Kiếm Danh Bất Nại Hà

Chương 4

Uất Trì Kiêu không đợi y nói lần thứ hai, rút kiếm khỏi vỏ, khí thế mạnh mẽ, thái cực bát quái kim quang hiện ra, rít gào đâm bốn phương tám hướng!

Đùng!!

Mặt đất Vương phủ rúng động, Cung Duy tức khắc bị đánh thẳng lên tường, nghe Uất Trì Kiêu cả giận nói: "Lần sau có chuyện nói thẳng! Ngươi muốn hại chết ta à!"

Cung Duy: "Trước khi động thủ quan sát hiểu không? Kiếm tu các ngươi quá thô bạo!"

Gạch đá quanh mình rơi lả tả, Uất Trì Kiêu cũng không quay đầu lại, đùng đùng đánh ra tám lá bùa, vừa chạm vào không khí, ánh lửa cháy bùng, lách tách giăng thành một tấm lưới sắc bén -- trong nháy mắt tấm lưới trống không.

Không có?!

Uất Trì Kiêu nheo mắt, tấm lưới dần tiêu tan, kiếm quang tan hết, trong phòng ngoài hắn và Hướng Tiểu Viên thì không còn ai khác: "Tà ám đâu?"

Cung Duy nằm ngửa trên giường, quỷ ảnh chiếu trong mắt y càng lúc càng gần, ngoài ý muốn nói: "Ngươi không nhìn thấy?"

Quỷ ảnh này tựa như từ trong không khí chậm rãi rỉ ra, từ tốn không một tiếng động, toàn thân như được bao lại bởi tấm áo choàng hình thành từ làn khói dày đặc, bên dưới mũ trùm không có thứ gì.

- - Nó không có khuôn mặt, thậm chí không có đầu, sâu trong mũ trùm co lại, một ánh sáng đỏ nhàn nhàn chuyển động.

Nó từ từ cúi người, như đang quan sát tỉ mỉ khuôn mặt "Hướng Tiểu Viên". Không hiểu sao Cung Duy cảm giác như nó đang cười, nhưng không phải nụ cười khiến người ta thoải mái, lập tức nó mở rộng tay áo..

Cung Duy đột nhiên ý thức được nó muốn làm gì: "Uất Trì Kiêu! giải chú cho ta!"

Tiếng hô chưa dứt, Uất Trì Kiêu phi thân chém ngang, kiếm phong không gặp cản trở gì xuyên qua quỷ ảnh, ầm ầm đánh sâp nửa mặt tường, gạch đá như mưa mù mịt khắp nơi. Mạnh Vân Phi toàn thân bao trong linh lực xanh nhàn nhạt, một tay xuất ra huyền cầm, năm ngón gảy ra âm sắc như dao!

Sát phạt lệ khí như mưa cuồng vỡ đê, quỷ ảnh yên lặng rống giận, đám khỏi giãy dụa kịch liệt, chợt nhằm về phía Cầm tu. Ngoại trừ Cung Duy không ai có thể thấy nó, nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mười ngón tay Mạnh Vân Phi trùng trùng điệp điệp gảy lên huyfn cầm, âm luật biến hóa như nước xông về phía trước, đem quỷ ảnh ngăn cản lại.

"Sóng nước" trong không khí hình thành nên bọt sóng hình người, Mạnh Vân Phi quát lên: " Nguyên Câu, ở đây!"

Trường kiếm "Câu Trần" của Uất Trì Kiêu đặt giữa chân mày, vèo một tiếng đưa ngang, gương mặt sắc bén của hắn hiện lên trên thân kiếm sáng loáng, thấp giọng nói: " Vạn Kiếm Quy Tông!"

Hắn không hổ là thiếu chủ Yết Kim Môn, qua tuổi cập quan đã xuất ra kiếm quyết. Sau một khắc, "Câu Trần" bị đánh thức, kiếm hồn tỏa ra kim mang, như vì hắn phủ thêm một lớp hoàng kim giáp bất bại. mang theo sóng lớn chặn ngang chém tới, thoáng chốc đem đám khói cuồn cuộn kia thiêu thành tro tàn!

