Quyển 2 - Chương 27: Bị ám sát, nhảy vực
Bỏ rơi đám người Lục công chúa, Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Điềm lại trở về chỗ sâu trong rừng đào, nhưng vừa vào nhìn thấy hai cái đầu heo vĩ đại nằm chồng lên nhau ở đằng kia, không khỏi trợn tròn mắt.Di chuyển tầm mắt, rơi đến trên người Thần công tử đang lưu loát xử lý hai con heo rừng hắn săn về, khóe miệng Đoan Mộc Điềm co lại, bỡn cợt nói: “Tiểu thúc, thúc vẫn luôn khoe khoang mình tôn quý tao nhã mà? Từ bao giờ công tử kim tôn ngọc quý lại biết gϊếŧ heo vậy?”
Động tác trên tay Thần công tử hơi dừng lại, sau đó ngẩng mặt nhìn trời thở dài yếu ớt, kiểu như rất bi thương, rất mờ mịt, rất u oán, rất cô độc, thở nhẹ nói: “Tiểu Điềm Điềm, cháu thật sự quá không quan tâm đến thúc rồi, tiểu thúc ta biết rất nhiều thứ, gϊếŧ heo chỉ là chuyện nhỏ vậy mà cháu còn ngạc nhiên như vậy, thật sự khiến bản công tử đau lòng mà!”
Giờ phút này, cái áo khoác màu đỏ của Thần công tử đã được cởi ra, vắt trên cái cây bên cạnh, vạt áo thì bị vén lên nhét trong đai lưng, tay áo xắn gọn, để lộ ra một đoạn cánh tay trắng như tuyết, một chân thì giẫm lên mình con heo rừng, trên tay cầm một cái chủy thủ sáng loáng, tay hắn vừa dùng lực, lập tức một miếng thịt ngon nạc mỡ đầy đủ rơi ra từ trên người con heo.
Khóe miệng Đoan Mộc Điềm không khỏi co rút, bên kia, Vinh Cầm Tĩnh thấy vậy thì chắp hai tay lại, lắc đầu cực kì giả tạo nói: “A di đà phật, thiện tai thiện tai. Thánh địa của Phật môn mà các ngươi lại trốn ở đây làm chuyện sát hại sinh linh, tàn bạo đẫm máu như thế, phật tổ sẽ không tha thứ cho các ngươi đâu!”
Đang ở bên cạnh xếp một đống lửa lớn, còn túm hai cái chân giò khổng lồ lên, Phượng Lâu nghe vậy liền quay đầu lại lườm một cái, lên giọng nói: “Vậy thật đúng là tội lỗi, chúng tôi ở đây làm chuyện khiến người thần phẫn nộ như này, dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không để Vinh đại tiểu thư ngài bị liên lụy đâu, ta thấy lão nhân gia ngài vẫn nên nhanh rời khỏi vùng đất thị phi này đi.”
“Bản tiểu thư thích đi đâu thì đi.”
“Vậy cũng được, ngài thích chờ thì cứ chờ, đợi lát nữa tuyệt đối đừng thò tay vào lấy đồ ăn nha. Hôm nay là ngày cầu phúc đấy, chỉ được uống nước và ăn cháo loãng thôi, nhất định phải kiêng ăn mặn, Vương đại tiểu thư ngài thành tâm kính phật như thế, nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt nha!”
Vẻ mặt Vinh đại tiểu thư lập tức cứng đờ, sau đó ngẩng đầu nhìn trời giống như đang suy nghĩ, rồi lại cúi đầu thì thào nói: “Nếu tội nghiệt đã tạo thành, vậy thì cứ để cho bản tiểu thư giúp các ngươi gánh chịu một phần đi. Lại nói, các ngươi cũng không ăn hết hai con heo này, làm lãng phí là chuyện đáng xấu hổ, lãng phí đồ ăn càng là nghiệp chướng nặng nề, bản tiểu thư nguyện giúp các ngươi tiêu trừ tội nghiệt.”
Thần công tử ở bên cạnh phì cười, nghiêng đầu liếc mắt nhìn nàng, nói: “Đại tiểu thư, ngài đúng là người quên mình vì người khác nha, đám phàm phu tục tử như chúng ta sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?”
