“Còn sao nữa, rốt cuộc chính là thảm.” Thanh âm nhàn nhạt của bạn tốt truyền đến từ ống nghe.
Cho dù là cách xa cả Đại Tây Dương, nhưng qua điện thoại anh vẫn có thể nghe được người kia đang khe khẽ cười trộm, cảm giác vừa thẹn lại giận, Bách Lăng Phong liền muốn gác điện thoại.
“Uy, đừng gác máy.” Biết rõ tính cách người nào đó nóng nãy, vội vàng muốn gác máy, anh liền lên tiếng:“Công việc còn chưa có nói xong.”
Nói cái quỷ! Nếu cậu ta không mè nheo quấn quít lấy anh hỏi han này nọ về lý do vì sao đã qua một tháng rồi mà anh còn không trở về Newyork thì làm sao anh lại kể cho cậu ta nghe về Hạ Di Hàng làm sao cậu ta có cái cớ mà triêu chọc anh?
“Khi nào thì trở về?” Biết anh đang bực mình, bạn tốt vội vàng nói sang chuyện khác.
“Hỏi cái này làm gì?” Cậu ta có phải cảm thấy qua điện thoại cười còn chưa đủ, còn muốn cười trước mặt anh? “Dự án Phi Dương, cậu tự mình làm đi?”
“Này, được rồi.” Lục Phi Dương cái tên gia hỏa tính cách bốc đồng kia, Bách Lăng Phong mà không đích thân ra tay thì cái dự án này có khả năng sẽ thất bại.
Phím màu đỏ trên điện thoại bàn bổng sáng lên, anh nhấn nút.
“Tổng tài, 10 giờ có 1 hội nghị, 5 phút sau bắt đầu.” Thanh âm của Hứa Mạn Tuyết truyền đến.
“Được rồi.”
Tiếp theo phải xử lý cái tên cứ quấn quít lấy anh qua điện thoại,“Tôi còn có việc, không nói nữa.”
“Cậu nhớ đem Mạn Tuyết theo cùng đấy” Trả lời cái tên nam nhân hiếu kỳ quá mức kia , là một tiếng báo đầu dây đã bị ngắt tín hiệu.
Sự việc có chút kỳ quái, Hạ Di Hàng nhẹ nhàng ngáp 1 cái, ý thức có chút chút mơ hồ.
Từ sau lần đi Nhật Bản trở về, giữa 2 người bọn họ liền trở nên rất cổ quái.
Ban ngày tất cả đều bình thường, nhưng là mỗi lần ở trên giường, anh đều đem cô chỉnh đến chết đi sống lại, không quan tâm đến việc cô ngất xĩu, anh vẫn luôn kịch liệt chiến đấu đến sáng mới tâm không cam tình không nguyện buông tha cô.
Anh hình như là đang giận cô, nhưng là cô không biết anh giận là vì cái gì. Ngày nào cũng như vậy thật đúng là khiến người sợ hãi.
Nhưng là, cô rốt cuộc là đã làm chuyện gì khiến cho đại lão bản mất hứng đây? Mỗi lần cô hỏi ra miệng kết quả, chính là bị chỉnh càng thảm hơn, hại cô cũng không dám hỏi nữa.
Lại lần nữa lén lút ách xì 1 cái, vì ngũ không đủ giấc khiến tinh thần của cô bị sa sút trầm trọng, may mắn, hội nghị hôm nay mỗi người đều có việc phải lo, không rảnh chú ý đến cô, nếu không cô đã sớm bị mọi người phát hiện.
Đều là do cái tên đàn ông tính tình cổ quái kia, cô ai oán nhìn thoáng qua nam nhân anh tuấn đang ngồi trên ghế tổng tài kia, ai ngờ lại chạm phải đôi mắt lợi hại kia, cô sợ tới mức lập tức ngồi lại nghiêm chỉnh, anh rốt cuộc là khi nào thì mới hết giận đây?
Các báo cáo của tháng đã chuẩn bị đầy đủ, tổng tài dạo này ở lại công ty tại Đài Bắc hơi lâu, bộ dáng hình như là đang rất bực bội, làm cho mọi người trong toàn công ty cứ nơm nớp lo sợ, sợ không cẩn thận lại chọc giận tổng tài đại nhân.
“Tổng tài, không biết ngài đối với quảng cáo tháng này có chỉ thị gì?” Vừa mới báo cáo xong là quản lí bộ phận quảng cáo, nhìn tổng tài đang im lặng, cẩn thận hỏi.
