Ngọt Không Ngừng Nghỉ

Chương 3: Bạn cùng bàn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tin đồn lan nhanh hơn cả virus, hầu như mọi người trong trường đều biết chuyện.

Trì Dụ và Phó Chỉ An lần lượt đi trên hàng lang khiến bạn học đang lui tới trên hành lang hận không thể cầm máy ảnh chụp lại hai người. Một năm trôi qua, hai nam thần vậy mà cuối cùng cũng xuất hiện chung một chỗ.

Cuối cùng cũng thoát khỏi tầm nhìn của các bạn học, Trì Dụ tựa người trên cửa nhà kho, không kiên nhẫn giật giật cổ áo.

"Phó Chỉ An, cậu đang làm cái quái gì?"

"Tùy tiện kiếm cớ từ chối một bạn nữ thôi."

"Vậy thì cậu cũng đừng có đội nồi cho tôi." Sắc mặt Trì Dụ càng ngày càng đen, giọng nói nghiến răng nghiến lợi của cậu khiến Phó Chỉ An đứng cách cậu 1 mét vẫn nghe được rõ ràng.

Phó Chỉ An liếc mắt nhìn cậu, nhàn nhạt nói: "Là cậu tự đυ.ng trúng thôi"

Trì Dụ và Phó Chỉ An sống đối diện nhà nhau từ hồi tiểu học, cả hai là con nhà người ta trong mắt bố mẹ của đối phương.

Ba của Phó Chỉ An là cảnh sát hình sự, Phó Chỉ An ra đời không lâu thì ba anh liền bắt đầu than thở. Phó Chỉ An ngày bé môi hồng răng trắng, làn da trắng nõn, bế anh ra ngoài thì ai gặp cũng khen. Nhưng lại không hề hợp ý Phó Kiến Quốc.

Con trai của ông sao có thể vừa trắng vừa hồng như vậy?

Ông không đòi hỏi vừa mới sinh ra đã phải nam tính khí chất, nhưng mà cũng không thể xinh xẻo trắng trẻo như vậy chứ?

Còn Trì Dụ từ nhỏ đã nổi tiếng trong khu, bởi mỗi tối hàng xóm đều nghe thấy tiếng mẹ cậu gọi cậu về nhà. Khi Trì Dụ và Phó Chỉ An trở thành hàng xóm của nhau, Phó Kiến Quốc nhìn thấy đôi mắt tràn đầy khí phách của cậu liền thấy yêu thích không thôi.

Trì Dụ mỗi ngày đều nghe mẹ của cậu - Ôn Hòa ca ngợi Phó Chỉ An là người ưu tú như thế nào. Còn Phó Chỉ An thì ngày nào cũng nghe ba nhắc đến Trì Dụ mà lỗ tai cũng phát mệt.

Cho nên khi gặp nhau ở trường, cả hai đều quay đi giả vờ không quen biết nhau.

Phó Chỉ An: "Nhóc con mặt thối giả bộ nguy hiểm chứ gì!"

Trì Dụ: "Nhóc con giả bộ trưởng thành lạnh lùng chứ gì!"

Hai người xưa nay cúi đầu không gặp, ngẩng đầu nhìn thấy cũng không chào hỏi, thậm chí cả hai còn khá ăn ý ở phương diện này. Buổi sáng Trì Dụ sẽ đi bộ đến trường sớm hơn 20 phút, còn Phó Chỉ An sẽ bắt xe buýt tới trường vào 20 phút sau. Dù sao thì hai người càng tránh xa nhau được càng tốt.

Nhưng hai người vẫn như cũ học chung một trường cấp 2, hiện tại lại học cùng trường cấp 3. Vốn cho rằng cả đời này sẽ không qua lại với nhau nhưng Phó Chỉ An lại thản nhiên hướng chỗ gốc cây Trì Dụ đang ngủ gật mà chỉ.

