Toàn Trí Độc Giả

Chương 49

Internet, điều đó là không thể nào.

Kể từ khi kịch bản bắt đầu, Internet đã ngừng hoạt động trên khắp Seoul do việc kích hoạt các kênh dokkaebi.

Không, đợi một chút. Đây là trạm Dongmyo. Ah... phải rồi, nghĩa là việc tồn tại Internet vẫn khả thi?

Lee Sungkook nhìn tôi với vẻ mặt không mấy thoải mái và mở miệng.

"Xin lỗi, Yoo Jonghyuk-nim?"

"Gì?"

"Tất cả đều đã có mặt. Người đại diện đang đợi anh ở bên trong."

Tôi thấy một cái lều cỡ trung bình được dựng lên ở giữa bục. Điều kiện sống của người đại diện thực sự rất tốt.

"Đi thôi."

Lee Sungkook cúi đầu và hướng dẫn tôi. Không ngờ bên trong một cái lều tồi tàn lại có thể xa xỉ đến vậy. Có một tấm thảm đỏ và một chiếc giường dường như bị đánh cắp từ một khách sạn hạng sang. Có một cái bàn tròn cho cuộc họp và một cái bàn nhỏ có máy tính.

Điều thú vị nhất là cậu nhóc đang tập trung lướt Internet. Khuôn mặt dường như chỉ lớn hơn Gilyoung vài tuổi. Cậu nhóc có quầng thâm ngồi trên ghế trong bộ đồ ngủ với một lá cờ màu xanh được giữ chặt trong vòng tay của mình. Cậu nhóc này đã vượt qua nửa chặng đường của ‘Vương lộ’.

[Kỹ năng độc quyền, "Danh sách nhân vật" được kích hoạt.]

[Thông tin nhân vật

Tên: Han Donghoon

Tuổi: 17

Chòm sao: Bóng tối sau bức màn

Thuộc tính riêng: Quyền lực bù nhìn (Anh hùng)

Kỹ năng độc quyền: Internet diện rộng Lv. 5, Thao tác bình luận Lv. 3, Bàn phím tấn công Lv. 3, Kẻ ăn ít Lv 6, Chặn sóng âm Lv. 2...

Dấu ấn: Sự hiện diện mơ hồ Lv. 2

Chỉ số tổng thể: Thể chất Lv. 10, Sức mạnh Lv. 10, Lv nhanh nhẹn. 19, Sức mạnh ma thuật Lv. 26.

Đánh giá tổng thể: Một người có khả năng ẩn mình đỉnh cao. Kỹ năng Internet diện rộng của anh ấy cài đặt cáp LAN ảo cho các thiết bị cụ thể thông qua các kênh dokkaebi. Anh ấy có một khả năng tuyệt vời để kích động dư luận nhưng khả năng phòng thủ tinh thần lại yếu. Nhà tài trợ rất không hài lòng với hoàn cảnh hiện tại của anh ấy.

-Hiện đang bị thôi miên mạnh mẽ.]

Tôi nhớ rất rõ vị vua của Dongmyo. Có lẽ cậu nhóc này sẽ sớm trở thành Vua bóng tối. Ông vua tội nghiệp đang bận trả lời các bình luận trên Internet.

- Có thật là Seoul bây giờ đang bị cô lập không? Giá đất Gangnam sẽ giảm ~ Lũ người giàu có khóc không ta??

- Không chỉ Seoul mà tất cả các thủ đô trên thế giới đều bị vậy. Tokyo, Bắc Kinh, tất cả đều bị mắc kẹt trong mái vòm đó.

- Có kế hoạch chiếm lại Seoul không? Không phải chiến dịch đã bắt đầu từ hôm qua à?

- Nhưng bây giờ tất cả những người bên trong đã thức tỉnh sức mạnh. Đó không phải là một trò đùa điên rồ sao?

- Tất cả đã trở thành một trò đùa ngay thời điểm những con quái vật xuất hiện.

Màn hình Internet quen thuộc giờ trông thật kỳ lạ. Tôi một lần nữa cảm thấy nó là thật. Thực tế, đây là tình huống chúng ta đang ở hiện tại, ở bên ngoài mái vòm, nhiều người vẫn không biết sự thật đang xảy ra.

Ngón tay cậu nhóc bắt đầu di chuyển.

