Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Chương 71

Chương 71: Mời nương tử về nhà ăn cơm
Tô Đường uống một bát canh gừng, thấy trong người ấm áp hơn nhiều. Có thể do đêm qua bị lạnh nên cứ cảm thấy cơ thể không thoải mái.

Hỉ Thước bước tới sờ trán nàng, chu môi nói: “Tuy không sốt, nhưng vẫn nên tìm đại phu tới khám một chút thì hơn!”

Tô Đường khẽ lắc đầu: “Thôi, chắc ngủ một giấc là đỡ ấy mà!”

Nhìn vẻ mặt bất mãn của Hỉ Thước, nàng lại vội nói tiếp: “Nếu ngày mai vẫn không đỡ thì mời đại phu được chưa!”

Hỉ Thước làu bàu đi ra ngoài, thấy gió lớn liền muốn đi tới đóng cửa sổ, nhìn cách đó không xa vắng lặng, cô ngạc nhiên nói: “Ơ, sao hôm nay không thấy tướng quân?” Bình thường cô chỉ vừa ngẩng đầu đã thấy tướng quân đứng như cọc gỗ ở đằng kia cơ mà?!

Tô Đường ngẩng đầu nhìn trên lầu nhỏ kia không có ai, cũng hơi nhíu mày — không phải là bị mắng nên đi thật đấy chứ? Dù sao hắn vốn là người rất kiêu ngạo… Có điều, nếu cứ bỏ cuộc như vậy thì cũng coi như xong đi, cùng lắm thì bà đây tiếp tục sống thế này là được!

Ai sợ ai chứ!

Nghĩ vậy, Tô Đường tiếp tục thong dong ngồi cắn hạt dưa.

Đúng lúc này, ngoài cửa chợt vang lên tiếng của Thược Dược: “Tiểu thiếu gia, sao cậu lại tới đây?”

Tô Đường ngẩng mặt nhìn, quả nhiên, ngoài cửa có một đứa bé mặc đồ kín mít trong tay còn cầm một bọc đồ đứng đó.

Tô Đường giật mình vội chạy ra cửa, vừa ôm Tuyên Tử vào trong vừa chà xát làm ấm tay cho thằng bé, hỏi: “Tiểu Tuyên Tử, sao con lại tới đây?”

Tuyên Tử mím môi, rũ rèm mi dài thật dài xuống, tủi thân nói: “Mẹ không về… nên con lén chạy tới đây…”

Tô Đường gõ vào đầu thằng bé một cái, nói: “Trẻ con mà nói dối là không cao lên được đâu!”

“… Thật ra là phụ thân đưa con tới. Suỵt, mẹ đừng nói cho phụ thân biết là con nói nhé! Cha nói kế hoạch không thể thất bại được!” Mặt Tuyên Tử đầy vẻ khẩn trương.

Tô Đường buồn cười, ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua cửa sổ, quả nhiên cây cọc gỗ kia lại đứng chỗ đó rồi, có điều, nhìn thấy nàng nhìn sang, cọc gỗ lại nhanh chóng quay đầu đi, sau đó bước vào nhà — chỉ là, bóng đen nấp sau cửa sổ kia là thế nào?!

“Vậy con nói cho ta nghe xem, rốt cuộc hai cha con có kế hoạch gì?” Tô Đường cười hỏi.

“À…” Tuyên Tử rất khó xử.

“Ừm hừm! Nơi này có vẻ hơi nhỏ, cũng không có giường cho con ngủ…” Tô Đường cũng rất ‘khó xử’.

Tuyên Tử vội nói: “Phụ thân nói muốn con làm nội ứng, đến đây để giữ chân mẹ không cho mẹ đi, nhân tiện thu thập tin tức tình báo…” Nói xong cậu nhóc lại kéo tay nàng ra vẻ đáng thương, “Con ngủ với mẹ được mà, con rất nhỏ, không chiếm nhiều chỗ chút nào hết… Nếu mẹ ngại chỗ này nhỏ, vậy thì mẹ quay về nhà đi, cha cũng rất đáng thương mà…”

Tuy bán đứng phụ thân, nhưng lương tâm cũng không khỏi cắn rứt điên cuồng, thôi thì nói tốt cho phụ thân vài câu vậy.

Tô Đường ôm lấy Tuyên Tử, cười nói: “Mẫu thân ở lại đây cũng rất ổn, chuyện quay về nói sau!”

Nghĩ rằng dùng kế này có thể khiến ta quay về sao? Hừ, không có cửa đâu!

“Vậy con cũng ở lại đây!” Tuyên Tử nhỏ giọng nói.

Hai ngày nay ở một mình trong phủ tướng quân, cậu nhóc thấy cô đơn lắm!