Anh ta nói xong đã được 5 phút, nhưng là tổng tài không có nói gì, hại anh chỉ có thể xấu hổ đứng ở nơi đó, không ngừng chãy mồ hôi lạnh.
“Dự toán có vấn đề, làm lại đi.” Bách Lăng Phong đem văn kiện đẫy đến trước mặt quản lý kia.“Kế tiếp.”
Quản lý mới của bộ phận nghiệp vụ vội vàng đứng lên, nói về bản thảo đã chuẩn bị,“bộ phận nghiệp vụ mấy tháng trước đạt được các thành tích……”
Bài báo cáo của anh ta có vài phần cứng ngắt, nhưng miễn cưỡng cũng coi như là đã báo cáo đầy đủ, Bách Lăng Phong gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân đang ngáp lấy ngáp để kia, thật là, quầng mắt đã thâm đen sưng múp, trông thật là mất thẫm mỹ.
Nhưng mà người biến cô thành cái bộ dáng này lại chính là anh nên cũng có thể nhắm mắt bỏ qua cho cô.
Đánh giá cô 1 loạt, đôi mắt thâm đen trên khuôn mặt cho dù có dùng phấn che lại thì vẫn để lại dấu vết, trong lòng anh có 1 chút hối hận, có phải anh đã làm hơi quá đáng?
Thay đổi tư thế ngồi thoãi mái hơn, anh âm thầm suy nghĩ, nhưng là ai bảo cô lại quá mức ngọt ngào, làm cho anh ăn một lần lại còn muốn ăn thêm, vĩnh viễn đều là không đủ. Hơn nữa mỗi lần nghĩ đến việc cô dám yêu thích nam nhân khác, liền khiến cho anh tức giận, cái loại cảm giác không cam lòng này thật khó chịu, làm cho anh như thế nào cũng không muốn bỏ qua cho cô.
Cảm giác trong lòng đối với cô thật rất phức tạp, nhưng là anh không hiểu vì sao lại như vậy, đành phải dùng đến hành động, đem cô đến trên giường mà trừng phạt.
Nhìn cô khuôn mặt tái nhợt, mắt to vô thần, còn có đôi môi quật cường, thật nhìn không ra ở cô có cái gì hấp dẫn anh? Thân hình không thể nói là xuất sắc đến nỗi có ẩn chứa mị lực, làm cho anh đối với cô nghiện?
Hạ Di Hàng lúc này thật muốn cầm lấy chồng văn kiện dày đặc trên bàn, ngăn trở cái ánh mắt kiêu ngạo của người đàn ông kia, làm ơn, ở đây tập hợp toàn cán bộ cao cấp, anh như vậy nhìn chằm chằm vào cô, tưởng mọi người đếu chết hết rồi sao?
Cô biết bộ dạng mình lúc này nhất định là rất tiều tụy, trong ánh mắt còn hằn lên tơ máu do mất ngũ, không có khả năng xinh đẹp đến nỗi làm cho anh nhìn đến nỗi quên đi trời đất,(anchan: cái quên đi trời đất này ta chém cho nó hay, nguyên văn là mù tình) anh bây giờ cứ nhìn cô là vì sao?
Cô hình như không có làm sai cái gì? Nghĩ đến nửa tháng trước, Từ Miễn Hoa tuy là được thăng chức nhưng là bị điều đi thật xa, trong lòng cô thật là vạn lần xin lỗi anh ta, vì cô mà anh ta bị điều đến cái nơi xa xôi để mở rộng thị trường, cho dù là làm tổng giám đốc cũng không ai cao hứng cả?
Cô làm sao lại không biết, Từ Miễn Hoa là bị cô liên lụy? Tất cả chỉ có thể đổ lỗi cho Trần Tú Quyên lắm miệng lắm mồm kia, không nên đem chuyện trước kia của cô ra nói, làm hại Từ Miễn Hoa vô tội chịu liên lụy.
Ai, đáng thương cho anh ta, chỉ sợ đến chết cũng không biết nguyên nhân vì sao mình lại bị điều đi nơi khác, này Bách Lăng Phong ác liệt có thừa, lại bỏ qua người có năng lực như vậy, cũng không biết dùng cách nào lại có thể làm cho Từ Miễn Hoa cao hứng giống như trúng vé số, rất vui vẽ ra đi.
Anh ta rốt cuộc là làm sao vậy? Bên trong cái đầu kia đang suy nghĩ gì?
