ông ngưng trọng hỏi.

“Vốn dĩ sáu năm trước người này đã chết, sau đó ta tỉnh lại liền thành Bùi Cẩm Triều, Tôn lão, có phải cơ thể này rất kém cỏi hay không?”

Tôn lão vuốt chòm râu gật gật đầu, trầm giọng nói: “Tuy trải qua mấy năm nay điều dưỡng, thân mình Thế Tử xác thật có chuyển biến tốt đẹp, nhưng chung quy là trị ngọn không trị gốc, cơ thể này hẳn là yếu từ trong bụng mẹ, rất khó trị dứt hoàn toàn, cho nên về sau Thế Tử gia vẫn phải tránh cho mệt mỏi, đáng tiếc duy nhất chính là, năm đó Thế Tử một thân công phu, xem như mất hết.”

Đối với điểm này, Bùi Cẩm Triều không biểu hiện mất mát, hắn cười an ủi Tôn lão: “Tôn lão đừng lo lắng, bên người ta không phải còn Thẩm Khang sao.”

Sao Tôn lão có thể không lo lắng, nghe nói thế càng lo lắng sốt ruột, “Thế Tử gia thông minh, đa mưu túc trí, nếu có thể trùng sinh, tất nhiên sẽ không tình nguyện bình phàm, lão hủ có một yêu cầu quá đáng, mong Thế Tử gia giữ lão hủ lại bên cạnh ngài.”

Trong lòng Bùi Cẩm Triều cảm động, chắp tay khom lưng hành lễ với Tôn lão: “Tôn lão, vốn dĩ ngài cũng đã nhàn rỗi ở nhà, vì Thần Ngọc lại lần nữa bước vào nơi phân tranh kia, Thần Ngọc thật cảm thấy hổ thẹn.”

“Lão hủ và Vương gia xem như bạn bè vài chục năm, chỉ tại kim thượng qua cầu rút ván, kiêng kị danh vọng của Vương gia …… Lúc ấy lão hủ phẫn nộ sâu sắc, lại trước sau không thể làm gì, hiện giờ có thể lại lần nữa tẫn một phần lực vì Thế Tử gia, cũng hy vọng Vương gia dưới suối vàng biết, có thể tha thứ lão hủ ba phần.” Nói xong, lão giả sáu mươi tuổi hốc mắt đều đỏ.

Ông thật sự hối hận không thôi, Vương gia là nhân vật kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, lúc trước Thịnh Đế cũng là kẻ ngu ngốc, nhưng Vương gia là con trai nhỏ nhất của Thánh Tổ, cho nên lúc ấy lời hắn nói mới có thể cứu chính mình một mạng, nhưng sau đó hắn lại bị cháu trai ruột của chính mình gϊếŧ cả nhà, phải biết rằng kim thượng có thể trổ hết tài năng vượt qua mười bảy vị hoàng tử, vinh đăng đại bảo, công lao của Vương gia không nhỏ.

Sau khi kim thượng đăng cơ, Vương gia liền từ bỏ quyền thế trong tay, an tâm ở nhà sống cuộc sống nhàn rỗi, nhưng cánh chim kim thượng đầy đặn rồi, lại không dung Vương gia, âm thầm độc chết Thế Tử, hai năm sau bày mưu đặt kế tạo ra “chứng cứ tạo phản”, trừ tận gốc Duệ Thân Vương phủ đã từng hiển hách uy danh.

Càng quá mức chính là, còn mang Thế Tử phi thứ ba của Thế Tử gia là Trình Nghê Thường, con gái của đương kim Hộ Bộ thượng thư Trình Thụy Tường tiến cung, đây chính là hoàng thất gièm pha, nếu truyền ra ngoài, đủ để sử quan khẩu tru bút phạt, để tiếng xấu muôn đời.

Lúc đó, ông cũng đã xin từ chức, sở dĩ ông có thể rời đi, vẫn là đệ tử của ông ở sau lưng ra sức, càng sâu hơn là vì một mạch Duệ Thân Vương kiềm chế kim thượng đã không còn nữa.

Ông muốn rời đi hoàng cung, đệ tử của ông muốn thay thế vị trí viện chính, hai người trao đổi, dưới sự trợ giúp của Trân Phi, rốt cuộc Hoàng Thượng đồng ý, ban thưởng cho ông trăm lượng vàng ròng, thả ông rời đi Thịnh Kinh.

Hiện giờ vì Lưu Cảnh, cho dù lại lần nữa bước vào nơi hổ lang kia, tâm thái của ông cũng hoàn toàn bất đồng.

Quan trọng nhất chính là, Tôn lão thật sự không yên tâm sức khỏe của hắn, chỉ có đi theo bên người hắn, chính mình mới có thể tùy thời ứng đối thân thể hắn phát sinh tất cả biến cố.

Lúc Đường Mẫn trở về, sắc trời đã ám, ở cửa nhà lại lần nữa gặp gỡ nam tử hai ngày trước trong thư phòng.

“Bùi phu nhân.” Lục Thịnh nhìn thấy nàng, chắp tay cười có vẻ rất thân quen.

Đường Mẫn không biết tên đối phương, chỉ hơi hơi nhún người hành lễ, sau đó cười nói: “Mời công tử vào trong.”

Lục Thịnh gật đầu, sau đó vén bào bước vào ngạch cửa, trực tiếp quen cửa quen nẻo đi thư phòng.