Chương 10: Miệng lưỡi thế gian 1
A Thanh tiếp tục cằn nhằn, đầu tiên là dùng tiếng Phổ thông oán giận, nếu gặp chỗ nào khó biểu đạt được ý mình liền dùng tiếng Quảng Đông bổ sung. Nói chung cũng chỉ là oán giận chị Mạch – người đại diện của Dịch Văn Trạch – lại không thông báo trước một tiếng, lỡ như báo giới chộp được tin tức hai người này gặp nhau ở Hoành Điếm thì không biết sẽ lại xảy ra cái chuyện khủng bố gì nữa.Giai Hòa úp hai bàn tay lại với nhau, hà hơi sưởi ấm, không nghe rõ cô nàng nói gì.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, toàn bộ nhân viên trong phim trường gần như đông lạnh đến nơi, nhưng xúc cảm của đạo diễn lại rất chi là high.
Vốn đây là cảnh quay dưới tuyết, dùng cảnh tự nhiên là tốt nhất, huống chi hôm nay, diễn xuất của Dịch Văn Trạch cùng Liêu Tĩnh vô cùng ăn ý, không uổng phí cảnh trời cho, công việc cũng kết thúc nhanh.
Thiên Sở chờ fan hâm mộ đi đến mới đến bên cạnh Dịch Văn Trạch, tháo khẩu trang xuống chào một câu. Lần xuất hiện này của cô nàng không khác gì quả bom hạng nặng. Trong nhất thời, những nhân viên công tác trong phim trường đều đờ người ra, ánh mắt nhìn nhau tỏ ý bình thường nhưng vẫn không nhịn được mà thỉnh thoảng trộm nhìn hai người vài lần.
Chỉ có Dịch Văn Trạch như biết trước Thiên Sở sẽ đến, nét mặt vẫn bình thường, không có gì ngoài ý muốn.
Nhìn tình cảnh như thế, Giai Hòa mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, rút di động, bắt đầu chơi ‘chim điên.’
Vừa rồi còn lo lắng phản ứng của thần tượng, bây giờ nghĩ lại thấy mình đã nghĩ nhiều quá. Giới giải trí luôn là ‘tan tan hợp hợp’ như vậy, thấy thì nhiều nhưng cũng không trách gì được. Có lẽ lần này đưa ra quyết định ly hôn cũng vì để giúp Thiên Sở. Giai Hòa nghĩ vậy, ngón tay ấn ấn vào màn hình, con gà màu vàng ‘viu’ một tiếng bay ra ngoài. Lại là một lần qua cửa thất bại…
“Em đang chơi cái gì thế?” Giọng của thần tượng bỗng nhiên vang lên trên đỉnh đầu.
Giai Hòa chần chừ một chút: “Là chim điên.” [1] Nói xong, còn cố gắng nhớ tên tiếng Anh của nó, tránh việc thần tượng nghe không rõ tên đã phiên ra, rồi nhanh chóng bổ sung.
Dịch Văn Trạch như cười như không: “Em chơi đến cấp mấy rồi?” Lúc này anh đã thay trang phục diễn, bên ngoài chỉ mặc một chiếc áo khoác đen đơn giản, cúi đầu nhìn di động của Giai Hòa. Bởi vì khoảng cách rất gần, thậm chí Giai Hòa còn có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của anh khi nói. Không biết tại sao nhưng tim cô lại chợt ‘tâm viên, ý mã’ [2], cố gắng điều chỉnh nụ cười, ngượng ngùng nói: “Mới qua cửa thứ ba thôi, tôi chơi không giỏi lắm.”
Dịch Văn Trạch cười ra tiếng, an ủi: “Chơi thường xuyên sẽ giỏi nhanh thôi.” Anh còn nói chưa xong, A Thanh đang dọn dẹp đồ ở bên cạnh đã bổ sung, rất tự hào: “A Trạch chơi ‘chim điên’ giỏi lắm đó nha.”
Giai Hòa lập tức nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Một con chim có thể xuyên liên tục qua bao nhiêu cửa?”
Trò chơi này không khó, nhưng nếu muốn bắn một con chim qua cửa cũng đòi hỏi kỹ thuật này nọ. Cho tới bây giờ, mức qua cửa liên tục cao nhất trên Internet là mười lăm cửa, chỉ chừng đó thôi cũng đã đủ để khiến Giai Hòa hổ thẹn muốn chơi lại từ đầu.