Khó trách anh có thể trở thành đại phú hào, mà bọn họ lại là dân chúng phải ở trong này vì anh sống chết làm việc bán mạng.
Nhớ ngày đó bởi vì một chút sai lầm nhỏ của cô, đã bị anh quăng đến phòng kế hoạch lần nữa trãi qua tôi luyện, hoàn hảo là cô đủ kiên cường, một mực yên lặng cùng nhẫn nại, mỗi ngày mệt đến chết, tăng ca như điên, mới có thể tạo ra thành tích tốt như bây giờ, vài cái dự án hoàn hảo, làm cho cô từ 1 nhân viên vô danh trong phòng quản lý 1 bước trở thành chủ quản.
Nhưng là cô cũng biết, là chính mình lúc trước ở Khai Dương đã cố gắng hai năm, nên cô mới thăng nhanh như vậy, nhưng đến bây giờ cô mới phát hiện, cho dù cô có cố gắng thì như thế nào? Anh cùng với cô này không phải cùng 1 đẳng cấp, mây và bùn là khác nhau.
Thế giới này chính là như vậy thật không công bằng, người khác mệt chết mệt sống mới có thể đạt được chức vụ như vậy, Bách Lăng Phong chỉ cần thoáng đi phía trước từng bước liền vượt qua, còn dùng ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm dọa người chết khϊếp, như vậy tất cả vất vả lại như thế nào?
Lúc trước cô từng bất mãn với công tác cắt giảm của anh “Quyền lợi”, anh liền trực tiếp mở miệng mệnh lệnh cho cô không cho phép tăng ca nữa, bằng không anh liền trực tiếp khai trừ cô, cô đành phải nghe theo, nhưng là cô thật rất tức giận.
Nhưng mà cô cũng rất không khí tiết khuất phục trước uy quyền của ai đó, anh những lúc không có ở Đài Loan mỗi ngày đều đúng giờ tan tầm đều gọi điện thoại theo dõi cô, cô vẫn là không có can đảm khiêu chiến quyền uy của anh.
“Hạ quản lí.” Nam âm thản nhiên vang lên, nhưng vẫn không kéo hồi sự chú ý của cô, mãi cho đến khi người ngồi bên cạnh nhẹ nhàng đẩy cánh tay của cô, cô mới hồi phục tinh thần lại, tập trung nhìn vào, thiếu chút nữa bị dọa chết.
Cả phòng họp rộng lớn, trên cái bàn hội nghị hình trứng to lớn, mấy chục cá nhân, mấy chục ánh mắt, thế nhưng đồng thời nhìn chằm chằm vào cô, cái loại rung động này thực không phải lớn, nhưng lại bao gồm cả cái tên đàn ông mà nàng đang nghĩ trong đầu.
“Hạ quản lí xem ra tinh thần thật không tốt.” Bách Lăng Phong buông bút vàng trong tay, bình tĩnh nhìn cô.
Trong phòng chủ quản các khác ngành đều hướng cô tặng cho cái anh nhìn đồng tình, loại này hội nghị cũng dám thất thần, muốn chết sớm hay sao, Hạ Di Hàng, cô liền nén bi thương chuẩn bị biến đi.
“Tôi……” Dưới ánh mắt của anh, cô thật không thể nói ra lời nào.
“Xem ra, tối hôm qua cô ngũ không đủ giấc hả?” Anh thả lỏng dựa vào ghế, khóe miệng khơi mào một chút độ cong thản nhiên, trong mắt rõ ràng có ý trêu tức cô.
Cô tối hôm qua căn bản là có ngũ không? Đại gia anh ngày hôm qua vừa bước vào cửa, liền trực tiếp hạ gục cô, đặt ở trên giường hết cắn lại cắn đem cô ăn sạch, khó trách ngày hôm qua lại tốt bụng đột xuất, mang cô đến nhà hàng cao cấp dùng cơm, nguyên lai là có dự mưu. Di, không đúng, cô rốt cuộc ở trong này nghĩ cái gì? Hiện tại là trường hợp gì, khi nào thì?…
Khuôn mặt thanh lệ đột nhiên đỏ ửng vì ngượng ngùng, anh ánh mắt híp lại, cô dám ở trước mặt nhiều nam nhân như vậy lộ ra vẻ mặt mê người, thật sự là đáng chết! (anchan: chú này bá đạo quá mức)
“Thực xin lỗi.” Cô thấp giọng nói, thất thần khi họp, là cô không đúng, điểm ấy cô có thể hiểu được.