“Không cần khách sáo.”
“Ai khách sáo với cô? Lát nữa không cho cô ăn!”
Đại tiểu thư lập tức chán ghét quay đầu đi, khóe mắt quét đến Đoan Mộc Cảnh đang ngồi xếp bằng dưới gốc cây mai, không xẻ thịt giúp Thần công tử, cũng không giúp Phượng tổng quản dựng bếp, lập tức như tìm thấy quân đồng minh, mắt sáng rực, suy nghĩ linh hoạt, cười rực rỡ vô cùng.
“Sao huynh lại ngồi ở đây không chịu làm gì cả? Chẳng lẽ một đại nam nhân còn muốn ngồi mát ăn bát vàng sao?”
Cảnh thế tử quay đầu lại, nhìn thoáng qua nàng một cái rồi nói: “Vừa nãy ta kéo hai con heo rừng này đến bờ sông rửa sạch rồi.”
“À…”
Sau đó nàng chuyển mắt, nhìn về phía Đoan Mộc Điềm và Quân Tu Nhiễm vừa mới quay về rừng đào.
Nhưng chưa chờ nàng mở miệng nói gì thì Đoan Mộc Điềm đã thản nhiên nói: “Heo rừng là tiểu thúc ta săn được, rửa sạch là ca ca ta ra tay, xẻ thịt lại là công của tiểu thúc, dù Phượng tổng quản không phải là người nhà, nhưng dẫu gì cũng là bạn bè chung sống hòa thuận với nhau, ta không thể ngồi mát ăn bát vàng sao?”
“Tam điện…”
“Ta không ăn thịt.” Tam điện hạ mỉm cười mở miệng nói, lý do này còn đường hoàng hơn.
Vinh đại tiểu thư lập tức xì một tiếng, tỏ vẻ tuyệt đối không tin, Đoan Mộc Điềm thì lập tức quay đầu nhìn hắn, trong mắt có ý hỏi thăm kèm một chút lo lắng.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ngửi thấy mùi thịt nướng đang bay lượn trong không khí, có phải sẽ không thoải mái không?
Hai con heo rừng khổng lồ chỉ còn lại bộ xương, bên cạnh lại có một đống thịt thật lớn chồng chất lên nhau, trên lửa có một tảng thịt lớn được gác lên, phát ra tiếng lách tách dưới nhiệt độ cực lớn, mỡ nhỏ giọt vào lửa khiến cho một trận khói nhẹ hoặc một chút tia lửa loé ra, mùi thịt nướng mê người cứ như vậy phiêu đãng ra ngoài.
Cũng may nơi này cách Lăng Vân Tự rất xa, bằng không mùi thơm nồng nặc như thế còn không thu hút những gã hòa thượng trong Lăng Vân Tự tới đây sao?
Đến lúc đó, không biết là sẽ bị đuổi đi hay bị truy sát nữa?
Thần công tử lại vào trong rừng mơ đào ra một vò rượu, bên trong ngâm hoa mai, vừa mở nắp là có mùi rượu thơm mê người tỏa ra.
“Tiểu thúc, thúc chôn rượu mai ở đây từ bao giờ vậy?”
Thần công tử nháy mắt rồi cười cười với nàng, nói ra hai chữ: “Năm ngoái!”
“Thúc chôn nhiều không?”
“Yên tâm đi, đủ cho cháu uống.”
“…”
Vinh Cầm Tĩnh ngồi bên cạnh, mải ăn nên miệng dính đầy dầu mỡ, mặc kệ có ai xem thường hay không, cũng chẳng quan tâm đến sự bỡn cợt trào phúng, chỉ nói một câu “Bản tiểu thư chịu ăn thịt của các ngươi đã là cho các ngươi rất nhiều thể diện rồi”, sau đó để ngoài tai những lời khó nghe.
Đang mải ăn, nàng chợt nói: “Năm sau ta vẫn muốn tới đây!”
Thần công tử lại liếc xéo nàng, nói: “Đại tiểu thư, cô lại quên mất chuyện không lâu nữa là phải rời khỏi kinh thành à? Sang năm? Còn không biết phải chờ đến khi nào cô mới lại bước chân vào kinh đấy!”