“Được, con muốn ở bao lâu cũng không sao cả!” Tô Đường nói rất thoải mái, thật ra nàng cũng rất nhớ tiểu Tuyên Tử mà!

“Vậy phụ thân có thể ở lại đây không ạ? Cha cũng không chiếm nhiều chỗ, có thể ngủ cùng chúng ta mà.” Tuyên Tử lén theo dõi Tô Đường, vẫn chưa từ bỏ ý định cầu xin thay cha.

Tô Đường nghe vậy, nhướng mày: “Vậy thì không được.”

“Vâng…” Tuyên Tử lặng lẽ cúi đầu.

Ăn cơm trưa xong, Tô Đường lại muốn đi tới tiệm điểm tâm.

Bây giờ nàng chỉ dốc lòng dốc sức vào chuyện làm ăn, hiện giờ ở kinh thành, Thêm Một Phần Nữa của nàng là cửa tiệm lớn nhất, đồ ngon giá rẻ, đa dạng chủng loại, còn có bảng hiệu cho Hoàng thượng khâm tứ, có được lời khen từ ngự thiện cung đình, lại thêm cái tiếng do phu nhân Tướng quân khai trương, nên chỉ trong một tháng ngắn ngủi, lợi nhuận đã lên đến gần một ngàn lượng. Tô Đường kiếm đầy túi, số còn lại chia hoa hồng cũng đủ khiến bọn họ cười tươi như hoa.

Hai hôm nay, Trần Lê đang bàn bạc với Tô Đường chuyện mở chi nhánh.

Có điều, hôm nay vừa gặp, Trần Lê cũng không nói chuyện chi nhánh trước, mà cười hì hì nói: “Tỷ tỷ, hôm nay muội nghe được một chuyện.”

“Chuyện gì?” Tô Đường chưa từng thấy Trần Lê cười giảo hoạt như vậy bao giờ, không khỏi tò mò.

Trần Lê nói: “Nghe nói hôm nay khi tướng quân gặp Thánh thượng, có nói đời này trừ tỷ ra sẽ không cưới một ai nữa. Bây giờ câu nói này đang được lan truyền ra ngoài, mọi người đều vô cùng hâm mộ tỷ đấy.”

“Ồ?” Tô Đường nhíu mày, hơi ngạc nhiên, không ngờ mặt lạnh lại làm như vậy. Sau bất ngờ lại là vui sướиɠ, có điều Tô Đường che giấu rất tốt nên ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường.

Trần Lê thấy vậy liền nhoẻn miệng cười trộm, sau đó nói: “Tỷ tỷ, tỷ xem tướng quân đã tỏ thái độ như vậy rồi, tỷ tha thứ cho ngài ấy, rồi hồi phủ đi!”

Tô Đường nghi hoặc nhìn nàng ta, nói: “Không phải muội vẫn ủng hộ ta sao? Sao giờ lại nói kiểu khác rồi?”

Trần Lê nhìn ra ngoài cửa, cười không đáp.

Tô Đường quay đầu nhìn, lại thấy một bóng người chợt lóe lên rồi biến mất.

Hay thật, thì ra không chỉ phát động mỗi Tuyên Tử!

Mà càng về sau, Tô Đường lại phát hiện, người được mặt lạnh phát động không hề ít!

Mọi người trong tiệm cứ nhìn thấy nàng là lại nói — “Thiếu phu nhân, mọi người đều rất nhớ ngài, ngài mà không về nữa, phủ tướng quân sẽ loạn mất.”

Rồi lại sau đó, Tống thúc quản gia cũng ôm sổ sách đến xin chỉ thị: “Thiếu phu nhân, đây là sổ sách tháng này. Hơn nữa, sáng nay Tư Mã đại nhân lại đưa tới hai gã sai vặt, thiếu gia đã từ chối rồi, cũng nói sau này không cần phải tặng nữa… Thiếu phu nhân, hay là ngài quay về phủ đi.”

Thậm chí lão thái thái còn phái người truyền lời: “Để viện Hòa Hi tặng mấy món đồ tới, nhớ kiểm tra cẩn thận… Cũng đón tiểu Mạc về quý phủ luôn đi, tiện dưỡng thương…”

Nhìn cả đám người không ngừng khuyên giải, Tô Đường dở khóc dở cười. Có vẻ như mặt lạnh tổng động viên cả nhà thì phải! Có điều, vì thế này, nếu nàng không quay về có phải là làm cao quá rồi không?!

Hừm, không được, phải nhìn xem nhân vật chính có biểu hiện thế nào đã chứ!

Tô Đường nghĩ vậy, cũng không để ý đến mọi người nữa, chỉ vùi đầu vào tính toán sổ sách, đúng lúc này, một người đàn ông mặc hoa phục đi cùng hai tùy tùng đến.

