Chương 26: Từ từ nói chuyện yêu đương (2)
Cô gắng gượng cười: “Đúng vậy, thật trùng hợp.”Sau đó lập tức tóm tắt tình cảnh hôm đó bằng hai ba câu cho anh nghe. Bên này vừa nói xong, dưới lầu Ngô Chí Luân lại không mở miệng nói chuyện như đang lo lắng điều gì đó. Một hồi lâu chờ đợi, anh ta chỉ mập mờ nói: “Nếu có cơ hội hợp tác, em sẽ gặp lại cô ấy.”
Nói xong, nhỏ giọng trao đổi với người ngồi bên cạnh hai ba câu, tiếp tục mời người thử vai khác vào.
“Ngô Chí Luân sẽ chọn cô ấy sao?”
Cô bé này cũng không tệ lắm. Bộ phim lần này của bọn họ được đầu tư ở mọi mặt, hơn nữa hai ông chủ cũng có tiếng tăm, cũng không cần phải bỏ quá nhiều công sức trong việc tuyên truyền quảng bá, nếu có thể chạm tới được cơ hội, và đúng thực là xuất sắc, thì sẽ rất tốt.
Anh lắc lắc đầu: “Xét theo tính cách của cậu ta, hẳn sẽ không.”
Giai Hòa kinh ngạc: “Là bởi vì nhắc tới bạn gái scandal sao?”
Dịch Văn Trạch cười: “Ừ, nhưng không phải là nguyên nhân em nghĩ đến. Hôm nay có nhiều người thử vai như vậy, cô ta lại nói những lời như thế, rất dễ dàng khiến cho nhiều người chú ý đến mà nhớ đến. Đó cũng là một cách rất thông minh. Anh có một vài người bạn khá tùy tiện, cũng rất thích những diễn viên tự tìm cơ hội đột phá cho mình. Đáng tiếc rằng A Luân không phải là người như thế.”
Giai Hòa gật gù: “Anh ta vượt qua khổ ải mới tới được, hẳn là thích sự kiên định vững vàng.”
Dịch Văn Trạch không nói về chuyện này nữa.
Giai Hòa bỗng nhiên nhớ tới bữa cơm hôm nọ, một đống Giáp Ất Bính Đinh cười đùa với nhau, bỗng nhiên nhìn anh vô cùng mờ ám: “Anh nói xem, Ngô Chí Luân là ngôi sao, lại làm ông chủ của một công ty chế tác, mỗi đêm đều có mỹ nhân tới gõ cửa lúc nửa đêm hay không?” Vừa nói xong Giai Hòa liền hối hận. Nghe như thế nào cũng giống như mượn Ngô Chí Luân ‘chiếu tướng’ anh…
Dịch Văn Trạch đang cười, nụ cười rất nhạt, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần nên bị phóng đại đến vô hạn.
“Cậu ta thực sự không tốt,” Anh hạ giọng, nghiêm túc nói: “Nhưng anh lại có thói quen tốt, trước khi ngủ liền đóng cửa.”
…
Cô cười gượng: “Đúng là thói quen tốt.”
Dưới lầu vẫn còn đang tiếp tục, hai người xem một lát thì vào phòng. Giai Hòa nhìn anh đang làm việc, chính mình cũng không thể ngồi chơi được, cẩn thận hỏi: “Chỗ của anh có máy tính nào khác không?”
Dù sao cũng đang rỗi, chẳng thà mang kịch bản họp hai ngày trước viết cho xong.
Dịch Văn Trạch nhìn, Giai Hòa lập tức rút USB ra: “Bệnh nghề nghiệp, lúc nào cũng mang thêm, dành thời gian viết.”
Như thế anh mới gọi một cuộc điện thoại, A Thanh mang laptop đến ngay lập tức.
Cô vừa cắm USB vào, Ngô Chí Luân đã bước vào phòng, còn mang theo vài người theo sau. Nhìn kiểu này là biết có chuyện quan trọng. Đương lúc Giai Hòa còn do dự xem mình có nên ra ngoài để miễn cho việc vô duyên vô cớ thành khung cảnh bày trí, Dịch Văn Trạch bỗng nhiên chỉ vào một căn phòng khác: “Nơi này sẽ hơi ồn ào một chút, em vào trong đó viết đi.”