Uất Trì Kiêu dậm một chân trên đất, cũng không quay lại hướng Cung Duy hỏi: "Nó đi chưa?"

Cung Duy nhìn chằm chằm quỷ ảnh biến mất trên không trung, con ngươi co rút lại:"......Không, nó vẫn còn ở đây."

Uất Trì Kiêu và Mạnh Vân Phi đồng thời biến sắc, cùng lúc đó, tất cả đèn đuốc trong Vương phủ đồng loạt lay động kịch liệt, bốn phương tám hướng truyền đến tiếng quỷ khóc, so với vừa rồi còn lớn hơn, quỷ ảnh trên không thoáng hiện lên rõ ràng hơn, leng keng một tiếng trong trẻo, đột nhiên rút ra một thanh trường kiếm sáng như tuyết.

Là thứ tà ám, làm sao có thể có kiếm?!

Tình huống lúc này không cho Cung Duy suy nghĩ được cặn kẽ, bật thốt quát lên: "Uất Trì Kiêu!"

Nhưng đã muộn, Uất Trì Kiêu cảm thấy sát khí hung hãn phủ đầu, bản năng bao lần vào sinh ra tử khiến hắn lập tức động, -- KENGGG!!

Câu Trần kiếm quyết công kích vô cùng mạnh, một khi phát động cả người Uất Trì Kiêu như một pháo đài sống. Mà giờ khắc hai khi hai thanh kiếm chạm nhau, kiếm khí điên cuồng tỏa ra tứ phía, Uất Trì Kiêu ấy thế mà bị thanh quỷ kiếm kia đánh bay ra ngoài!

Ầm một tiếng kinh thiên động địa, Uất Trì Kiêu đâm sập hơn nửa mặt tường Vương phủ. Mạnh Vân Phi dựng huyền cầm, thanh quang đâm tới, quỷ ảnh lại thoáng chốc vô hình, sau đó trong nháy mắt xuất hiện ở bên giường, hướng về giữa trán Cung Duy giơ cao quỷ kiếm ---

Tất cả chỉ ở một khắc này.

Uất Trì Kiêu cùng Mạnh Vân Phi đồng loạt từ hai hướng lao đến, nhưng đã định là uổng công, bởi quỷ kiếm đã phá không đâm xuống, trên chuôi kiếm xuất hiện ba chữ triện quen thuộc rơi vào đáy mắt kinh ngạc của Cung Duy.

Bạch, Thái, Thủ!

Mắt phải Cung Duy giãn ra, không ai phát hiện nó thoáng chốc chuyển thành màu đỏ tươi, đồng thời giữa môi phun ra một búng máu.

Quỷ kiếm leng keng dừng lại, mũi kiếm cách con ngươi đỏ ngòm chỉ nửa ly.

Ngay sau đó, thân kiếm bị bắn máu đỏ tỏa ra khói đặc, như bị lửa đốt lan đến cánh tay, thoáng chốc hoàn toàn bị nuốt sạch!

Rõ ràng là không có âm thanh nào, nhưng tất cả mọi người phảng phất nghe được lệ phong đủ lớn để xé rách màng nhĩ, ngay sau đó nó hóa thành một làn khói dày đặc, biến mất trong tiếng rít sắc bén.

Hai người phá tan khói đặc chạy tới, Uất Trì Kiêu khó che giấu được sự sợ hãi, một tay giải linh mạch bị định trụ cho Cung Duy: "Ngươi không sao chứ?"

Mạnh Vân Phi đè hai ngón tay lên cổ tay Cung Duy, dùng chân khí nhanh chóng kiểm tra linh mạch toàn thân, thở phào nhẹ nhõm: "Không sao, không bị thương -- tà ám làm sao lại biến mất?"

"........."