Chuyện hòa thân êm xuôi, việc đàm hòa cũng vô cùng thuận lợi. Trải qua vài phiên đàm phán thương lượng, hai bên đạt được sự thống nhất, ký tên vào hiệp nghị. Ngày mai, sứ đoàn sẽ quay về nước.

Lần này đi sứ đúng là tiền mất tật mang, vô cùng thiệt thòi, Bùi Thụy Hòa cực kỳ bực tức, nhưng cũng không làm gì được. Mà nhìn thực đơn mỗi ngày đều ê hề thịt cá, y suýt nữa lật cả bàn lên. Nhớ đến những món ngon mà bọn họ ăn trong cung yên, Bùi Thụy Hòa thèm nhỏ nước dãi, vì thế, lại càng thêm giận dữ.

Tùy tùng thông minh, biết chủ nhân nổi giận, liền nói: “Thuộc hạ phát hiện ở trong thành có một tiệm điểm tâm rất ngon, chi bằng chúng ta đi dạo một chút?”

Bùi Thụy Hòa nghĩ vậy cũng cải trang rồi xuất môn.

Nhưng mà, dù Bùi Thụy Hòa ăn mặc như người bình thường, Tô Đường vẫn chỉ liếc mắt là nhận ra y ngay. Thấy y bước vào, tim Tô Đường nhảy dựng lên — y đến làm gì? Chờ đến khi nhìn thấy y kìm nén sự vui sướиɠ chọn lựa điểm tâm, khóe môi Tô Đường nở nụ cười tinh nghịch.

Ồ, hôm nay đúng là khách quý tới tận cửa!

Ở bên này Bùi Thụy Hòa chọn xong một danh sách dài các món điểm tâm, đi ra quầy tính tiền lại thấy chưởng quầy nói cũng không nói một câu. Khi y đang ngạc nhiên, ngẩng đầu lại nhìn thấy gương mặt đã xuất hiện bao nhiêu lần trong ác mộng của y đang nhìn y cười tươi rói.

Tim Bùi Thụy Hòa co rút vào, bật thốt lên: “Là ngươi?!”

Tô Đường cười tủm tỉm: “Tiểu vương gia, đã lâu không gặp.”

Nhìn gương mặt này, nụ cười này, toàn thân Bùi Thụy Hòa cứng ngắc.

Tô Đường lại không chịu buông tha, cười càng dịu dàng quyến rũ hơn: “Tiểu vương gia, đầu ngài còn đau không?”

Đừng có hết lần này đến lần khác đâm dao vào vết sẹo của người ta được không?! Trong lòng Bùi Thụy Hòa gào thét.

Nhìn khuôn mặt vặn vẹo của y, Tô Đường càng cười vui vẻ hơn, sau đó làm ra vẻ như giờ mới nhìn thấy, kinh ngạc nói: “À, tiểu vương gia cũng thích ăn điểm tâm à? Ôi chà, đúng là khiến người ta không ngờ tới đấy, nhìn tiểu vương gia ngài anh dũng thần võ như vậy, dù gì cũng phải ăn thịt cá chứ!”

Thịt cá!!! Xin đừng nói từ này được không? Nghĩ đã muốn nôn ra rồi.

“Có điều, khách đến cửa ta cũng không có lý nào không làm. Nào nào, gói hết đồ tiểu vương gia gọi vào. Ừ, đều là người quen cả, phải hạ giá một chút chứ. Để ta xem tiểu vương gia gọi gì nào, bánh hoa quế đậu đỏ, bánh mật bột ngó sen, bánh hạnh nhân, bánh hạch đào mứt tao… Chà chà chà, toàn là đồ ngọt, có phải tiểu vương gia ăn mặn nhiều quá nên ngấy rồi không? … Ơ, tiểu vương gia, sao ngài lại bỏ đi thế? Mấy thứ này không lấy nữa sao? Tiểu vương gia, mua ba tặng một đấy! Thật ra đàn ông thích ăn ngọt cũng đâu có gì xấu hổ đâu tiểu vương gia!”

Nhìn thấy Bùi Thụy Hòa đỏ mặt tía tai bước đi thẳng tắp, Tô Đường cười đến không thở nổi.

Trong cơn tức giận, Bùi Thụy Hòa đi thẳng một mạch, có điều, đến khi y về tới biệt uyển, bên tai vẫn còn vang lên tiếng cười giễu cợt của nàng, đúng là tức chết đi được!

Y ngồi trên ghế, mặt âm trầm, một lúc lâu sau, y nheo mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười thâm hiểm…

Lại nói, khi tiểu Hoàng đế biết Tống Thế An mềm rắn đều dùng cả mà Tô Đường vẫn không chịu về, không khỏi chống cằm suy nghĩ.