“Nếu cô đã tỉnh táo lại, có thể bắt đầu báo cáo của cô chưa?” Anh thanh âm lãnh đạm có lễ, cùng vừa bộ dáng thả lỏng bày ra trước mặt cô.
“Được.” Cô đã sớm chuẩn bị tốt văn kiện,“Phòng kế hoạch gần đây mấy tháng đều đang chuẩn bị dự án Phi Dương, trước mắt đã nghĩ ra một phương án……”
Dự án Khai Dương cùng xí nghiệp Phi Dương hợp tác, là toàn bộ trọng điểm của công ty trong năm nay, Phi Dương là công ty vận chuyển nổi bật nhất nước MY, mà công ty của bọn họ Khai Dương thuộc ngành điện tử, sản phẩm rất nhiều, ở toàn cầu các nơi đều cần có công ty cùng nhà xưởng, nếu có thể cùng Phi Dương hợp tác, hàng năm vận chuyển phí là có thể tiết kiệm được rất lớn.
Hơn nữa Bách Lăng Phong tính cùng Phi Dương hợp tác, cộng đồng ở nước Mĩ khai phá sản nghiệp điện tử thông tín, này cũng là 1 dự án đầu tư lớn, mà dự án hợp tác trọng yếu như vậy, thế nhưng lại thuộc về cô.
Việc này chứng tỏ công ty khá coi trọng cô, toàn cầu có rất nhiều công ty, nhiều quản lí chuyên nghiệp có kế hoạch hoàn mỹ, thậm chí còn có tổng công ty ở Newyork, mỗi người tùy tiện lấy ra văn bằng đều có thể hù chết đám người bọn họ, nhưng dự án này lại giao cho cô, đủ thấy công sức trong 2 năm qua cô đã cố gắng thật không uổng phí.
Suốt ba tháng trời, cô đều ở sưu tập đầy đủ những tư liệu có liên quan Phi Dương, hiểu biết khá nhiều, cô phát hiện cái người tên Lục Phi Dương cùng với Bcah1 Lăng Phong tính cách có vài phần giống, chẳng lẽ những người có tính cách giống nhau thì thường không đến gần nhau? Trách không được có người nói Bách Lăng Phong cùng Lục Phi Dương hai người quan hệ cá nhân không tốt, về phần nguyên nhân, chẳng ai biết.
Bất quá thế giới này, tình cảm cá nhân cùng kinh tế không quan hệ, có lợi ích hợp lý thì dù đối kháng cũng có thể chuyển thành hợp tác, nhìn xem 2 người bọn họ thì biết, khó trách 2 người bọn họ đều là thanh niên tài tuấn danh tiếng lừng lẫy.
Phương án của cô, kỳ thật là có vụиɠ ŧяộʍ nghiền ngẫm cách làm của Bách Lăng Phong, nếu hai người có tính cách tương tự, như vậy nếu Bách Lăng Phong vừa lòng, Lục Phi Dương hẳn là cũng sẽ không chán ghét.
Hạ Di Hàng dùng gần 20 phút, đem toàn bộ phương án tất cả giải thích rõ ràng, từ những biểu hiện trên mặt của các vị chủ quản, cô có thể thấy được, bọn họ đối với đề án của cô rất vừa lòng, trong mắt lộ ra khâm phục, mà cuối cùng quyền quyết định vẫn là nằm ở trên tay của Bách Lăng Phong.
Hạ Di Hàng đứng thẳng tắp, đôi mắt trong suốt yên lặng nhìn người đàn ông đang im lặng kia, lúc cô bắt đầu báo cáo, vẻ mặt của anh đều phi thường nghiêm túc, lúc này anh, không giống cái người cùng cô trắng đêm triền miên yêu cầu vô độ, mà là một tổng tài công tư phân minh.
Sau một lúc lâu, đại tổng tài cuối cùng mở miệng,“Dự án này do cô phụ trách.” Hạ Di Hàng vui vẻ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trong ánh mắt lóng lánh hưng phấn sáng rực, ba tháng cố gắng, toàn bộ phòng kế hoạch đều bận rộn, cho tới hôm nay, Bách Lăng Phong phán một câu, rốt cục cũng làm cho cô có cảm giác thành tựu.
“Tan họp.” Hai chữ vô cùng đơn giản, mọi người vội vàng đứng dậy, người nhanh nhẹn nhanh tay thu thập văn kiện trên bàn, chuẩn bị chạy lấy người, không đến 1 phút, văn phòng to như vậy chỉ còn lại có Bách Lăng Phong cùng Hạ Di Hàng.
