Cầm Thú, Buông Cô Nương Kia Ra

Chương 15

Chương 15
Edit: Pingki

Bất cứ nam sinh nào thầm mến một nữ sinh rồi muốn thổ lộ với người ta mà chẳng ra sức đi thăm dò đối phương, nhiệt tình phát tín hiệu, chuẩn bị kĩ càng hết thảy mới dám thật cẩn thận hỏi một câu: “Cậu đồng ý làm bạn gái mình chứ?”

Chỉ có duy nhất tên Vệ Bắc này, không thăm dò, không bày tỏ, ngay cả một câu hỏi ý người ta tối thiểu hắn cũng không thèm dùng, trực tiếp phun ra sáu chữ: “Làm bạn gái của tôi đi!” Ngắn gọn dễ hiểu, khí phách vô cùng.

Nhưng mà chính vì quá ngắn gọn, thế cho nên Diệp Sơ cả nửa ngày mà vẫn chưa kịp hiểu ra hắn muốn nói cái gì, chờ đến khi cô hiểu được, Vệ Bắc đã buông cổ chân của cô ra, tay gối sau gáy, ngửa đầu nhắm mắt nằm phơi nắng.

Diệp Sơ bị làm cho ù ù cạc cạc không hiểu mô tê gì, cứ nghĩ là mình nghe nhầm, cất bước đi về phía trước.

Đi được vài bước, nghe phía sau vang lên tiếng Vệ Bắc gọi cô: “Diệp Phì, cậu có nghe không vậy?”

“Không nghe gì cả.” Diệp Sơ quay đầu lại làm cái mặt quỷ với hắn.

Nói thì chậm rì mà hành động thì rõ nhanh, Vệ Bắc mới vừa rồi còn đang nằm dài trên bãi cỏ bỗng nhiên bật người dậy, động tác nhanh nhẹn như báo đi săn, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt cô, đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Tôi hỏi lại lần nữa, có nghe thấy hay không?”

Diệp Sơ đột nhiên có chút khϊếp đảm, lui về phía sau mấy bước, mạnh miệng nói: “Không có…”

“Lặp lại lần nữa.” Vệ Bắc bất thình lình túm lấy cổ tay cô.

Bởi vì dùng sức quá mạnh, cổ tay Diệp Sơ truyền đến một trận đau đớn, khiến cô không khỏi nhíu mày: “Này, cậu làm thế này tôi sẽ giận cậu đấy!”

Cô dùng ngữ khí nhỏ nhẹ nhất để nói chuyện, Vệ Bắc thấy cô giống như giận thật, nắm tay buông lỏng một chút, một cỗ tức giận vừa rồi cũng tiêu tan không ít, nhưng tay vẫn cứ nắm lấy không chịu buông.

“Làm bạn gái của tôi cũng không mất miếng thịt nào, cùng lắm thì tôi sẽ không kêu cậu giảm béo nữa là được chứ gì.” Tha thứ cho thằng nhóc này đi, đây đã là lời dễ nghe nhất mà hắn có thể nói ra, giọng điệu này coi như là có tính thương lượng nhất rồi.

Diệp Sơ không thèm để ý tới lời của hắn, kiên trì nói: “Cậu buông tay tôi ra cái đã.”

“Cậu đồng ý thì tôi mới buông.” Hắn không chút tỏ ra yếu thế.

“Cậu buông ra thì tôi liền đồng ý.” Diệp Sơ nói xong câu đó liền hối hận, bởi vì cô phát hiện hình như mình lỡ lời mất rồi, nhưng giờ muốn sửa lại thì đã quá muộn.

Vệ Bắc lập tức buông tay cô ra, khóe miệng cong lên cười với cô.

Diệp Sơ cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, khó mà thu lại được, vì thế cô đành phải nói tiếp:

“Vậy cậu không được đánh nhau nữa.”

“Được.” Vệ Bắc gật đầu.

“Không được trốn học.”

“…..Được.”

“Phải nộp bài tập đúng hạn.”

“Diệp Phì, cậu đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu.”

“Phải nộp bài đúng hạn.” Diệp Sơ nhấn mạnh lặp lại một lần nữa.

Vệ Bắc cắn răng: “Biết rồi!”

Diệp Sơ lúc này mới cảm thấy hài lòng thỏa dạ mà gật gật đầu, vươn tay ra với hắn: “Vậy thành giao.”

Thành….giao? Trên trán Vệ Bắc chảy xuống một vạch đen, cũng đưa tay ra bắt tay với Diệp Sơ.

Bạn không nhìn lầm đâu, thành giao thật sự đó!

Đến lúc Diệp Sơ quay về, toàn bộ bạn học trong lớp đều nhìn cô bằng một ánh mắt quái dị, đặc biệt là Triệu Anh Tuấn còn bày ra vẻ mặt nhăn nhúm thảm thiết, cứ như người bị táo bón cả chục ngày rồi vậy.

Diệp Sơ không để ý tới ánh mắt của các bạn, ung dung ngồi vào chỗ mình, mông vừa đặt xuống, Lâm Mậu Mậu liền thần thần bí bí sán lại đây.

“Lớp trưởng, cái tên Vệ Bắc lớp ba kia tìm cậu có chuyện gì thế?” Tên kia vốn rất nổi tiếng, mới ngày đầu tiên nhập học đã đánh lộn với người khác một trận kinh thiên động địa, ai ai cũng biết.

Diệp Sơ lắc đầu: “Không có gì.”

“Phải không….” Lâm Mậu Mậu cười như bà tám, “Tôi nghe nói các cậu ở trung học (cấp 2) học chung một lớp, người ta hình như còn ở trước mặt cả lớp cùng thầy giáo nói thích cậu, có phải sự thật không a?”