Mà bây giờ hai người lại đứng tại cửa nhà kho mắt lớn trừng mắt nhỏ. Tình huống này thì Trì Dụ cùng Phó Chỉ An cho tới bây giờ đều không nghĩ tới.

Trì Dụ nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Phó Chỉ An liền đưa tay lên day day thái dương: "Cậu định làm thế nào?"

"Chẳng làm thế nào cả, tôi thấy chuyện đó chẳng có ảnh hưởng gì tới tôi." Phó Chỉ An ngẩng đầu cười với cậu, chậm rãi nói: "Nếu cậu cảm thấy bị ghép với tôi khó xử thì tôi có thể nghĩ cách."

"Con mẹ nó cậu giải quyết nhanh nhanh lên." Trì Dụ nói xong liền xoay người rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước đã nghe thấy Phó Chỉ An cười nhạt mở miệng: "Vậy cậu xin tôi đi."

Sau bao nhiêu năm, vẫn là không biết sống chết như thế!

Trì Dụ quay người lại đi tới gần anh vài bước, tức giận giơ nắm đấm về hướng mặt Phó Chỉ Án. Phó Chỉ An hơi nghiêng đầu, nắm đấm đập vào tường vừa vặn cách mặt anh một centimet.

"Né cũng nhanh đấy"

Nếu Trì Dụ là một thiếu niên bất lương, thì Phó Chỉ An chính là hồ ly mang vẻ ngoài lạnh lùng. Trước mặt thầy cô và bạn học lúc nào cũng trầm mặc kiệm lời, nhưng chỉ cần gặp Trì Dụ, anh tựa như yêu tinh đυ.ng phải Tôn Ngộ Không, liền lộ ra nguyên hình.

Trì Dụ thu tay lại, nhìn anh cười lạnh một tiếng rồi xoay người chậm rãi đi xuống tầng, vừa đi vừa nói: "Mặc kệ cậu, đồ điên"

Mặc dù bài đăng trên tieba không chỉ rõ tên của hai người nhưng ai có đầu óc một chút đều biết bài đăng đó nói về Trì Dụ và Phó Chỉ An. Cuộc sống chỉ toàn học tập vốn nhàm chán, vậy nên bởi vì bài đăng này mà mọi người lại trở nên nhộn nhịp.

Trì Dụ mặt mày u ám bước vào lớp, đám bạn học đang tự học đều quay đầu nhìn cậu chằm chằm, hận không thể đem máy ảnh xoay 360 độ chụp cận mặt cậu.

"Nhìn gì? Muốn chết à?"

Cậu cau mày trở lại chỗ ngồi liền trông thấy một xấp bài thi chất đầy trên bàn. Qua một giờ giải lao thôi mà đã có thêm một tập bài thi khiến cậu càng khó chịu hơn. Trì Dụ càng nghĩ càng phiền, dứt khoát đem bài thi nhét vào trong ngăn bàn, rồi nằm xuống bàn ngủ.

Chuông tan học vang lên, trong lớp có mấy tiếng thở dài ủ rũ. Phó Chỉ An thu dọn cặp sách và ngồi yên tại chỗ, không nói tiếng nào cho đến khi thấy cô gái ở phía sau xách cặp bước ra ngoài: "Lộ Mạn, đợi một chút"

Lộ Mạn đã theo đuổi Phó Chỉ An lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh chủ động bắt chuyện với cô.

"Tôi muốn giải thích chút..." Không để Phó Chỉ An kịp nói hết câu, Lộ Mạn đột nhiên vươn tay ra làm động tác dừng lại ý bảo anh không cần nói nữa.

Cô hít một hơi thật sâu.

"Tôi biết cậu không thích tôi vì tôi không xinh đẹp, nhưng cậu cũng không cần phải lấy cớ rằng cậu thích con trai." Lộ Mạn nhìn khuôn mặt điển trai của Phó Chỉ An, đột nhiên hiểu được hóa ra anh chỉ đang dùng Trì Dụ làm lá chắn. Gì mà là gay, gì mà thích con trai? Tất cả đều là lấy cớ.

"Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu." Lộ Mạn mím môi gật đầu, sau đó quay người bước khỏi hành lang.

Phó Chỉ An chợt cảm thấy đau đầu, không ngờ mọi chuyện lại đến mức này. Anh chống tay lên lan can trống rỗng nhìn về phía xa xa. Bỗng vẻ mặt kiêu ngạo bất định của Trì Dụ lại hiện lên trong đầu, anh cụp mắt cười.

Anh thầm xin lỗi cậu trong lòng, vì sắp tới anh vẫn phải ụp cái nồi này lên đầu cậu rồi.

-

Trì Dụ mở cửa phòng ngủ, trong căn phòng rộng lớn tối om chỉ có một tấm nệm, dưới sàn rải đầy túi đồ ăn vặt và đĩa phim hoạt hình, rèm cửa cũng không biết đã bao lâu chưa mở.

Cậu thản nhiên ném cặp sách xuống đất, chân đá túi đồ ăn vặt. Rồi nằm lên giường, kéo chăn bông lên trên người, nhưng tựa như cảm thấy chưa đủ tối liền dứt khoát cầm chăn che kín đầu rồi nặng nề thϊếp đi.

Nằm một hồi vẫn không ngủ được, Trì Dụ cầm điện thoại lên tìm bài đăng trên tieba, nghiến răng bấm vào rồi lại cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đang sáng lên.

Lướt xuống dưới thấy bức hình chibi của hai người họ, không biết ai vẽ hình cậu và Phó Chỉ An.

Thiếu niên tóc đen cúi thấp xuống, tóc mái ngang trán che khuất hơn phân nửa ánh mắt, đang thâm tình nhìn thiếu niên với khuôn mặt tinh xảo trước mặt, khóe mắt nam sinh mỉm cười.

"Con mẹ nó, Phó Chỉ An làm sao đẹp trai được như vậy?" Nói xong lời này Trì Dụ liền sững sờ, đột nhiên cảm thấy điện thoại trong tay có chút nóng liền ném xuống giường. Cậu lại trở mình một lần nữa nằm xuống

Nhưng cậu lăn lộn trên giường mãi cũng không thể xóa hình ảnh Phó Chỉ An cứ hiện lên trong đầu. Anh cứ như âm hồn bất tán, cậu cứ nhắm mắt lại là khuôn mặt của anh lại hiện lên.

Trì Dụ không kiên nhẫn nhấc chăn bông lên, đi chân đất đến phòng khách, lấy từ trong tủ lạnh ra một lon bia rồi ngồi trên sàn nhà bật nắp lon, ngẩng cổ lên uống một hơi hết luôn nửa lon.

"Phó Chỉ An, đừng có mà để tôi gặp được cậu."

-

Sau khi tắt báo thức lần thứ 6, Trì Dụ rốt cục mới chậm rãi mở mắt, cậu liếc nhìn đống hồ báo thức rơi trên sàn nhà.

Xem ra hôm nay dậy sớm hơn hôm qua tận nửa tiếng.

Cậu xoa xoa tóc rồi bước đến cửa sổ kéo rèm ra, không ngờ lại không có lấy một tia nắng. Từng lớp mây đen kéo đến che khuất ánh nắng chói chang, trời âm u đến mức dọa người.

Trì Dụ kéo rèm cửa lại, đi chân trần vào phòng bếp. Trên bàn đã bày sẵn bữa sáng phong phú, bát cháo nóng hổi vẫn còn đang bốc khói nghi ngút. Cậu cũng không thèm nhìn thức ăn trên bàn mà đi thẳng đến tủ lạnh, lấy ra một chai nước đá, uống vài ngụm rồi bước vào phòng tắm.

Khi Trì Dụ chậm rãi đi đến trường học, liền phát hiện sân trường đã bày đầy bàn ghế. Các nam sinh đang kéo xe chuyển bàn ghế lên, sắc mặt không tốt cho lắm.