Cung Duy nhìn bốn ánh mắt lấp lánh trong tầm mắt, nhắm hai mắt lại, lúc mở ra mắt phải đã khôi phục bình thường, không còn chút dị trạng nào, nhưng trên mặt lại trắng bệch không chút huyết sắc.

"Ta không biết." Y thở hổn hển, khàn khàn nói: "Đó không phải là.....Không phải là tà ám, nó là một thanh kiếm."

Uất Trì Kiêu ngạc nhiên: "Cái gì?"

Đôi môi lạnh băng của Cung Duy mím chặt, không nói ra tên kiếm.

Bắc phương Thiên Lang Bạch Thái Thủ, thanh kiếm uy chấn cửu tiêu này sau khi ý chết rõ ràng đã thất lạc, không ai biết nó ở đâu, lại không ai có thể luyện ra kiếm hồn độc nhất vô nhị của nó, làm sao có thể xuất hiện trong tay quỷ ảnh?

"Thi thể của ta đâu?" Cung Duy không nhịn được nghĩ.

Từ Sương Sách ở núi Thương Dương hủy thi thể ta, máu ngấm vào hoa đào quanh năm không tàn, sau đó thì sao?

Bọn họ đem hài cốt ta đi đâu?

Đêm khuya, núi Thương Dương.

Từ Sương Sách mở mắt, hoa bay rực rỡ, khắp trời hoa như tuyết.

Hắn từ từ thở ra một hơi, trong mơ những hình ảnh quá khứ giống hệt nhau lặp lại vô số lần, lần nữa bước qua nơi này trong rừng đào mênh mông, xa xa truyền đến tiếng Ứng Khải:

"Ở đây! Nhanh lên Sương Sách, thứ kia muốn chạy!"

Đừng đi, hắn nghĩ.

Hết thảy biến hóa loạn ly đều từ thời điểm này, nhưng hắn vẫn không có cách nào ngăn bi kịch phát sinh từ đầu, chỉ có thể trừng trừng nhìn mình của tuổi trẻ đi về phía trước.

"Đến đây."

Xa xa sâu trong bụi cỏ lay động, giống như có con mồi bị kinh sợ, liều mạng hướng hướng nam nhảy đi. Nhưng Ứng Khải đã sớm chuẩn bị, ném bốn tấm bùa cháy rực, đuôi sáng trắng đập vào mặt, "con mồi" đang kinh hãi đột nhiên thay đổi phương hướng, hoảng hốt xông bừa lên hướng bắc, một đầm nước lấp lánh hiện ra.

Ứng Khải: "Sương Sách! Đừng để nó chạy xuống nước!"

Hai người họ từ nhỏ đã thân nhau, cùng nhau xuống núi, cùng tu tiên vấn đạo, phối hợp đương nhiên là không có kẽ hở. Ứng Khải chưa dứt lời, Từ Sương Sách rút kiếm, thoáng chốc kiếm khí phá không, sóng nước hóa thành ngàn lưỡi đao sắc bén đâm tới, chặn trước mặt con mồi liều lĩnh đang muốn nhào vào nước.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ứng Khải xuất ra một tia sáng thành Giao Ti Võng, chuẩn không cần chỉnh bắt lấy, trên bờ nhất thời vang lên tiếng hí bén nhọn của thú nhỏ.

"Bắt được rồi!"

Hai người nhảy xuống, đi tới gần Giao Ti Võng không ngừng giãy giụa trong bụi cỏ, Ứng Khải cười nói: "Ta muốn xem tiểu yêu ở đâu dám xông vào núi Thương Dương, còn uống trộm rượu quả đào Từ tông chủ cất, chắc không phải khỉ đâu nhở...A!"

Ứng Khải ngồi xuống, âm thanh đột nhiên ngừng lại.

Phía sau truyền đến âm thanh của Từ Sương Sách: "Sao vậy?"

"..........." Ứng Khải quay đầu lại, nét mặt tràn đầy kinh ngạc: "Là....Là người."