“Á…”
“Trừ phi cô xuất giá ở trong kinh.” Phượng Lâu ở bên cạnh cười xấu xa, thong thả nói.
Vinh đại tiểu thư lại ngẩng đầu nhìn trời, bộ dáng như có điều suy nghĩ, như đang nghĩ coi chuyện này có thể thực hiện được không.
Sau đó nàng “vèo” một tiếng, quay đầu nhìn Đoan Mộc Cảnh, nói: “Ta gả cho huynh nhé!”
“Phụt!”
Trong nháy mắt, một ngụm rượu phun ra khỏi miệng Cảnh thế tử, trông như sương mù, phun đến chỗ ánh mặt trời chiếu đến tạo thành một cái cầu vồng xinh xắn.
Hắn ho khan vài tiếng, ngẩng đầu nhìn Vinh Cầm Tĩnh đang mang vẻ mặt vô tội, khóe miệng run rẩy nói: “Ta không dám trèo cao.”
Nàng sờ sờ cằm, đảo mắt nói: “Huynh là thế tử Đoan Mộc vương phủ, ta là đại tiểu thư con vợ cả của Vinh quận vương phủ, chẳng lẽ không môn đăng hộ đối? Vả lại, hai nhà chúng ta vốn là thân thích, như thế vừa vặn có thể thân càng thêm thân, ừm, không tệ, không tệ.”
Cảnh thế tử từ từ lau khóe miệng, lạnh nhạt nói: “Họ hàng gần kết hôn, con sinh ra dễ bị nhược trí (thiểu năng).”
“Phụt!”
Lần này đổi thành Đoan Mộc Điềm phun rượu, bởi vì hình như nàng từng nói câu này.
Nàng mở miệng định nói rằng khi đó nàng chỉ thuận miệng nói ra thôi, chứ thực ra họ hàng gần kết hôn, ngoại trừ khả năng cực nhỏ là con cái sinh ra bị nhược trí, thì còn có khả năng sinh ra thiên tài.
Chẳng qua nàng còn chưa mở miệng đã thấy ca ca nghiêng đầu lườm nàng một cái, khiến nàng lập tức nuốt lại lời vừa ra đến miệng, chỉ cúi đầu cười trộm, đối với chuyện Vinh đại tiểu thư nhắc đến, ngược lại không nói lời nào.
Vinh đại tiểu thư thấy Cảnh thế tử phản ứng như thế, sửng sốt một chút rồi tức giận vô cùng, bực bội nói: “Huynh mới sinh ra con bị nhược trí ấy!”
Sau đó lại quay đầu nhìn về phía mấy người bên cạnh, dừng lại trên người Quân Tu Nhiễm trong nháy mắt rồi bỏ qua, sau đó nhìn Đoan Mộc Thần, chép chép miệng nói: “Hay là huynh cưới ta đi.”
Thần công tử lập tức kinh hãi, một miếng thịt lớn bị kẹt trong cổ họng, nuốt không được mà nhổ cũng không xong, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, giống hệt hoa sen!
Cuối cùng, rất vất vả nuốt xuống được miếng thịt kia, hắn thở ra một hơi thật dài, trong khoảnh khắc, loại cảm giác ‘còn sống thật tốt’ được sinh ra, sau đó chuyển tầm mắt liếc về phía Vinh đại tiểu thư đang nhìn hắn với vẻ mặt khó coi, nhẹ nhàng nói ra một câu trọng tâm: “Tiểu Tĩnh Tĩnh à, bổn công tử tính ra lại là biểu thúc của cháu đấy, cho dù cháu vội vã muốn gả đi thì cũng phải chú ý một chút chứ.”
Thế là Vinh đại tiểu thư lại bĩu môi, quay về phía Phượng Lâu. Lại thấy đôi mắt đẹp của Phượng Lâu mang theo xuân sắc, ngại ngùng xấu hổ liếc mắt đưa tình với nàng, bộ dáng yên lặng chờ nàng nói muốn gả cho mình, bảo đảm hắn sẽ đáp ứng ngay lập tức.