Được rồi, cô thừa nhận, chính mình có điểm cố ý thu dọn chậm lại. Laptop tốt lắm, văn kiện cũng tốt sửa sang lại, cô giống như không có lại tiếp tìm lý do.
Nhưng là, có nói, còn giống như là nói:“Cái kia……”” Do dự không biết có nên mở miệng.
Bách Lăng Phong một bên xem xét Wall Street giá thị trường chứng khoán, một bên đưa mắt nhìn nữ nhân đang muốn nói ra suy nghĩ của mình.
“Đêm nay……Em muốn tối nay đi.” Toàn thể nhân viên phòng kế hoạch đều ở dưới lầu tha thiết chờ đợi cô trở về báo cáo chiến tích, tất cả đều tốt lắm, vì lần này có thể có thể nhận được tín nhiệm từ tổng tài, đêm nay mọi người muốn đi ăn mừng,“Cùng đồng sự đi ăn cơm.” Anh nhìn chằm chằm vào màn hình Laptop, không nói gì.
Cô cẩn thận nhìn thần sắc của anh rốt cuộc nhìn cũng không ra là biểu tình gì, lại nói, cô vì sao phải để ý đến biểu tình của anh. Mặc kệ anh có đồng ý hay không, việc làm của cô còn phải hỏi qua anh sao.
Cô đột nhiên cảm thấy không vui vì bản thân dường như rất giống với cô dâu nhỏ trong nhà, vẫn nhìn sắc mặt của anh, cô cố lấy dũng khí chuẩn bị nói ra quyết định của mình,“Em……” Khó có được 1 ít dũng khí, thì lại bị Hứa Mạn Tuyết cắt ngang.
Khi Hứa thư ký đi vào, nhìn thấy cô vẫn còn trong văn phòng, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng hiện lên 1 tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh bị cô che dấu đi.
“Em đi trước, gặp lại sau.” Kết quả, cô vẫn thật là vô dụng.
Là cái đồ nhát gan!
Hạ Di Hàng là lần đầu cùng đồng nghiệp đi chơi, không khí cũng không có xấu như trong tưởng tượng.
Cùng với nữ chủ quản đi chơi, cho dù nữ quản lý tính cách có phần hướng nội, nhưng mà so với nam quản lý vẫn hơn. Cho nên đây là lần đầu tiên toàn bộ nhân viên của phòng kế hoạch có mặt đầy đủ, ở đây lớn nhất cũng không quá 30 tuổi, không quá một giờ, không khí lập tức nóng lên, mọi người thân thiện, không hề câu nệ thân phận hay tính cách.
“Quản lí, dự án kia, tổng tài thực sự giao cho chúng ta phụ trách?” Tằng Tâm Vân vẫn là không tin vào hiện thực hỏi lại lần nữa,ngày hôm nay cứ như là ở trong mơ, nghĩ đến dự án quan trọng nhất công ty lại giao cho bọn họ, cô vẫn là không thể tin được.
“Ai, thật là phiền, cả ngày hôm nay cô đã hỏi đến 15 lần.” Tổ trưởng của phòng, người luôn thích củng cô đấu võ mồm lên tiếng,“Đến, quản lí, tôi mời chị một ly, nhờ có chị, phòng kế hoạch chúng ta mới có thành tích tốt như ngày hôm nay.” Trong công ty có nhiều ngành như vậy, nhưng chỉ có phòng kế hoạch bọn họ được giao cho dựa án này, sự vinh quang này, tất cả là nhờ vào quản lý tốt của bọn họ, Hạ Di Hàng.
Tất cả mọi người ồn ào mời cô, thịnh tình không thể chối từ, Hạ Di Hàng đành phải một ngụm uống uống cho bằng hết bia trong ly, tuy rằng nói, cô không dám uống nhiều như bọn họ, nhưng tửu lượng của cô không tốt lắm, hôm nay bị cấp dưới chuốc vài chai bia, đã có men say, mặt cũng phiếm hồng.
“Chúng ta cơm nước xong lại đi ca hát được không?” Mê Lâm Yêu Ny hưng phấn đề nghị muốn đi tăng 2, mọi người đều vui vẻ đồng ý.