Hôm nay là ngày ban Văn Lý một lần nữa chia lớp, đồng nghĩa với việc nam thần và hoa khôi của trường sẽ được bầu chọn lại. Nhìn nét mặt khó coi của mấy nam sinh vừa rồi liền biết họ không những không được học cùng lớp với hoa khôi trường, mà hoa khôi lớp cũng không được học cùng luôn.

Trì Dụ bước tới bảng thông báo, ngẫu nhiên nhìn lướt qua danh sách lớp thấy tên mình ở mấy hàng đầu trong danh sách lớp 3 liền bước về lớp học.

Cách hơn phân nửa hành lang đã nghe thấy tiếng huyên náo trong lớp học. Trì Dụ ngẩng đầu nhìn biển lớp: Lớp 11-3

Cậu đẩy cửa bước vào, vì trong lớp đang quá đỗi ồn ào nên cũng không ai chú ý đến cậu. Thẳng cho đến khi một nam sinh ở hàng ghế sau mở miệng: "Má ơi..."

Trong lớp bỗng như có ai ấn nút tắt tiếng, mọi người đều quay đầu nhìn cậu. Trì Dụ nhếch miệng cười khẩy, mắt thấy dãy cửa sổ cuối cùng không có người liền nhấc chân đi tới. Vừa mới đi được vài bước liền thấy có gì không đúng, cậu quay đầu nhìn lên thì thấy nam sinh mặc áo len trắng ngồi hàng ghế thứ hai đang cúi đầu viết gì dó.

"Cậu làm cái gì ở đây?" lửa giận trong đầu Trì Dụ bốc lên.

Nam sinh đang cúi đầu kia liền chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu.

"Làm bài tập." Phó Chỉ An nói xong liền cúi đầu tiếp tục làm bài.

Trì Dụ hôm nay đã hiểu được cái gì gọi là chuyện xấu thành đôi. Cậu âm trầm nhìn Phó Chỉ An, hận không thể đưa tay bóp cổ anh.

Nửa tiếng sau, chủ nhiệm lớp Lâm Tĩnh nhìn lướt qua những học sinh ngoan ngoãn đang ngồi ngay ngắn, nói: "Cô là giáo viên chủ nhiệm năm hai của các em - Lâm Tĩnh. Cô rất vui khi có thể đồng hành cùng các em trong hai năm tiếp theo..."

Cô giáo nhìn thấy Phó Chỉ An đang ngồi ở hàng ghế thứ ba. Vốn anh rất cao nên các cô gái ngồi phía sau phải ngả người để có thể nhìn thấy giáo viên.

"Phó Chỉ An, em bị cận à?" Lâm Tĩnh đột nhiên nói.

"Dạ không ạ."

"Vậy em đổi chỗ với bạn học phía sau đi."

Kết quả Phó Chỉ An chuyển đến hàng thứ tư, anh tựa như một phiến đá khổng lồ, anh ngồi trước ai thì người ngồi sau đều không thể nhìn thấy bảng đen. Phó Chỉ An đành lùi từng hàng từng hàng, cuối cùng đứng trước bàn Trì Dụ cùng cậu mắt lớn trùng mắt nhỏ.

"Cậu thử ngồi xem?" Trì Dụ giật giật khóe miệng, trịch thượng nhìn Phó Chỉ An cầm cặp sách trước mặt.

Phó Chỉ An cũng không thèm nhìn Trì Dụ đang nhe răng trợn mắt bên cạnh. Anh đặt mông ngồi xuống, đem mọi thứ sắp xếp xong rồi quay đầu nhìn Trì Dụ.

"Được thôi." Phó Chỉ An cười cười nhìn Trì Dụ.

"Tôi thử ngồi xem."

🍓🍌🍉🍑

Hum nay, Tiểu Phó và Tiểu Dụ đã trở thành bạn cùng bàn!!!!

Hoá ra nhà hai bạn ở đối diện nhau từ bé!!!