Trông kìa, cho dù đây là trường trung học (cấp 3) tốt nhất, lớp giỏi nhất, với những học trò ưu tú nhất, bát quái cũng vĩnh viễn không bao giờ thiếu đất làm ăn. Chuyện này cũng đã là chuyện của ba năm trước, trong nháy mắt lại bị truyền khắp lớp, chả trách tất cả mọi người lúc này đều bày ra vẻ mặt sắp có trò hay để xem a.

Diệp Sơ thản nhiên không biến sắc, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chăm Lâm Mậu Mậu, chớp hai cái.

Cô nói: “Cậu đoán đi?”

Cả mặt Lâm Mậu Mậu đen thui: “…Tôi đoán là thật?”

“Cho cậu đoán lại.”

“Chả nhẽ lại là tin đồn?”

“Tiếp tục.”

Lâm Mậu Mậu thoáng chốc như tỉnh ngộ: “Lớp trưởng, cậu đang chọc tôi đấy hả?”

Diệp Sơ nháy mắt mấy cái: “Cậu đoán xem?”

Lâm Mậu Mậu: “……”

Mặc dù không moi được tin tức chuẩn xác từ miệng đương sự, nhưng tin đồn vẫn tiếp tục được truyền ra ngoài một cách nhanh chóng, không đến nửa ngày, đã bị truyền đến tai chủ nhiệm lớp.

Trịnh Chi Diễm là một cô giáo trẻ tuổi vốn dĩ không phản đối mấy chuyện yêu đương của học trò làm gì, nhưng vì nghe nói học trò chăm ngoan nhất của lớp mình lại dây dưa với một học trò kém cỏi nhất trong năm lớp, trong lòng bất an không thôi.

Một cô gái tốt như vậy, nếu chọc phải tên nhóc lưu manh này, thật sự là rất đáng tiếc, cho nên đợi đến khi tan học, cô liền tìm lấy cớ giữ Diệp Sơ lại.

Tính ra, đây đã là lần thứ hai Diệp Sơ bị giáo viên giữ lại hỏi han chỉ vì chuyện có liên quan đến Vệ Bắc.

Cô hoàn toàn không ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, cô chủ nhiệm hỏi cái gì, cô liền đáp lại thế ấy.

Trịnh Chi Diễm hỏi: “Diệp Sơ, em và bạn học Vệ Bắc lớp ba trước kia có phải có quen biết hay không?”

Diệp Sơ gật gật đầu: “Chúng em trước kia học cùng lớp.”

“Ngoài việc cùng lớp còn gì nữa không?”

“Nhà chúng em từng là hàng xóm.”

“Còn gì nữa?”

Diệp Sơ bỗng nhiên nhớ tới câu nói kia của Vệ Bắc khi hắn chắn đường cô ở hoa viên sau trường, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.

Cô Trịnh nghĩ rằng cô bé này bị mình hỏi làm cho mất hứng, vội vã an ủi nói: “Diệp Sơ, em đừng hiểu lầm a, kỳ thật cô cũng chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi, người trẻ tuổi không khống chế được tình cảm cũng là chuyện bình thường, nhưng hai em dù sao vẫn đang còn đi học, va chạm ít, chờ tới khi trưởng thành đi làm rồi sẽ có chọn lựa tốt hơn…”

Ngay tại lúc cô Trịnh đang ra sức chuẩn bị tiến hành tẩy não cho cô học trò của mình, trong văn phòng bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng đập cửa không chút khách khí.

Trịnh Chi Diễm ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một nam sinh cao lớn mặc đồ đá bóng đang đứng ở cửa, một thân khỏe mạnh với làn da màu lúa mạch, vóc dáng rất cao, tóc cắt húi cua, ngũ quan góc cạnh, mũi cao thẳng, đôi mày kiếm khí khái anh hùng, làm cho cô Trịnh đã ba năm đi dạy mà vẫn chưa thấy qua nam sinh nào có diện mạo đẹp trai như thế, lập tức có chút mơ mộng.

Lúc cô Trịnh còn đang chìm trong mơ, nam sinh ngoài cửa bỗng nhiên lên tiếng: “Cô chủ nhiệm, đã quá giờ tan học a!”

“Ah…” Trịnh Chi Diễm lấy lại tinh thần, “Có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì, em đến nhắc nhở cô một chút thôi.” Nam sinh đó nói chuyện cộc lốc, không chút khách khí.

“Này, cậu tới đây làm gì?” Diệp Sơ ở bên cạnh rốt cục nhịn không được lên tiếng.

“Tan học, cùng về đi.” Vệ Bắc nhún vai.

“Ai muốn cùng về với cậu chứ? Cậu mau về nhà đi!”

“Diệp Phì, cậu đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy có được không?”

…..

Hai đứa cậu một lời tôi một lời, Trịnh Chi Diễm ngồi bên cạnh cuối cùng cũng hiểu ra, nhất thời bị dọa cho không thôi. Này chẳng phải là Vệ Bắc mà chủ nhiệm lớp ba vẫn luôn ca thán ‘dù tiến đến ba trăm năm sau hay quay lại ba trăm năm trước cũng tìm không ra học trò thứ hai nào hư hỏng siêu cấp vô địch bằng’ sao? @@

Một khắc kia, trong đầu Trịnh Chi Diễm chỉ có một duy nhất một ý niệm, đó là…

Diện mạo thế này, đừng nói là khuyên học trò không nên yêu sớm, cho dù là một bà thím quái dị cũng khó lòng nào mà không động tâm được a!