- Mọi người đã bao giờ nghe nói về các nhà Tiên tri chưa? Tôi không biết họ là ai nhưng họ tuyên bố biết những bí mật của việc này.

[Nhân vật "Han Donghoon" đã kích hoạt "Thao tác bình luận Lv. 3".]

Ngay khi thông báo kích hoạt bật lên, hàng tá bình luận xuất hiện dưới một chàng trai.

- Ai sẽ tin điều đó chứ?

- Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng giờ không còn nữa.... Tôi đã thấy một lời tiên tri cách đây không lâu và tất cả đã trở thành sự thật.

Mọi thứ bắt đầu lan truyền trên Internet với sức mạnh khủng khϊếp. Thật đáng ngạc nhiên là cậu nhóc sử dụng kỹ năng theo cách này.

"Đại diện Han Donghoon?"

Lee Sungkook gọi to và cậu nhóc ngẩng đầu lên.

"Một vị khách đã đến, hãy chào mừng anh ấy."

Han Donghoon trố mắt quay sang tôi.

"X-Xin... xin.... xin chào."

Han Donghoon hiện đang không ở trạng thái bình thường. Cậu nhóc này, người được mệnh danh là vị vua thứ bảy của Seoul trong Con đường sinh tồn giờ trông rất hốc hác. Ban đầu, cậu tránh con người do tính cách của mình nhưng điều đó không đủ để gây ra tình trạng như hiện tại.

Han Donghoon lảo đảo đứng dậy và ngồi lên một chiếc ghế ở bàn tròn, cắn móng tay.

Lee Sungkook mỉm cười như thể hài lòng.

"Yoo Jonghyuk-nim, hãy bắt đầu cuộc nói chuyện với người đại diện một cách nghiêm túc."

Tôi nhìn Han Donghoon và cười.

"Nói chuyện? Nói gì?"

"Huh?"

"Ngươi đang đùa ta à?"

Han Donghoon trống rỗng.

"...Đây là đại diện....?"

Rõ ràng, cậu bé là đại diện của nhà ga này, trên danh nghĩa. Nhưng… phát ngôn của một đại diện như cậu nhóc không hề có ý nghĩa gì ở hiện tại.

"Ngươi định tấu hài bao lâu? Ngươi muốn ta nói chuyện với một con búp bê à?"

Tôi nhìn lại và thấy tay Lee Sungkook run rẩy. Có lẽ anh ta không nghĩ rằng ‘Thiên nhãn’ sẽ phát hiện ra. Anh ta mở điện thoại để kiểm tra thứ gì đó và thở dài.

"...Yoo Jonghyuk-nim, tôi thường không như thế này. Xin hãy tha thứ cho tôi."

"Ngươi mới thực sự là kẻ nắm quyền ở trạm này, đúng không?"

"Đúng vậy."

"Có bao nhiêu người khác biết?"

"Chỉ có một vài người nắm quyền biết."

Đưa một người có khả năng mạnh mẽ lên làm bù nhìn và kiểm soát nhà ga. Đó là một chiến lược thường được sử dụng trong Con đường sinh tồn nhưng thật lạ khi được nhìn thấy nó trong thực tế.

"Nếu ngươi là kẻ nắm quyền hành thực sự, tại sao ngươi lại mang ta đến đây?"

"Đó là để tránh sự chú ý của người khác. Tôi không biết anh có nhận ra không, nhưng có kỹ năng Chặn sóng âm xung quanh lều."

Tôi đã đoán trước được. Thực ra, đây là một trong những kĩ năng của Han Donghoon.

"Điều ngươi muốn nói có vẻ quan trọng."

"Đúng vậy, Yoo Jonghyuk-nim, nó quan trọng đối với anh và với tất cả chúng tôi."

"Tất cả các ngươi?"

Lee Sungkook hít một hơi thật sâu và mở miệng.

"Tôi là một nhà tiên tri. Nói chính xác hơn, tôi là một trong số những nhà tiên tri."

Thông tin tôi muốn cuối cùng cũng xuất hiện. Tôi im lặng chờ đợi những lời tiếp theo.

"Yoo Jonghyuk-nim, anh sẽ không bao giờ biết được niềm vui to lớn mà chúng tôi đang cảm thấy ngay bây giờ đâu. Các bạn hữu của tôi và tôi đã chờ đợi ngày chiến thắng vĩ đại của Yoo Jonghyuk-nim."