Vinh đại tiểu thư lập tức “úi” một tiếng, lập tức chuyển tầm mắt, bỏ lại Phượng Lâu đang ngổn ngang trong gió, cúi đầu lẩm bẩm tự nói với mình: “Thôi bỏ đi, bản tiểu thư đi tới chỗ khác tìm vậy. Kinh thành lớn như vậy, nhiều vương công quý tử như thế, kiểu gì cũng sẽ chọn được người thích hợp.”
Chẳng lẽ vì muốn sang năm có thể ăn đồ nướng ở Lăng Vân Tự mà vị tiểu thư này định lấy chồng ở kinh thành tùy ý như vậy sao?
Đoan Mộc Điềm vẫn luôn cảm thấy, bất luận là Thần công tử hay là Phượng Lâu đều đã không còn từ gì để nói nữa rồi, hôm nay lại đột nhiên phát hiện ra một người còn hơn thế.
Nửa canh giờ sau, mấy người đều đã ăn uống no say, phần lớn thịt còn dư đều đặt ở trên lửa nướng tiếp.
Đoan Mộc Điềm không khỏi im lặng nhìn trời, thật sự cảm thấy Phượng Lâu và Đoan Mộc Thần tạo nghiệp chướng quá rồi, mặc dù heo rừng nhỏ hơn so với heo nhà nuôi, nhưng cho dù nhỏ hơn nữa thì đó cũng là một con heo!
Vinh đại tiểu thư cũng không giữ hình tượng, nằm dài dưới bóng cây không nhúc nhích, Đoan Mộc Điềm quay đầu lại mới nhận ra không thấy Quân Tu Nhiễm đâu.
Nàng không khỏi ngẩn ra, sau đó đứng lên đi men theo con đường nhỏ trong rừng, rồi nhanh chóng tìm thấy hắn trên sườn núi cách đấy không xa.
Hắn đang ngồi trên sườn núi nhìn phong cảnh đằng xa, nghe thấy có tiếng bước chân ở phía sau thì quay đầu lại nhìn, dịu dàng cười với nàng, nói: “Sao nàng cũng đến đây vậy?”
Ngồi đây ngắm phong cảnh có thể nhìn thấy cảnh rất đẹp, cây cối trùng điệp, xanh mướt, trong rừng cây Lăng Vân Tự như ẩn như hiện, hương khói lượn lờ, tiếng tụng kinh xa xăm.
Đoan Mộc Điềm đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, không nhìn ra xa mà ngẩng đầu nhìn trời, nhìn thấy bầu trời trong vắt, cao thăm thẳm, một trận gió thổi tới, đám mây trên trời cũng chầm chậm trôi theo, còn hơi thay đổi hình dạng.
Quân Tu Nhiễm lại nghiêng đầu nhìn nàng, nhìn thấy lông mày nàng cong cong, lông mi hơi vểnh, mắt sáng long lanh tràn đầy màu sắc như ngọc, cái mũi thẳng đáng yêu, đôi môi màu hồng phấn khẽ cong, cũng không biết là đang nghĩ cái gì, cái bớt màu đỏ trên mặt vẫn rực rỡ như cũ, Quân Tu Nhiễm chợt nghiêng người, hôn một cái lên má nàng.
“Chát” một tiếng, trên mặt hắn lập tức xuất hiện năm ngón tay, hắn ngẩn người, Đoan Mộc Điềm cũng sửng sốt, sau đó “vụt” một cái rụt tay lại, khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng nói: “Đừng đột nhiên làm loại chuyện như vậy.”
Vừa rồi nàng vung tay thuần túy là phản ứng theo bản năng, sau khi tát xong mới kịp phản ứng lại, nhưng các loại động tay động chân đùa giỡn nàng thì đương nhiên là phải đánh.
Tam điện hạ đưa tay sờ sờ bên mặt bị in dấu tay, nghe thấy câu trả lời nhẹ nhàng như vậy, yếu ớt thở dài, nói: “Một cái tát đổi lấy một nụ hôn, cũng không thiệt.”
“…” Nàng có thể tát hắn thêm một cái nữa không?