Giai Hòa ừ, ôm lấy máy tính. Lúc đi ngang qua Ngô Chí Luân, anh chàng rõ ràng nhướng chân mày, cười đến vô cùng ý vị. Giai Hòa không hiểu nhìn nhìn, lại xét thấy bên cạnh có quá nhiều người xem, không thể không biết xấu hổ mà hỏi anh ta đang làm cái quỷ gì, lại đẩy cửa của gian phòng kia ra, quẫn không thôi.
Phòng này là…phòng ngủ.
Những người sau lưng đã bước vào trạng thái làm việc, cô khó có thể mở lời được, chỉ có thể mím môi đi vào, nhìn thoáng qua giường lớn, lại nhìn thoáng qua chiếc đi-văng, lại nhìn giường, sau đó…Nghiêm trang ngồi trên đi-văng, cúi đầu nhìn máy tính. Mới mở máy ra để nhập mã khởi động, Giai Hòa liền phát hiện một vấn đề hơi khó nói. Máy tính này chỉ chấp nhận một mã vạch duy nhất —— mã vạch của Hong Kong.
Nói cách khác, Giai Hòa không có gì để làm.
Cuối cùng chỉ có thể đi đến bên cạnh cửa sổ, ngẩn người.
Cách một cách cửa, dường như có thể loáng thoáng nghe thanh âm bên ngoài, khí thế rất ngất trời thì phải. Giai Hòa vừa hưng phấn phân biệt giọng nào là của Dịch Văn Trạch, vừa nhớ lại hành trình hôm nay của mình, rốt cuộc lại phát hiện mình đang làm một việc vô nghĩa nhất trần đời.
Có vẻ như Dịch Văn Trạch không lên kế hoạch gì. Đây là lần đầu tiên hai người chính thức hẹn hò, có phải nên đặc biệt một chút hay không? Xem phim? Chẳng khác nào đâm đầu vào họng súng. Ăn cơm? Có vẻ giữa trưa đi ăn cũng rất ổn.
Quên đi, xem phim không bằng xem đĩa, ăn cơm không bằng kêu bên ngoài.
Đang lúc tự biên tự diễn, phía sau bỗng có âm thanh mở cửa.
Giai Hòa quay đầu nhìn lại, Dịch Văn Trạch đang cầm một cốc cà phê, đưa tay đóng cửa lại.
“Em đang xem gì thế?”
Cô xoay người lại, lưng tựa vào cửa sổ: “Không nhìn gì cả, sao anh lại vào đây rồi?”
Anh cười cười: “Kết thúc công việc.”
Nói xong, đặt cà phê xuống bàn trà, hướng đến chỗ Giai Hòa mà đi.
Giai Hòa nhìn anh càng ngày càng gần, không biết làm như thế nào càng phát hoảng. Là phòng ngủ hàng thật giá thật, bên trái đặt cái giường lớn đến đáng giận, bên phải là đi-văng đủ cho hai người, thật sự là không phải Giai Hòa nghĩ nhiều đâu…Mà không gian này rất gây áp lực cho người ta.
Cuối cùng, anh rốt cuộc dừng lại, cách khoảng ba bước chân, rút vài DVD từ trên một cái kệ kim loại.
“Anh phải đến Watterson, em có muốn ra ngoài cùng với A Thanh một chút không?”
Giai Hòa nhè nhẹ thở: “Không cần đâu, em ở đây chờ anh.”
Anh bình thản ừ, rút thêm vài đĩa nữa: “Nếu em đói bụng, trong tủ lạnh có sandwich.”
Giai Hòa ừm.
“Nếu không thích anh chọn, thì tự mình tìm xem để gϊếŧ thời gian,” Anh vừa nói vừa thay cô mở DVD, thấy cô gật gật đầu, cuối cùng mới nói nốt: “Nếu mệt, thì lên giường ngủ một lát.”
Giai Hòa không tự nhiên gật gật tiếp.