Ứng Khải xoay người lộ ra "Con mồi" nằm trong Giao Ti Võng, Từ Sương Sách bước chân dừng lại, trước mặt lộ ra một đôi mắt sợ hãi tới cực điểm.

Đó là một thiếu niên.

Tuổi nó rất nhỏ, chỉ khoảng mười lăm mười sáu, trên người không mảnh vải, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như một đứa trẻ sơ sinh, da trắng đến mức yêu dị, kịch liệt run rẩy trong tấm lưới, ngón tay ôm lấy người dùng sức đến phát xanh. Trong đôi mắt trợn tròn kia hiện lên cái bóng hai người họ, mắt phải như viên ngọc đỏ trong suốt, ngay cả con ngươi cũng vì sợ hãi mà không ngừng co rút.

Từ Sương Sách im lặng một lúc lâu, chỉ nghe thấy âm thanh chính mình nói: "Không, nó không phải người."

Ứng Khải nhấn lên mi tâm thiếu niên, không để ý đối phương nức nở cùng giãy giụa, nhắm mắt dò xét mấy hơi, trợn mắt ngạc nhiên nói: "Ba hồn bảy vía thất mạch đủ cả, thực sự là người."

Từ Sương Sách đi lên trước, quỳ nửa người, vừa tự tay hạ xuống mi tâm nó, thiếu niên chợt rống lên bén nhọn, muốn nhảy xuống đầm nước. Ứng Khải nhanh tay lẹ mắt kéo lại, hai ba cái xé bỏ võng bắt yêu, cởi ngoại bào xuống bọc lên người thiếu niên, hỏi: "Ngươi tên gì? Người ở đâu? Tại sao lại chạy đến Thương Dương Tông?"

"......."

Thiếu niên gắt gao nắm lấy góc áo, ánh mắt mông lung giữa hai người, hồi lâu mở miệng, nhưng chỉ phát ra vài âm thanh vô nghĩa, sau đó liền cắn chặt khớp hàm.

"Ngươi không biết nói? Đừng sợ, đừng sợ, ngoan." Ứng Khải không ngừng trấn an, thử đưa tay thăm dò sờ lên mái tóc ngắn ướt nhẹp, kiên trì vỗ đỉnh đầu nó, mỉm cười nói: "Đừng sợ, ngươi trốn trong rừng đào bao lâu rồi? Muốn ra ngoài không?"

Có thể nụ cười hiền lành của hắn có tác dụng, thiếu niên toàn thân run rẩy chậm rãi thở bình thường, cảnh giác nhìn hai người bọn họ, không biết ý thức được cái gì, đột nhiên nhắm mắt lại, lúc mở ra con ngươi yêu dị kia đã biến thành màu đen như bọn họ.

"Nó đang quan sát chúng ta" Từ Sương Sách từ trên nhìn xuống, khẽ nói: "Nó đang học làm sao làm người."

Danh sơn đại xuyên linh khí dồi dào, sản sinh ra tiểu yêu quái không có gì lạ, nhưng Ứng Khải lắc đầu: "Yêu ma quỷ quái biến không ra nhân hồn, hồn phách của nó cũng hoàn chỉnh, có thể là có nguyên nhân khác -- Ta đưa nó về Tiên Minh, mời Tông Mục huynh xem qua một chút." Nói rồi vươn tay với thiếu niên, ôn hòa hỏi: "Ta đưa ngươi ra ngoài được không?"

Động tác này làm cho thân thể thiếu niên mới bình tĩnh lại sợ hãi lùi lại, tựa như có thể tùy thời chạy trốn. Nhưng nụ cười Ứng Khải không đổi, bàn tay vươn ra trước không hề đề phòng, ước chừng nửa khắc thiếu niên mới từng chút từng chút đi tới, do dự vươn tay, sau đó quay đầu sang nhìn Từ Sương Sách.

Nó tựa như đang chờ gì đó, nhưng Từ Sương Sách thấy mình tuổi trẻ chỉ đứng ở đó, không nói một lời.