Dịch Văn Trạch mỉm cười: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có thể xuyên liên tục khoảng bốn mươi ba cửa.”
Giai Hòa cười lăn [3]. Thần tượng chính là thần tượng nha, ‘bất động thanh sắc’(tỉnh bơ, mặt không biến sắc) liền đả bại dấu mốc mười lăm cửa mà mình luôn sùng bái…
A Thanh cười hì hì, giơ tay chữ V lên, đắc ý dọn dẹp đồ đạc tiếp rồi ra ngoài trước. Lúc này Thiên Sở cũng nói chuyện với Đạo diễn Khương xong, đi tới, vươn tay phải ra với Giai Hòa: “Chào cô.”
Mỉm cười hay cau mày, đều rất duyên dáng.
“Xin chào.” Giai Hòa nắm nhẹ tay cô. Khác với những diễn viên phải quay phim hàng năm, tay Thiên Sở lại mềm mại, mang theo một chút hơi ấm.
Cô gái trước mặt, ngũ quan rất rõ ràng sáng sủa, nhìn hơi giống con lai. Trong lòng Giai Hòa thầm thở dài một hơi, đang cân nhắc chuẩn bị nói vài câu để xóa cảm giác xa lạ này đi, tay Thiên Sở đã buông lỏng: “Giai Hòa, nhìn cô có vẻ rất quen.”
Giai Hòa hoang mang nhìn Thiên Sở, trong đầu bắt đầu cẩn thận nhớ lại, cuối cùng cũng không có kết quả…Lúc trước còn là phóng viên, cô phụ trách mảng Tài chính và Kinh tế, sau khi đổi nghề làm biên kịch cũng không thường xuyên gặp diễn viên hay ca sĩ nhiều lắm. Bản thân cô lại thấy Thiên Sở trên tivi không biết bao nhiêu lần, nếu Thiên Sở nói cô đã gặp mình rồi, hẳn chỉ là cảm giác mà thôi.
Thiên Sở thấy Giai Hòa không trả lời, hơi nghiêng đầu liếc mắt, nhìn thoáng qua Dịch Văn Trạch một cái. Ánh mắt mang theo bí ẩn nào đó, không rõ cảm xúc.
Vị trí ba người đứng lúc này là ở một khúc rẽ của hành lang, treo dãy bóng đèn màu vàng ấm áp. Dịch Văn Trạch đứng dựa người vào một cái cột, phía sau lưng anh là một cái đèn giấy, ánh sáng mờ nhòa phủ lên thân hình anh.
Dường như anh không thấy được ánh mắt của Thiên Sở, chỉ nhìn Giai Hòa nói: “Nếu em không có việc gì gấp thì đi ăn cơm trước.” Trong giọng nói ngoại trừ vẻ mệt mỏi vì mấy giờ quay phim liên tục, vẫn ôn hòa bình thản như trước.
“A, được ạ.” Giai Hòa lập tức trả lời, thuận tay nhét điện thoại vào túi áo.
Suýt nữa thì quên béng mất, thần tượng vất vả đến tận bây giờ vẫn chưa ăn cơm tối.
Nhưng là, cô quét ánh mắt nhìn thoáng qua Thiên Sở đang có vẻ không vui thì chợt ý thức được một vấn đề nghiêm túc. Mình nói như thế nào cũng chỉ là người ngoài, đi ăn cơm chung có vẻ không được lịch sự lắm. Cô vừa nghĩ, vừa nhanh mắt tìm bóng Kiều Kiều, lại phát hiện ra trong toàn phim trường, ngoại trừ ba người thì chỉ còn lại vài nhân viên đang bận dọn dẹp đạo cụ trong tuyết…
“Hai người đi đi, tôi đã hẹn với đoàn làm phim ăn cơm trước rồi, bọn họ cũng đã chờ lâu.” Thiên Sở bỗng nhiên nói, cầm khẩu trang đeo lên, lại nhìn thoáng qua Giai Hòa, “Dù sao cũng phải ở Hoành Điếm hai ba tháng, sẽ có cơ hội khác.”