“Tiểu Tống vì quốc sự mà làm hỏng chuyện nhà, tiểu Triển Triển bảo trẫm phải làm người có trách nhiệm, vậy có phải trẫm nên trợ giúp tiểu Tống một tay không? Tỷ tỷ tức giận cũng không làm điểm tâm cho trẫm ăn nữa… Trẫm cũng phải bày tỏ một chút nhỉ?!”

“Vậy Hoàng thượng định làm thế nào ạ?” Tiểu Toàn tử kinh hồn bạt vía hỏi.

“À…” Tiểu Hoàng đế nghĩ kỹ một hồi, cuối cùng quyết định, “Nghe nói tiểu Tống tổng động viên toàn bộ người trong phủ tướng quân, vậy thì trẫm tổng động viên tất cả mọi người trong kinh thành! Nhanh lên nhanh lên, mau gọi tiểu Tống tới đây bàn bạc kỹ càng chút nào.”

Tiểu Toàn tử ngu người, Hoàng thượng, rốt cuộc ngài định làm gì chứ?!



Sáng sớm hôm sau, Tô Đường đang ngủ ngon lại bị đánh thức. Vừa mở mắt thấy mặt Hỉ Thước đầy vẻ hoảng hốt, nàng vội hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Hỉ Thước run rẩy nói: “Tiểu tiểu tiểu thư, chúng ta bị bao vây, bên ngoài có rất nhiều người!”

Tô Đường nhíu mày, khoác thêm áo rồi bước ra ngoài. Vừa nhìn, chính nàng cũng giật mình. Bên ngoài viện đầy chật người, đều là những người mặc khôi giáp, tay cầm trường mâu, vẻ mặt đầy sát khí.

“Sao sao lại thế này?” Tô Đường trợn tròn mắt, chẳng lẽ sắp chiến tranh sao?

Đúng lúc này, vị quan chỉ huy ra lệnh một tiếng, ba tiếng hô to chính tề liền vang lên giữa không trung, đinh tai nhức óc, khí thế nuốt trọn cả núi sông —

“Phu nhân! Tướng công nhà ngài mời ngài về nhà ăn cơm!”

“Phu nhân! Tướng công nhà ngài mời ngài về nhà ăn cơm!”

“Phu nhân! Tướng công nhà ngài mời ngài về nhà ăn cơm!”

Nói xong, quan chỉ huy lại ra lệnh một tiếng, mấy trăm tướng sĩ đồng loạt quay lại đằng sau, sau đó — bước đều bước, bước đều bước… Đi mất!

Cứ vậy mà… đi à…

Tô Đường trợn mắt há hốc mồm.

Rốt cuộc là có chuyện gì thế này?!

Mà đến buổi sáng, khi nàng ôm một bụng kinh ngạc đi ra phố, lại càng kinh hãi, ở trên tường mỗi nẻo đường đều dán đầy giấy, bên trên đều viết cùng một câu:

— Phu nhân! Tướng công nhà ngài gọi ngài về nhà ăn cơm!

Người qua đường nhìn thấy nàng cũng đều tủm tỉm cười nói:

“Nên về nhà ăn cơm thôi!”

“Mau quay về nhà ăn cơm đi!”

“Còn không về thì cơm canh nguội lạnh hết mất.”

“…”

Nhìn tất cả những việc này, toàn thân Tô Đường y như cây bồ công anh phất phơ trong gió, nàng vô cùng kinh ngạc, cũng vô cùng khủng hoảng. Mà dần dần nàng có vẻ cũng nhận ra tất cả việc này là dai làm!

Lục Thúy Thúy! Ngài có còn muốn ăn điểm tâm nữa không?!

Chờ đến khi vất vả tới được tiệm điểm tâm, chỉ nhìn thấy ngoài cửa đã xếp hàng đến mấy tầng người. Có người nhanh mắt nhìn thấy bóng nàng liền vội kêu lên: “Mau lên mau lên! Mục tiêu xuất hiện rồi!”

Vì thế, chỉ trong chớp mắt, pháo nổ tưng bừng, chiêng trống rầm rộ, mấy đội múa lân múa rồng bắt đầu nhảy nhót biểu diễn.

Tô Đường đã không còn biết phải bày tỏ tâm trạng của mình thế nào nữa, nàng chỉ ngây người ra như tượng gỗ nhìn hình ảnh trước mặt.

Chờ đến khi màn biểu diễn chuẩn bị kết thúc, hai con sư tử nhảy lên cao, một dải lụa đỏ rơi xuống, bên trên viết —

Nương tử, mời nàng về nhà!

Tất cả mọi người ở đây đều đồng loạt hô to với Tô Đường: “Về nhà đi! Về nhà đi! Về nhà đi! Về nhà đi!”

Mà khi Tô Đường nhìn thấy chữ viết trên dải lụa, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Tống Thế An đứng cách đó không xa, nhìn thấy nàng cười cũng không kìm được nụ cười.