Thiếu niên rốt cục xoay đầu, vươn tay đặt vào lòng bàn tay Ứng Khải.

- - Trong nháy mắt chạm nhau đó, cảm giác như làn da trong suốt toàn thân nó đột nhiên biến mất, biến thành trắng nõn dị thường nhưng có thân nhiệt ấm áp. Biến hóa này thực sự quá khéo léo khó có thể phát hiện, Ứng Khải chống tay đem người đỡ dậy, phát hiện nó không dùng chân đứng được, chỉ có thể ôm ngang xuống núi.

Từ Sương Sách theo sau, thấy thiếu niên ló qua bả vai Ứng Khải, ngoẹo đầu nhìn mình, hồi lâu khóe miệng khẽ động, trúc trắc bắt chước biểu cảm vừa rồi của Ứng Khải, cẩn thận từng li từng tí lộ ra một nụ cười lấy lòng.

Đây hẳn là biểu cảm thứ nhất Cung Duy học được.

Trước đó nó y cũng không biết dùng biểu cảm và ngôn ngữ thế nào để truyền đạt ý muốn, vì vậy Từ Sương Sách cũng không biết được khi y co rúc bên đầm nước nhìn về phía mình, có phải là muốn nói với mình, muốn tiếp tục ở lại rừng đào nhỏ ở núi Thương Dương hay không.

Từ Sương Sách mở mắt, màn đêm chui vào giường qua rèm cửa.

Hắn từ sàn ngồi dậy, đi xuống chín bậc ngọc, đẩy cửa tẩm điện nặng nề. Trái phải không có đệ tử nào, ánh trăng sáng ngời chiếu trên bầu trời, rừng đào dưới trăng hoa bay như tuyết.

Rì rào trong rừng phía xa, âm thanh quỷ quái trong gió truyền đến:

"......Hoa đào tông môn chúng ta thật tốt, sao lại không bao giờ tàn?" "Ngươi đã nghe qua tin đồn đó chưa?" "Tin đồn gì?" "Là mười sáu năm trước..."

Từ Sương Sách chân mày khẽ động, nhìn về nơi phát ra âm thanh.

"Mười sáu năm trước khi Cung đại viện trưởng chết, tông chủ chúng ta nổi cơn điên, ngự kiếm ôm thi thể đến tận đây, trong rừng này hủy thi, máu vẩy đến cả chạc cây, nhụy hoa, vì vậy mới có kỳ cảnh hoa đào quanh năm không tàn, nghìn vạn biển hoa nơi này là mười sáu năm oán hận không tan của Cung viện trưởng tụ thành!"

Một người cảm thán cúi thấp đầu: "Tại sao? Hai vị tiên môn tông sư, cớ gì nên nỗi?"

Âm thanh phía sau nhẹ nhàng mang theo chút hàm xúc khó tả: "Chuyện cũ nhiều năm trước, bây giờ còn ai dám nói? Ai biết hai mươi năm trước, Từ tông chủ muốn cưới một nữ nhân câm làm vợ, khi nến đỏ treo cao bái đường thành thân, Cung viện trưởng lại đột nhiên chạy đến, đâm một kiếm gϊếŧ chết tân nương!"

Rừng đào rung động, hấp thu âm thanh bốn phía vang lên.

Trong bãi đất trống trong rừng, hai tên đệ tử chụm đầu một chỗ, nhưng lại như có vô số quỷ mị theo chúng tranh nhau nói nhỏ, trong gió xa xa truyền đến tứ phương: "Từ tông chủ cưới vợ là chuyện lớn, sao lại không nghe nói đến?" "Từ tông chủ chẳng phải vẫn ở núi Thương Dương sao? sao lại có chuyện cưới vợ?" "Tại sao phải cưới một nữ nhân câm?"