Giai Hòa không nhìn được biểu cảm của Thiên Sở, nhưng có thể cảm nhận được trong giọng nói có ý gì đó. Cô nhìn nhìn Dịch Văn Trạch, thần tượng vẫn không mặn không nhạt như trước dựa vào cột, dùng tiếng Quảng Đông nói: ngày kia, buổi chiều, ba giờ.
Thiên Sở chần chừ một lúc, nói câu đồng ý, xoay người biến mất ở ngả rẽ. Gót giày nhọn in lên vệt tuyết còn đọng thành hai hàng kéo dài, hằn lên trên lớp tuyết trắng xóa lạnh lẽo, đẹp đẽ mà buồn thương.
Giai Hòa nhìn bóng Thiên Sở, không nắm bắt được ý nghĩ của mình. Lúc nãy Thiên Sở đợi lâu đến như vậy, tuyệt đối không phải chỉ nói hai ba câu liền đi, nhưng vì sao lại bỗng nhiên về thế? Toàn bộ thời gian ăn tối, cô đều lặng lẽ quan sát Dịch Văn Trạch, nhưng rốt cuộc cũng không tìm được đáp án, vẫn tiếp tục được anh chăm sóc cẩn thận, tiêu diệt hơn một nửa bàn bánh bao nhân thịt…
Trở về phòng khách sạn, chuyện thứ nhất Giai Hòa làm là tìm những bài viết liên quan đến việc ly hôn của Dịch Văn Trạch, cẩn thận nghiên cứu nguyên nhân chính xác mà thần tượng ly hôn. Chuyện ly hôn gây ra nhiều ồn ào thị phi như vậy, hai nhân vật chính lại rất hòa thuận khi ở cạnh nhau, thật sự là khá khó hiểu. Trên đời này, ngay cả Châu Huệ Mẫn [4] vì muốn quay lại giới giải trí mà cũng làm ra ba scandal tới trời, Thiên Sở cùng Dịch Văn Trạch liên tục nhận được kịch bản mới, hay đây cũng chỉ là một lần đầu tư?
Lúc Giai Hòa nhìn chăm chăm vào màn hình, điện thoại bỗng rung mạnh lên. Tiện tay bắt máy, là giọng Cố Vũ.
“Giai Hòa, em ngủ chưa?” Giọng nói bên kia có chút khàn khàn, dường như là đang say.
Giai Hòa giật mình, một lúc lâu cũng không nói được câu gì, kẹp điện thoại bên tai, bắt đầu từ từ đóng mười mấy tab tin tức lại.
Hai người đều im lặng, không có người mở miệng nói chuyện trước. Trong phòng chỉ có âm thanh rất nhỏ của việc tắt tab trên tran web, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng gõ bàn phím. Năm năm sau mối tình đầu tiên, hai người từng yêu nhau và cũng có người từng phản bội, những điều còn sót lại chỉ còn chừng đó.
Qua một lát, Cố Vũ mới thở dài: “Em đang dùng máy tính sao?”
Giai Hòa ừ: “Đang đọc tin tức.”
“Sao chưa ngủ?”
“Thói quen,” Cô thuận miệng nói, “Lúc này với tôi mà nói thì chỉ mới ăn cơm tối xong, bước vào cuộc sống về đêm.”
Giọng nói của Cố Vũ luôn rất cuốn hút, hơn nữa lại có men say, rất giống như người dẫn chương trình của radio đêm khuya, mang theo sự dụ hoặc mơ hồ nào đó. Trước kia Giai Hòa rất thích giọng nói của anh, nhưng lúc này đây, không biết tại sao cô bỗng nhiên nhớ tới giọng Hong Kong mang theo âm phổ thông của Dịch Văn Trạch, ôn hòa không hoa mỹ, chậm rãi phân tích loại cà phê nào thích hợp với mình. Nghĩ lại có chút thấp thỏm thất thần.
“Bố mẹ em vẫn khỏe chứ?” Cố Vũ cắt ngang suy nghĩ của cô.
“Cũng không tệ lắm, mỗi ngày ba hay đi câu cá, mẹ vừa mới học chơi ‘đấu địa chủ’[5], ngày nào cũng khoe chiến tích cho tôi biết.”
“Còn ông nội bà nội?”
…
“Sức khỏe ông nội vẫn ổn định, bà nội đã qua đời năm trước.”