“Mọi người đi đi, ngày mai đem giấy tờ giao cho tôi là được rồi.” Hạ Di Hàng cảm thấy đầu có điểm choáng váng choáng váng, hình như là đã say, không dám đi theo sợ rằng sẽ ngã quỵ mất, cô muốn về nhà ngũ một giấc.
“Không có quản lí sao được ?” Lâm Yêu Ny kéo cô,“Lần này quản lí là đại công thần, đêm nay nhất định phải chơi đủ!” Vì thế, Hạ Di Hàng lại bị đám người ầm ỹ kéo đến KTV, nghe cấp dưới “dùng âm thanh tra tấn ” (anchan: chổ này ta chém ko tìm dc từ thích hợp hơn, nguyên văn là Ma âm mặc não)
Nói đến, thật đúng là mất mặt, Hạ Di Hàng lớn như vậy, luôn luôn là nữ nhân ngoan ngoãn, hơn nữa không giao tiếp rộng, vì vậy cũng chưa từng đến những chổ ăn chơi như thế này, hôm nay, hôm nay là lần đầu tiên cô đến cái nơi này.
Bia, hạt dưa, lạc, các loại thực phẩm chín, tivi, âm lượng tốt đến mức vặn to hết cở, còn có một đám high đến điểm cao nhất cả trai lẫn gái, cô có chút đau đầu, xem ra cô quả thật là đã già đi, không thể tiếp nhận nổi cái loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này.
Âm nhạc kiểu này không phải là sở thích của cô, hơn nữa đến đây cô lại bị chuốc thêm vài chai bia, cô hình như đã thật sự say.
Rời khỏi ghế, hướng toilet đi đến, cô hắt nước lạnh vào khuôn mặt nóng bừng kia, mong muốn có thể tỉnh táo được 1 chút, nhưng vẫn không ăn thua, đầu ngày càng nặng.
Ai, dù đang ở trong toilet, nhưng thứ âm thanh ồn ào kia vẫn vọng đến tận đây, nhưng mà so với ngoài kia thì trong đây im ắng hơn rất nhiều.
Im lặng đến nỗi cô có thể nghe thấy được nhạc điện thoại đang vang, cô chậm rãi lấy di dộng ra, vừa thấy tên hiển thị lòng cô thoáng run lên, nhanh tay tiếp máy.
“Em đang ở đâu?”Nam âm lạnh lùng theo di động vang lên, nghe không ra là đang giận hay vui, không dám chần chừ, cô nahnh chóng khai ra địa chỉ.
“Hừ.” Nam nhân hừ lạnh, không biết là hừ cái gì, cô cũng ngoan ngoãn không dám nói lời nào, nhưng mà cái đầu hình như càng ngày càng choáng váng.
“Em, uống rượu?” Nghe ra giọng nói của cô có phần kỳ lạ.
“Ân, uống một chút.”
Cô mềm oặt tựa vào thảnh bồn rửa mặt, toàn thân dường như không có sức.
Chết tiệt! Bách Lăng Phong thầm rủa nói,“20 phút sau có mặt ở trước cửa.” Nói xong liền ngắt máy.
Cô ủy khuất nhìn di dộng, thật là đại lão gia cứ thích ra lệnh, chán ghét!
Bách Lăng Phong sống suốt ba mươi hai năm qua, cuộc đời này là lần đầu tiên đến gần nữ nhân uống say đến không còn biết gì.
Nhìn cái người ở trong xe đang ngủ gật hết ngã trái lại ngã phải, anh thật muốn dùng sức nhéo cái khuôn mặt đỏ ửng kia 1 phen.
Thật là, không biết rượu còn đi học người uống rượu? Nếu anh không tới đón,cô đêm nay sẽ như thế nào? Nghĩ đến sẽ có nam nhân khác đưa cô về nhà, còn có khả năng nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô, cái loại tức giận vô danh quen thuộc kia lại cháy hừng hực trong lòng anh.
“Uy, tỉnh lại,về nhà thôi.” Mang theo vài phần ác ý, anh thoáng dùng sức vỗ hai má phấn nộn của cô.
Không phản ứng? Ngủ như chết vậy.
Dùng sức mấp máy môi,“Ngô, đừng ầm ỹ.” Cô cau mày, vươn tay đẫy đi cái thứ đang nháo cô.
“Là tại em không tỉnh, cũng đừng trách anh.” Mở cửa xe, ôm lấy cái người đang say rượu, khóa xe lại, hướng một bên thang máy đi đến.