Giọng nói sắc bén, mảnh mai, đắc ý lại vang lên: "Một bức chân dung của một nữ nhân mặc áo đỏ được treo trên bức tường Toàn Cơ điện, do chính tay tông chủ vẽ. Tông chủ trong mệnh có nhiều sát chướng, nghe nói.....A!"

Vô số tiếng quỷ quái náo động hơi ngừng, hai tên đệ tử đồng thời quỳ xuống, run rẩy nói: "Tông chủ!"

Từ Sương Sách không nói một lời, dưới ánh trăng mắt lạnh như sương, hồi lâu nhắm lại.

Hai tên đệ tử thất khiếu đồng thời chảy máu, nhưng ngay cả tiếng cầu xin cũng không phát ra được, thình thichj hai tiếng trầm đυ.c, cả hai thống khổ ngã trên mặt đất, lá rụng dưới tàng cây đều bị bọn hắn giãy giụa nghiền nát, sinh ra âm thanh làm người khϊếp sợ.

Từ Sương Sách giẫm qua những tán lá vụn nhuốm máu, bước qua những bậc thang dài lấp lóe ánh trăng.

Cột ngọc cao ngất, tẩm điện rộng rãi, trên tường thấp thoáng hiện ra chân dung một nữ tử sau tấm màn nặng nề, quay lưng về phía người, chỉ có thể nhìn thấy thân hình dưới chiếc váy cưới vô cùng mảnh mai và yểu điệu.

Từ Sương Sách đứng vững, lẳng lặng nhìn nàng.

"Ngươi vẽ hả? Từ Bạch?" Hắn nghe tiếng cười ngả ngớn của Cung Duy từ hư không truyền đến, thân hình quen thuộc kia chậm rãi hiện ra, chắp tay sau lưng đứng trước bức họa, thò người ra quan sát một lát, sau đó quay đầu cười hì hì.

Y nói: "Ngươi vẽ không giống chút nào. Tuyệt đối không giống. Ngươi cố ý?"

Cung Duy rất gầy, luôn tạo cho người ta ảo giác theo gió mà đi, nhưng mỗi lần xuất hiện, y đều vô cùng sinh động, sống động như chưa từng rời đi, từng âm tiết mang theo nụ cười đều như cọ vào lòng người.

Từ Sương Sách chất vấn: "Ai cho ngươi lên núi Thương Dương?"

Cung Duy khẽ xoay người, chiếc áo choàng thêu hình lá phong trượt thành hình vòng cung dưới ánh trăng, giống như những đôi cánh tỏa sáng, sau một khắc y từ bên thân Từ Sương Sách ló ra, tràn đầy phấn khởi nói: "Từ Bạch, Từ Bạch, ngươi đúng là người kỳ lạ. Nhìn qua thì lạnh lùng, lại lén lút đa tình như vậy, ngươi còn giận ta sao?"

"....."

Đôi mắt Cung Duy tựa lưu ly chuyển động, lại đến gần chút, đồng tử bên phải không dễ phát hiện biến đỏ, môi như dán vào tai hắn hỏi: "Ta giúp ngươi vẽ tiếp một bức. Ta biết chính diện dáng dấp thế nào. Ngươi muốn chính diện giống sao? Ta...."

Từ Sương Sách đột nhiên rút kiếm, hàn quang mãnh liệt tận trời.

Trong khoảnh khắc ánh sáng chớp lóe, Cung Duy bay ngược ra sau, lưng rầm một tiếng lên trụ đá tẩm điện, gắt gao che mắt phải của mình, máu từ kẽ tay rỉ ra.

Từ Sương Sách đóng chặt thanh trường kiếm xuống đất bên cạnh y, từ trên cao nhìn xuống: "Cung Trưng Vũ."

Bất Nại Hà kiếm phong sáng như tuyết, phản chiếu gò má trắng toát của Cung Duy, máu tươi theo kẽ tay chảy xuống, lan vào ống tay áo bên trong.