Mãi cho đến lúc anh đi rồi, Giai Hòa mới sực nhớ mình lại không hỏi một vấn đề cực kỳ quan trọng, rốt cuộc thì khi nào anh trở về. Nhưng mà bây giờ chạy theo hỏi thì nhất định sẽ bị Ngô Chí Luân cười nhạo một phen. Do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn quyết định ngồi ở đây mà chờ, tóm lại sẽ không đến nỗi phải ngày mai mới về nhà đi? Cô vừa tự an ủi, vừa bị ma xui quỷ khiến mò tới bên cửa sổ, vụиɠ ŧяộʍ ngắm chiếc xe dưới lầu.
Từ góc độ này, cô vừa vặn có thể nhìn thấy cổng chính. Vừa được một lát, Dịch Văn Trạch đã đi ra, đến bên cạnh xe mới rút ra một điếu thuốc, im lặng hút, dường như đang đợi người. Giai Hòa đứng ngay bên cửa sổ nhìn anh, nhìn cô bé chờ đợi ở bên ngoài nhảy cẫng lên chỉ chỉ, nhỏ giọng cười nói chuyện với bạn. Mà anh vẫn như không thấy, chỉ rất im lặng đứng một mình.
Giai Hòa thế nào cũng, thế nào cũng cứ cảm thấy ánh mặt trời hôm nay thật sự là chói mắt…
Hai ba phút sau Ngô Chí Luân mới đi ra, hai người nói mấy câu gì đó. Lúc chuẩn bị lên xe, anh lại bỗng nhiên ngẩng đầu, rất tự nhiên nhìn lướt qua lầu ba. Xong rồi, rình coi bị phát hiện. Giai Hòa ngượng ngùng, lập tức buông tay xuống.
Qua một hồi lâu, cô mới lại thăm dò nhìn thoáng qua, mãi cho đến lúc xác nhận xe đã hoàn toàn đi mất rồi mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
Cô mở cửa phòng ngủ ra, vừa để DVDs đó, vừa chạy ra bên ngoài dọn dẹp, mang tất cả những ly tách mọi người đã dùng lúc nãy rửa sạch sẽ. Dòng nước lành lạnh tinh khiết, xối rửa những chiếc ly thủy tinh trong suốt. Trong phòng ngủ là bài hát nhạc nền của phim, hết thảy đều hài hòa vô cùng.
Dọn dẹp sạch sẽ xong, Giai Hòa vừa ý nhìn chung quanh một lần nữa mới chui về phòng ngủ, ôm gối xem phim.
Những hình ảnh trên màn hình lướt nhanh qua, ước chừng nhìn khoảng mười phút, rốt cuộc Giai Hòa cũng không biết mình đang xem cái gì, ‘tâm viên, ý mã’ nhìn cách bày trí giống nhau trong phòng ngủ…Đây vẫn là lần đầu tiên ở trong phòng ngủ của Dịch Văn Trạch, khắp nơi đều là mùi đàn ông dịu nhẹ. Chôn mặt vào trong gối ôm, Giai Hòa hít mạnh một hơi, sau đó híp mắt lại, thực vừa lòng thở phào một cái.
Ừm, không hề có mùi của phụ nữ.
Trong phòng ngoài phòng đều rất yên tĩnh, chỉ có giọng nói của vài vị nam chính trên TV tranh đấu gì đó. Giai Hòa mở mắt nhìn, đến cuối cùng lại phát hiện đầu mình bắt đầu ong ong, không ngừng kêu gào mệt muốn chết mệt muốn chết. Đến lúc trượt chân lần thứ ba trên đi-văng, cô mới bối rối đóng cửa lại, thực cẩn thận ôm lấy gối đầu cùng chăn, hoàn toàn ngã xuống ghế, ngủ như chết.
Ngủ một giấc rất dài, trong giấc mơ đều là mùi thuốc lá thoang thoảng dịu dàng.
Không biết ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng tỉnh lại, cổ họng hơi khô.