Anh thật không hiểu, cô rốt cuộc là kiên trì cái gì, rõ ràng là bọn họ sống chung, nhưng cô lại không muốn cùng đi với anh, lý do lại buồn cười đến mức làm anh khinh thường, nói cái gì là trong nhà có camera, nếu bọn họ đi cùng sẽ bị quay trúng.
Quay trúng thì lại như thế nào, bây giờ chẳng phải là rất ái muội sao? Tuy rằng anh chẳng thèm để ý đến cái lý do đó của cô, nhưng mà cô ở trên 1 phương diện nào đó lại rất quật cường , không thể lay chuyển được cô, anh đành phải chìu theo. Nhưng mà lần này, là chính cô chạy ra đi theo người khác uống rượu, còn uống đến say khướt, anh mới ôm nàng về nhà.
Mãi cho đến khi đi vào phòng, tiểu nữ nhân trong lòng đều an an phận phân nằm yên, không có quậy phá, thật là, bình thường đã ngoan còn chưa tính, ngay cả uống rượu cũng ngoan đến như vậy, làm cho người ta nhìn thấy đều yêu thương.
Thở dài, nói còn chưa xong, này nữ nhân ngoan lại đột nhiên mở to mắt,“Em muốn đi toilet.” Nói xong liền giãy dụa muốn từ trong lòng anh đi xuống, cô ngay cả đường đi còn không thấy, có thể tự mình đi được sao?
“Đừng nhúc nhích. Anh ôm em đi qua.” Đường đường Bách đại tổng tài thế mà lại làm trợ lý cho nữ nhân này đi toilet, nói ra thật là tổn hại thanh danh của anh mà, chỉ sợ làm cho mọi người cười chê.
Nhưng anh vẫn ôm cô đi vào toilet, đặt ởtrên bồn cấu trắng nõn, cuẩn bị giúp cô kéo váy,“Anh làm gì?”
Kết quả anh muốn hy sinh chính mình, người ta còn không vui, con mèo nhỏ đột nhiên vươn móng vuốt, đẫy cánh tay đang muốn cởi váy của cô ra.
Còn có thể phản kháng? Anh nheo mắt, hoài nghi nhìn cái người 1 thân toàn mùi rượu mặt đỏ bừng bừng, cô thực sự say sao?
“Giúp em đi toilet.” Rõ ràng là nah muốn trừng phạt cô cái tội dám can đảm chạy ra bên ngoài cùng người khác ăn cơm, kết quả là hiện tại anh đang làm cái gì đây?
“Em tự làm được, anh ra ngoài đi.” Chỉ vào cửa toilet, cô nói như ra lệnh.
Xem ra là say, bằng không, cô sẽ không nói chuyện như vậy.
“Em có thể tự mình làm sao?” Anh hoài nghi nhìn cái người con mắt đang nữa híp nữa mở kia.
“Thực rầy rà.” Cô không kiên nhẫn trừng anh.
Được rồi, anh nhận thua, xoay người hướng toilet đi ra, ai lại cùng nữ nhân say rượu nói đạo lý? Hơn nữa cô đêm nay biểu hiện không quá phận, vẫn là thuận theo cô một lần đi.
Bất quá nhìn nhìn đồng hồ, đi toilet gần 20 phút, này cũng quá lâu đi? Anhmở cửa ra, 1 màn trước mắt khiến anh bật cười, này nữ nhân thế nhưng ngồi ngủ ở trên bồn cầu.
Như vậy coi được sao?
“Uy, nữ nhân. Tỉnh, tỉnh.” Vỗ hai má của cô, anh muốn đánh thức cô, nhưng mà cô một chút phản ứng đều không có.
Anh không nghĩ mình sẽ ôm 1 nữ nhân người toàn mùi rượu trên giường, cho nên đành phải cởϊ qυầи áo của cô, ôm lấy cô hai người cùng nhau tắm rửa, trong lúc tắm, cô tuy thân hình mềm nhũn nhưng vẫn khiến anh nổi lên du͙© vọиɠ, nhưng mà cùng với 1 nữ nhân ngay cả 1 chút phản ứng đều không có làʍ t̠ìиɦ, anh còn không có đói khát đến mức đó.
Hung hăng xoa nhẹ đôi gò bồng,“Em nhớ cho kỹ, ngày mai em nhất định phải bán mạng trả công lại cho anh.” Anh là gian thương, cho tới bây giờ anh cũng không phủ nhận.