Tôi có nghe nhầm không? Tên này bắt đầu nói những lời lạ lùng.

"Chúng tôi biết về khả năng đặc biệt của Yoo Jonghyuk-nim. Một phép màu cho phép anh quay về quá khứ sau khi chết. Trên thế giới này, chỉ có Yoo Jonghyuk-nim là nhận được sức mạnh đặc biệt như vậy!"

Tôi hơi lo lắng về bộ lọc của các chòm sao nhưng tôi quyết định tiếp tục lắng nghe.

"Có lẽ Yoo Jonghyuk-nim đã hồi quy được vài lần rồi. Anh đã chiến đấu chống lại những kẻ thù khủng khϊếp và đấu tranh chống lại những sinh vật trên thế giới để cứu người. Một mình, những năm tháng phải chiến đấu trong cô độc... Chúng tôi tôn trọng tinh thần siêu phàm của anh."

Tên này, đó đều là những lời nịnh hót khéo léo. Yoo Jonghyuk sẽ xúc động rớt nước mắt nếu nghe thấy mất. Khi anh ta bị trầm cảm, tôi sẽ nói với anh ta những lời này.

"Nhưng có lẽ chính Yoo Jonghyuk-nim cũng nhận ra điều đó từ những lần hồi quy trong quá khứ. Ngay cả khi anh có sức mạnh áp đảo, một mình anh vẫn không thể chiến đấu chống lại những thảm họa sắp đến."

Anh ta hoàn toàn đúng.

"Yoo Jonghyuk-nim, lần này sẽ khác. Đó là bởi vì chúng tôi đang ở đây. Chúng tôi - những nhà Tiên tri đã nhận được một phước lành đặc biệt và được gửi tới để giúp anh."

Wow, nhìn này?

Lee Sungkook mỉm cười yếu ớt.

"Anh phải tự hỏi, tại sao những kẻ không xuất hiện lần trước giờ lại đột nhiên xuất hiện? Nó rất khó hiểu nhưng tôi hy vọng anh có thể tin tưởng chúng tôi. Đó là bởi vì chúng tôi đã nhận được một khải huyền ngày này 10 năm trước."

"...Khải huyền?"

"Phải. Trong thế giới của chúng tôi, có một khải huyền được tiết lộ cho các nhà Tiên tri. Yoo Jonghyuk tồn tại trong đó và là một huyền thoại sống. Đó là khải huền duy nhất ghi lại tất cả quá khứ và tương lai."

Chờ đã, đừng nói với tôi "thứ đó" là khải huyền nhá?

"Anh vẫn chưa tin tôi. Chúng tôi đã biết rằng Yoo Jonghyuk-nim sẽ tập hợp Lee Hyunsung. Họ không đi cùng anh nhưng có lẽ anh đã có ‘Ác quỷ ảo tưởng’ Kim Namwoon và ‘Đô đốc hàng hải’ Lee Jihye. Nhưng nhiêu đó là không đủ. Ít nhất, theo như khải huyền..."

Tôi giấu sự lo lắng và hỏi.

"Khải huyền đang ở đâu?"

"Thật không may, nó đã bị hư hại và chúng tôi không thể tìm thấy bản gốc. Nhưng đừng lo lắng, mỗi người trong chúng tôi đều nhớ một đoạn của khải huyền. Thông qua những mảnh vỡ này, chúng tôi đã sẵn sàng để chỉ dẫn anh đi đúng đường."

Oh....

"Nếu anh sống lại theo cách anh đã làm, Yoo Jonghyuk-nim sẽ lại chết. Nhưng nếu anh nghe theo chúng tôi, mọi thứ sẽ khác."

Lee Sungkook đang đi một vòng tròn. Tôi từ từ nhắm mắt lại và nói “Ta hiểu rồi.”

Lee Sungkook lập tức ngừng nói. Có lẽ anh ta đã lo lắng, Yoo Jonghyuk có khả năng phát hiện nói dối. Tất nhiên là tôi không có kỹ năng này. Nhưng ngay cả khi tôi có, anh ta sẽ không bị ‘Phát hiện nói dối’ phát hiện bởi vì ‘Phát hiện nói dối’ không thể phân biệt những sự giả dối như vậy. Bởi vậy tôi cảm thấy linh cảm của mình lúc này có ích hơn là lý trí.