Giai Hòa vươn tay muốn xốc chăn lên, rót nước uống. Thoáng giật mình mới cảm giác được chính mình đang lọt thỏm trong l*иg ngực người khác, cả cơ thể lập tức cứng ngắc, không dám cử động thêm nữa. Hô hấp đều đều, ấm áp phả vào gương mặt cô. Giai Hòa vốn là nóng quá nên mới dậy, cảm giác được tình hình như vậy, cơ thể càng thêm nóng rẫy, trên người rịn đầy mồ hôi.
Qua một lúc lâu Giai Hòa mới lặng lẽ mở mắt ra, nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc.
Dường như Dịch Văn Trạch ngủ rất trầm, cứ như vậy mà nằm ngoài chăn, cách một lớp chăn bông trắng ôm trọn cô vào trong lòng. Khoảng cách như vậy, có thể nhìn thấy cằm và chóp mũi anh hết sức rõ ràng. Nâng tầm mắt lên một chút là đôi mắt đương khép chặt. Ở nơi yên tĩnh như thế, anh lại ngủ ngay bên người mình…Cũng may là chính mình tỉnh trước, hàng mi của anh cũng chưa nhúc nhích tí nào. Có vẻ anh cũng thật sự rất mệt.
Xung quanh thật ra rất tối, không biết là vì đã quá trễ, hay là do anh đã kéo rèm cửa sổ lại.
Giai Hòa không dám cử động, thế nên cũng không thể dứt bỏ nghi vấn này được.
Cô chớp mắt rồi lại chớp mắt nhìn Dịch Văn Trạch, trong lòng có một ngọn lửa, lại không ngừng bùng lên.
Xem đi, đã ở bên nhau đúng hai tuần ba ngày, bản thân cô còn chưa chủ động gần gũi anh lần nào. Giai Hòa nhìn đường cong của đôi môi đẹp đẽ kia, tự bơm hơi cho chính mình. Thời Trung học rất ngưỡng mộ sùng bái Dịch Văn Trạch, cho nên lấy anh làm hình tượng tiêu chuẩn để chọn bạn trai, kiên quyết bỏ qua cơ hội có được tình yêu sớm thuần khiết; lúc học Đại học tiêu chuẩn rốt cuộc cũng giảm xuống một chút, lại vì poster của anh dán đầy phòng, còn cãi nhau với Cố Vũ. Còn bây giờ…nên đòi lại cả vốn lẫn lời rồi.
Giai Hòa không ngừng tự tẩy não của mình, bạn gái ‘chính quy’, sợ cái gì?
Rốt cuộc cô bắt đầu cử động. Bởi vì đang co người trong lòng Dịch Văn Trạch, cô chỉ có thể chầm chậm nhích người lên. Thấy Dịch Văn Trạch không phản ứng mới vừa lòng dịch lên thêm chút xíu. Khuôn mặt kia có những đường nét quá mức đẹp đẽ, mà tại đây, trong căn phòng mờ mờ này, nhòa nhạt như những bộ phim đen trắng xưa cũ. Cảm giác tựa như lúc trước khi anh vừa mới nổi tiếng, ở trên tivi là nguyên sơ trong trẻo là thế, nụ cười lễ phép lịch sự, rõ ràng là có ý thu mình, trầm mặc tĩnh lặng, lại khiến cho cô lập tức chìm đắm.
Giai Hòa xuất thần nhìn anh trong một lát, rốt cuộc trái tim co lại, cực nhanh, chạm nhẹ vào khóe miệng anh.
Sau đó, ngừng thở, cảm thấy mỹ mãn cọ cọ về chỗ cũ.
Dường như bàn tay trên lưng ép sát hơn một chút. Giai Hòa vẫn còn phấn khởi, không để ý lắm dịch người hai cái.
“Đừng nhúc nhích.” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói rất nhẹ, thực êm ái, mang theo cơn buồn ngủ rõ ràng.
Ầm ầm một tiếng, Giai Hòa choáng váng.
Qua một lúc lâu, Giai Hòa mới giả bộ như vừa mới tỉnh ngủ, mơ màng nhìn anh: “Anh dậy rồi?”
“Dậy được một lát rồi,” Anh buồn cười nhìn cô, “Còn muốn tiếp tục sao?”
Giai Hòa hoàn toàn mất ý thức…