Tam điện hạ vẫn sờ mặt mình, ánh mắt rơi ở trên người nàng, sâu trong đáy mắt tràn đầy nhu tình mật ý, ngoài những thứ này, còn có một chút bất thường không giống với thường ngày, giống như đang đấu tranh gì đó.
Hắn đột nhiên cầm tay nàng, trước khi nàng kịp làm ra phản ứng quá khích thì mở miệng nói: “Điềm Điềm, có chuyện vẫn không thể nói với nàng, không dám nói với nàng, nhưng ta cảm thấy không nên giấu nàng.”
Tinh thần lập tức bị lời nói của hắn hấp dẫn, Đoan Mộc Điềm ngưng thần nhìn hắn, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Hắn mở miệng, vẻ mặt có chút do dự, đấu tranh, thật lâu sau mới nói: “Nàng cũng biết, mười ba năm trước, ta xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bị giam cầm ba năm, tuy rằng sau đó đã lấy lại tự do, nhưng bởi vì trải qua ba năm đó mà trong cơ thể bị trúng độc, đến nay vẫn chưa thể giải trừ. Những năm gần đây, hoàn toàn dựa vào y thuật của Lão vương phi và nội lực của ta áp chế nên mới giống như người bình thường, thực ra, bất cứ lúc nào ta cũng có thể chết vì độc trong cơ thể phát tác.”
Đoan Mộc Điềm ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mặt không khỏi có chút hoảng hốt, giống như không nghe rõ lời hắn nói, lại giống như nhất thời không hiểu hắn muốn nói gì.
Thật lâu sau, rốt cuộc ánh mắt của nàng mới hơi dao động, nhìn hắn nói: “Có độc trong người, không thể giải trừ?”
“Có thể giải được, nhưng cần một số dược liệu hiếm thấy.”
“Huynh không lấy được nó?”
“Có thể lấy được, nhưng không biết tới tháng nào, năm nào.”
“Sao lại nói cho ta biết chuyện này?”
“Bởi vì ta muốn nàng biết, trước khi nàng yêu ta, để cho nàng biết.”
Đoan Mộc Điềm đột nhiên trầm mặc, lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh, lại lộ ra mấy phần thâm ý, cứ nhìn như vậy cho tới mức Quân Tu Nhiễm cảm thấy thấp thỏm không yên, không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.
Thật lâu sau nàng mới dời ánh mắt, tiếp tục nhìn phong cảnh ở đằng xa, thản nhiên nói: “Ừ, ta biết rồi.”
“…” Đây là phản ứng gì vậy?
Quân Tu Nhiễm hơi phát ngốc, còn có chút không biết nên thế nào, ngơ ngác nhìn vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng của nàng, mày kiếm khẽ chau lại, không có cách nào đoán được suy nghĩ của nàng.
“Điềm Điềm…”
“Huynh nói là cần một số loại dược liệu hiếm có, là những loại nào?”
“…”
Khi mặt trời xuống núi, màn đêm sắp buông xuống, bọn họ – đám người chạy ra sau núi săn thú nướng ăn vào ngày cầu phúc ở Lăng Vân Tự, làm cái việc ác khiến cho người và thần phẫn nộ, tuyệt đối ly kinh phản đạo – cuối cùng cũng rời khỏi rừng mai, đi về phía Lăng Vân Tự.
Chỉ là trên đường đi, ánh mắt của mấy người khác đặt lên trên người Quân Tu Nhiễm… à không, phải là đặt lên trên mặt hắn, nhìn thế nào cũng thấy ánh mắt đó có mấy phần gian trá.
Cuối cùng Thần công tử không nhịn nổi nữa, bỉ ổi cực kỳ, tiến lên, lấy khuỷu tay huých huých hắn, mặt mày gian xảo hỏi: “Ta bảo này Tam điện hạ, ngươi làm chuyện gì khiến cho Tiểu Điềm Điềm nhà ta nổi giận vậy, để cho nó phải in hoa trên mặt ngươi.”
Mấy người ở bên cạnh lập tức dựng tai lên, muốn nghe ngóng chuyện của Tam điện hạ, Vinh đại tiểu thư thì đến bên cạnh Đoan Mộc Điềm, âm thầm dựng ngón tay cái với nàng.