"...Thật ngạc nhiên."

Đó là sự thật. Tôi đã bị sốc vì quá bất ngờ. Đó quả là một "bối cảnh" tuyệt vời, một bối cảnh được thêu dệt bởi trí tưởng tượng trong khoảng thời gian ngắn. Sức sáng tạo của con người đúng là phi thường.

"Ngươi tên là Sungkook?"

"Vâng, Yoo Jonghyuk-nim."

Tôi có thể viết lại cuốn sách Con đường sinh tồn. Để giúp người anh hùng tránh khỏi việc lặp lại cái chết, độc giả đã nhận được một lời tiên tri và đi vào trong cuốn tiểu thuyết? Nội dung đó còn thú vị hơn cả Con đường sinh tồn bản gốc.

"Đừng vòng vo nữa."

Giờ là lúc.

"Đi thẳng vào trọng điểm đi."

Tôi nghe thấy thiết lập nên đã nói.

"Ngươi biết được tương lai, vậy sau đó ngươi sẽ làm gì?"

Lee Sungkook nhanh chóng trả lời.

"Chúng tôi muốn thành lập một liên minh với Yoo Jonghyuk-nim. Đ-Đó là một liên minh trên danh nghĩa nhưng nó có nghĩa là bọn tôi sẽ phục tùng anh..."

Anh ta khá vui tính đấy. Cuối cùng thì đây là mục đích của anh ta? Đi ké chuyến xe mà tài xế là nhân vật chính?

"Ta hiểu rồi. Một liên minh, đây mới thực sự là điều mà ngươi muốn."

"Đúng."

"Đó là một gợi ý thú vị."

"Có nghĩa là..."

Tôi gõ ngón tay xuống bàn.

"Nhưng thứ tự sai rồi."

"Huh?"

"Làm sao ta có thể thành lập liên minh với những người mà ta không biết danh tính? Nếu ngươi muốn liên minh với ta, đây không phải là điều đầu tiên ngươi nên làm sao?"

"Danh tính...? không phải tôi vừa nói…."

Tôi đứng dậy khỏi ghế và ngồi xuống chiếc giường sang trọng trong phòng. Sau đó, tôi bắt chéo chân và tuyên bố.

"Quỳ xuống."

"Huh?"

"Quỳ."

Lee Sungkook bối rối một lúc trước khi rời khỏi ghế và che giấu biểu cảm của mình. Khi đầu gối của anh ta từ từ chạm xuống sàn, tôi mở miệng.

"Cho ta biết thuộc tính của ngươi."

Khi tôi nhìn thấy kĩ năng thôi miên đã tác động mạnh mẽ như thế nào đến Han Donghoon, tôi đã đoán ra được thuộc tính của kẻ này. Tuy nhiên, tôi cần phải chắc chắn.

Lee Sungkook nhìn tôi với đôi mắt phức tạp. Bộ não của anh ta đang hoạt động chăm chỉ. Anh ta sẽ phải suy xét kỹ về điều này.

"Yoo Jonghyuk có thể xem thông tin của mình với ‘Thiên nhãn’. Anh ta đã biết điều đó vậy lý do để hỏi về thông tin của mình là gì?"

Lee Sungkook đấu tranh một lúc trước khi nói.

"Thuộc tính của tôi là... thôi miên."

Đúng như dự đoán, đó là ‘Nhà thôi miên’.

"Ta hiểu rồi."

Lee Sungkook trông nhẹ nhõm hơn một chút trước cái gật đầu của tôi. Hẳn anh ta nghĩ rằng mình đã vượt qua bài kiểm tra.

"Đó là tất cả?"

"...Huh?"

Đôi mắt Lee Sungkook run rẩy.

"...Vẫn còn."

Tôi gật đầu.

"Nói cho ta."

"T-Thứ 9..."

"Lần thứ 9?"

Lee Sungkook từ từ cúi đầu xuống như xấu hổ.

"Kẻ rời bỏ... thứ 9"

Tôi hiểu rồi, tên này là người thứ 9...

Khoan đã, vậy thì có bao nhiêu độc giả ở ngoài đó?