"Bọn họ đều nói ngươi là người, nhưng ta biết ngươi không phải." Từ Sương Sách cúi người theo dõi y, thanh âm nhẹ mà ngoan độc: "Thủ đoạn không phải của con người này, nếu như còn dám dùng trên người ta một lần nữa, cũng đừng trách về sau ta không đối xử với ngươi như một con người."

Không khí như ngưng đọng, đại điện thạch bích phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo tối tăm, đôi mắt Từ Sương Sách sâu không thấy đáy. Cung Duy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc sau đột nhiên cười, buông bàn tay dính đầy máu ra, con mắt yêu dị kia đã khôi phục bình thường, dưới mắt có một vết kiếm Bất Nại Hà rạch lên, vết thương sâu hoắm, còn đang không ngừng trào ra máu:

"Từ tông chủ, ngươi làm ta đau."

Y ngửa mặt lên, vẻ mặt oán giận mang theo nét ngây thơ của thiếu niên, lười biếng kéo dài âm cuối như tấm lụa mỏng tung bay dưới trăng.

Từ Sương Sách mắt nhìn xuống y, cảnh trong mơ lặp lại vô số lần, sau đó hắn biết sẽ xảy ra chuyện gì, cuối cùng một tia ý thức thúc giục hắn tỉnh lại, nhưng trên thực tế hắn vẫn yên lặng đứng đó, không hề động đậy.

Một sớm xuân sắc đào hoa mát lạnh, phả vào bờ môi hắn.

Ngay lúc đó, Từ Sương Sách đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.

"Tông chủ!" "Tông chủ!"

Từ Sương Sách vén rèm bước ra cửu điện, bầu trời đêm bao la bên ngoài xanh thăm thẳm, vài vì sao thưa thớt, xa xa đường chân trời dài ngân hà hiện lên lấp lánh.

Hai gã thủ điện mặc ngân giáp bạch y, hoàn toàn không biết mình mới xuất hiện trong mộng, cuống quýt cúi người hành lễ. Một lát chỉ nghe thấy một âm thanh trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến:

"Một người khi tỉnh mộng, làm sao có thể biết thế giới mình đang ở là thực hay là một giấc mơ khác đây?"

Hai tên đệ tử đều ngẩn người, hai mặt nhìn nhau, một người chần chừ nói: "Khi nằm mơ..có lẽ không cảm thấy bi thương và đau đớn. Nếu bị thương cũng không đau nhức, đó chính là mơ rồi."

Một vùng đất rạng sáng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có gió núi xào xạc xuyên qua rừng cây, phất qua ống tay áo của Từ Sương Sách.

Hai tên đệ tử nhìn chằm chằm gạch xanh trước mặt, không khỏi căng thẳng sống lưng. Tựa hồ qua rất lâu, thấy Từ Sương Sách khàn khàn mà nở nụ cười, không nghe ra cảm xúc, âm cuối mơ hồ mang theo giễu cợt.

- ----------------------

Chú giải một số từ ngữ trong truyện:

勾陈: Câu Trần: Tên danh kiếm của Uất Trì Kiêu, cũng là tên của một trong sáu vị thần cổ đại trong thần thoại và truyền thuyết của dân tộc Hán.

白太 守: Bạch Thái Thủ: có thể là kiếm của Cung Duy, từ này mình tra khá nhiều nhưng không có nhiều thông tin, từ Thủ này nghĩa gốc là thủ hộ, thủ vệ, cũng có thể đọc là Thú, nhưng mình lựa là Thủ, sau này nếu có thông tin cụ thể sẽ sửa lại sau.

宫徵羽: Cung Trưng Vũ: cái tên Từ Sương Sách gọi Cung Duy của quá khứ trong mơ, từ Trưng có cách đọc khác là Chủy, cả ba từ trong tên này đều là ba trong năm âm cổ, Cung 宮, Thương 商, Giốc 角, Chủy 徵, Vũ 羽.

Cũng không rõ nó mang ý nghĩa gì đặc biệt, sau này nếu trong quá trình edit mình tìm hiểu được sẽ chỉnh sửa lại.