Trâu bò! Ngay cả Tam điện hạ cũng dám ra tay đánh, ngươi tuyệt đối là người đứng đầu trong các thiếu nữ hoài xuân của tất cả các thiên kim khuê tú Đại Viêm này!
Khóe miệng Đoan Mộc Điềm co rút, sau đó mặt không biểu tình.
Quân Tu Nhiễm thì mỉm cười nhìn nàng một cái, sau đó chuyển thành u oán, sờ mặt nói: “Bởi vì vừa nãy ta kìm lòng không đậu…”
“Hả?” Mấy cái lỗ tai ở bên cạnh “xoẹt xoẹt” vểnh cao, mắt lóe ra vẻ hóng hớt, chỉ có Cảnh thế tử là liếc xéo, ánh mắt lạnh lùng của Điềm quận chúa bay thẳng tới.
Tam điện hạ cong cong khóe môi, lại cười như vô cùng hoài niệm tình cảnh khi đó, đối với phản ứng của mọi người bên cạnh coi như không thấy, tiếp tục nói: “…kìm lòng không đậu nên hôn Điềm Điềm một cái.”
“À!” Thế là mọi người như bừng tỉnh, chuyển ánh mắt lên người Đoan Mộc Điềm, nháy mắt với nàng một hồi, cười gian xảo.
Mặt Đoan Mộc Điềm hơi đen lại, cười lạnh, đằng đằng sát khí nói: “Cho nên ta mới cho hắn một cái tát!”
“Vèo” một cái, Vinh đại tiểu thư lập tức tránh xa nàng, lại nghe Phượng Lâu yêu kiều cười nói: “Ô kìa, cũng đã đính hôn rồi, nắm tay, hôn môi cũng không phải là chuyện lớn gì, Quận chúa như vậy cũng không khỏi hơi quá đáng rồi nha, phải biết lúc trước ngài đè Tam điện hạ xuống, ăn xong chùi mép, Tam điện hạ còn không nỡ đánh ngài mà!”
Lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến nay, Tam điện hạ cảm thấy Phượng Lâu đúng là tri kỷ của hắn!
Nhưng mà hắn cũng không dám thể hiện chút suy nghĩ này ra ngoài, bởi vì người bên cạnh đã tản ra lãnh khí rồi.
Sau khi trở lại Lăng Vân Tự, lại gây ra một chút xôn xao nho nhỏ.
Cũng không biết là thật sự trùng hợp, hay căn bản là vẫn luôn quanh quẩn ở chung quanh đó, chờ đến lúc tình cờ gặp người trong truyền thuyết, lúc mấy người Đoan Mộc Điềm về đến sân của thiện phòng, vừa khéo gặp phải Thành Mộng Tuyền.
Thiện phòng của Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc vương phủ ở trong cùng một viện, cũng không biết là do xui xẻo hay do ai đó sắp xếp, mà sau khi tiến vào Lăng Vân Tự, Phượng Lâu xinh đẹp lướt đi, Vinh đại tiểu thư âm thầm trở về thiện phòng của mình, bốn người còn lại đi về thiện phòng của họ, sau đó ở cửa viện, “tình cờ” gặp Thành đại tiểu thư.
Từ xa nàng ta đã bày ra bộ dáng xấu hổ, nhát gan e thẹn, đang muốn hành lễ thì kinh sợ khi nhìn thấy dấu năm ngón tay trên mặt Tam điện hạ, lập tức kinh hô: “Biểu ca, mặt của huynh bị sao vậy?”
“Bị ta đánh!” Đoan Mộc Điềm lạnh lùng mở miệng, thật sự cảm thấy vị đại tiểu thư của Hữu tướng phủ này phiền nhiễu cực kỳ, cứ lượn lờ ở trước mặt, không biết là khiến cho người ta rất chán ghét sao?
Cho nên nàng trực tiếp mở miệng chắn ngang ý đồ của nàng ta, liền thấy Thành tiểu thư nghe vậy khẽ giật mình, sau đó yếu ớt cúi đầu nói: “Quận chúa, sao cô có thể đối xử vô lễ với biểu ca như thế? Biểu ca chính là hoàng tử, thân phận tôn quý….”