Chờ hai người nhẹ nhàng khoan khoái nằm trên giường lớn mềm mại, anh vẫn cố gắng cùng du͙© vọиɠ trong thân thể đấu tranh, tiểu nữ nhân trong lòng lại đột nhiên mở mắt, trừng mắt thẳng tắp anh.
“Em nhìn cái gì?” Ánh mắt của cô rất trong suốt, rất tỉnh táo, một chút cũng không giống người say rượu, chẳng lẽ cô đã tỉnh rượu? Kia vừa vặn. Anh lửa nóng trên người cần cô dập.
Mở to ánh mắt trong veo như nước, cô nở nụ cười, không phải là nụ cười có lễ mà anh thường xuyên nhìn thấy, mà là nụ cười ngọt ngào phát ra từ nội tâm, hình như cô đang nghĩ đến chuyện vui, nhịn không được cười ra mặt.
“Em……” Cười cái gì? Nhìn cô tươi cười không giống trước đây, anh bỗng nhiên cảm thấy hô hấp cứng lại.
Cô chậm rãi tiến lại gần anh, tay nhỏ xoa nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của anh, còn nhìn hắn thật sâu, thở dài nói:“Anh quả thực rất đẹp.”
“Một người nam nhân đẹp như vậy, có phải là đẹp quá mức?” Cô tự hỏi, ngón tay nhẹ miết lên khuôn mặt của anh, còn có cái mũi, ôn nhu lướt qua đôi môi ẩm ướt.
Này nữ nhân, là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh sao? Nếu là sau khi uống rượu cô đều nói như vậy, thì anh sẽ không phản đối, đương nhiên là cô chỉ có thể ở trước mặt anh uống rượu.
Tiếp theo, một cái hôn vang lên ở trên mặt của anh, cô áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào bên trong l*иg ngực rộng rãi ấm áp, nhẹ nhàng mà cọ xát vài cái, lại yên tĩnh lại.
“Uy.” Anh nâng nhẹ tay lay bả vai của cô, đáp lại của anh là tiếng hít thở đều đều của cô.
Không thể nào, nữ nhân này cứ như vậy đang ngủ? Vậy anh thì sao? Vốn đã rất khó áp chế du͙© vọиɠ, bị cô cọ xát như vậy đã hoàn toàn dấy lên lửa nóng cực lớn của anh, mà cái người đã châm lửa cứ như vậy đang ngủ?
Không thể tin chuyện tình như vậy sẽ phát sinh ở trên người cùa anh, Bách Lăng Phong con ngươi xinh đen láy đẹp hiện lên một tia sáng phức tạp, nghiêng người. Đem cô ép vào dưới thân.
Hạ Di Hàng một chút phản ứng đều không có, tiếp tục ngủ say.
Bàn tay rắn chắc của anh tham nhập vào trước áo ngủ, xoa nắn nơi mềm mại, từ từ vuốt ve, đôi gò bồng non mềm theo bản năng của thân thể nổi lên phản ứng ở lòng bàn tay của anh gắng gượng đứng lên, nhưng là……
Chủ nhân vẫn như cũ không có gì động tĩnh, lâm vào ngủ say.
Nút thắt một cúc, hai mở, tam mở, mãi cho đến áo ngủ hoàn toàn mở ra, bộ ngực tuyết trắng trong suốt dưới ngọn đèn chiếu rọi xuống hiện ra nhu nhuận sáng bóng, đóa hoa phấn nộn xinh đẹp lẳng lặng nở rộ.
Từng nụ hôn nóng rực rơi trên cổ, bả vai, anh liếʍ mυ'ŧ đôi gò bồng đem hai đỉnh tuyết trắng biến thành đỏ hồng, mới cam tâm buông ra.
“Ngô…… Lăng Phong……” Tốt lắm, nữ nhân ham ngũ rốt cục có phản ứng, rồi sao?
Kế tiếp tiếng hít thở nhợt nhạt, làm cho động tác của anh ngừng lại, anh ở trước khuôn ngực đầy đặn ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan thanh lệ, đang chìm đắm bể tình, mà hô hấp dồn dập.
Anh cắn chặt răng, tay to lớn vì cô mà đem cái áo vừa mới bị cởi ra, từng cái cài trở lại, đem oa nhi ngây thơ đang ngủ mê ôm vào trong lòng.
Sau một lúc lâu, một tiếng rủa thấp ở trong không trung vang lên,“Chết tiệt nữ nhân, ngày mai xem anh như thế nào trị em.”
Lady: Cái này chưa H lắm nhỉ?