Cô đứng dậy, đến cửa sổ nhìn những tòa nhà cao thấp xa xa, bắt đầu nghĩ nghĩ ý tứ trong mấy câu hắn nói. Tuy lúc trước khi chia tay vẫn nói là làm bạn bè, nhưng đó chỉ là những lời chia tay của mấy đôi tình nhân trong sách báo này nọ. Đêm dài người lặng như thế, bản thân cô lại nhận được một cuộc gọi đường dài chỉ để nói chuyện phiếm, lại chẳng có mục đích gì cả, thực là ‘quý hóa’…
“Em phải tự chú ý đến việc nghỉ ngơi,” Cố Vũ tiếp tục nói, “Hôm ấy nhìn em không có tinh thần lắm.”
Hôm ấy? Nếu hắn ta không đột ngột xuất hiện, mình cũng không bị ép dậy lúc bảy giờ sáng, nguyên một ngày trời đầu óc đều choáng váng, mệt mỏi không rõ ràng. Nghe câu dặn dò gần gũi này, trong nhất thời Giai Hòa lại không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể tiếp tục im lặng.
Chắc Cố Vũ cũng nhận ra mình nói một câu không được thích hợp cho lắm, cười cười: “Em đừng để ý, uống vào nên nói dài dòng vậy. Lúc nãy cùng vài người bạn ăn cơm, chợt nhớ tới em là biên kịch nên giới thiệu một chút, cũng đúng lúc có người muốn đầu tư vào mảng phim truyền hình, muốn xem tất cả tác phẩm của em. Có lẽ sẽ có cơ hội hợp tác.”
Giai Hòa im lặng một thoáng, rồi mới cười nói tiếng cảm ơn: “Lần khác nếu có cơ hội sẽ gửi mail cho anh.”
“Được,” Cố Vũ nói, “Vẫn là địa chỉ email trước kia, em biết rồi đấy.”
Địa chỉ Yahoo, ID là jiahemyever.
Đó là cô ép Cố Vũ đăng ký, là những ngày tuổi trẻ còn xanh, bâu giờ nhớ đến, quả thực chỉ còn cảm giác chua chát mệt mỏi…
Ngoài cửa sổ, vài chiếc xe lướt ngang. Bởi vì tuyết rơi dày, ánh đèn xe mờ mờ mông lung.
Giai Hòa không biết làm thế nào, chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt đề tài này, nhưng miệng còn nhanh hơn so với não, nói: “Đúng rồi, có chuyện này, đúng lúc có anh ở đây, là về Dịch Văn Trạch.”
Đầu dây bên kia chần chừ một chút: “Em nói đi.”
“Thần tượng của tôi…báo chí đưa tin Dịch Văn Trạch ly hôn, thật vậy à?” Còn chưa nói xong, cô lại quýnh đập đập trán lên lớp cửa kính. Thật sự là không cao tay gì hết, lại dùng chuyện của thần tượng để lái sang việc khác.
Trầm ngâm một lúc lâu, Cố Vũ mới chầm chậm nói: “Vì sao em không hỏi trực tiếp Dịch Văn Trạch?”
Cô chỉ là một fan hâm mộ, làm sao dám hỏi thần tượng mình mấy vấn đề nhạy cảm này?
Giai Hòa lung túng nói: “Tôi cũng không thân thiết với anh ấy đến mức này. Thật ngại, muốn thông qua anh hỏi chút, nhưng quên mất anh là Tổng biên tập Tạp chí chứ không phải tuần san giải trí.”
Cô vừa định bảo Cố Vũ quên chuyện này đi, bên kia đã cười hai tiếng: “Anh còn tưởng rằng sau khi em làm biên kịch, em đã không còn nhiều hứng thú với giới ngôi sao thần tượng.”
Giai Hòa không nói gì để phản bác.
Bấy giờ, dường như Cố Vũ đang ngồi trong xe taxi, nói địa chỉ với tài xế xong mới quay sang tiếp chuyện cô: “Nhân vật kỳ này anh phỏng vấn là Thiên Sở, cũng chỉ nghe người ta đồn đài vài chuyện. Mặc dù cô ấy vào nghề ở Hong Kong, nhưng nguyên quán là Chiết Giang. Hai người ký đơn ly hôn nửa năm, lần này đi Hoành Điếm quay phim cũng là để tiến hành thủ tục chính thức.”