“Liên quan ch* gì đến ngươi?”
“A?”
Đoan Mộc Điềm khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó đi vòng qua nàng, bước thẳng vào trong sân.
Thành Mộng Tuyền vẫn đứng yên bất động ngoài cửa, chợt có giọng nói truyền đến từ phía sau: “Còn nói bản quận chúa không biết liêm sỉ, cho dù bản quận chúa không biết liêm sỉ cũng sẽ không làm chuyện quấn lấy nam nhân nào đó, đuổi cũng không đi, Đại tiểu thư của Hữu tướng phủ tri thư đạt lý trong truyền thuyết, tài mạo song toàn, dịu dàng nhã nhặn, là người tình trong mộng của vô số thiếu niên công tử Đại Viêm, hoá ra cũng chỉ như thế mà thôi.”
“Điềm Điềm, hoan nghênh nàng quấn lấy bổn vương bất cứ lúc nào.”
“Cút!”
“Cút xa rồi, lúc Điềm Điềm nhớ tới ta muốn tìm ta nhưng không thấy thì sao giờ?”
Đoan Mộc Điềm hơi dừng chân, nghiêng đầu nhìn hắn mang vẻ mặt đầy bối rối nhưng vẫn cứ lộ ra ý cười, khóe miệng khẽ co rút, rồi lại dời mắt, đi về phía thiện phòng, giọng nói ung dung tràn ra, nói: “Ngươi có thể lựa chọn, cút thẳng hoặc là cút đi cút lại.”
Quân Tu Nhiễm ngừng chân, đưa mắt nhìn nàng đi vào thiện phòng đóng cửa lại, không khỏi khẽ cười một tiếng vui vẻ, quay người đi vào thiện phòng đối diện.
Trong góc nào đó, có cái đầu lén lút thò ra, nhìn mấy gian thiện phòng đang đóng kín cửa, lại thò người quay đầu nhìn Thành Mộng Tuyền vẫn đang đứng bất động ở ngoài cửa một cái, lắc đầu “chậc chậc” hai tiếng, lại rụt đầu lại.
“Vương phi thật uy vũ!”
“Nói nhảm! Còn không nhìn xem Vương phi nhà ai!”
“Vương phi cái gì? Rõ ràng là Quận chúa nhà ta!”
“Chao ôi, thì ra là Cẩm Tú cô nương, Cẩm Tú cô nương đã hứa hôn với ai chưa?”
“Liên quan gì với các ngươi?”
“Chúng ta có một đống huynh đệ, phần lớn đều chưa có hôn phối, không biết Cẩm Tú cô nương thích kiểu gì, cứ tùy tiện chọn lựa đi.”
“…”
“Này này, Cẩm Tú cô nương, cô đừng đi mà! Á, Nguyên Hương cô nương, cô thích phu quân như thế nào?”
“Hả? Ta đi trước.”
“Đừng mà, huynh đệ chúng ta nhiều như vậy, thực sự chỉ cần tùy tiện chọn tùy tiện lấy thôi. Cô thích nghiêm túc, đứng đắn thì đã có lão đại của chúng ta, thích phong lưu phóng khoáng thì có Tòng An, thích tính tình ôn hòa tốt bụng thì có Tiểu Thuận Tử, thích hào phóng thì có Trương Nghị, thích người có thể chọc cho cô vui vẻ thì có ta, thích… Này này, Nguyên Hương cô nương, cô đừng đi trước mà, thật là muốn thế nào thì có thế đó mà, loại hình phong cách nào cũng có đủ cả, ngoại trừ tính cách ra, tất cả đều am hiểu đủ nghề, cho dù là bị ném vào trong đám dân chạy nạn cũng có thể tìm được cách sinh tồn đó, ngoại trừ ăn xin, tuyệt đối sẽ không để cho cô chịu một chút thiệt thòi nào, càng đừng nói đến loại chuyện bắt nạt cô! Này này này, cô đừng đi mà—”
Nguyên Hương vẻ mặt hoảng hốt, lảo đà lảo đảo đi vào thiện phòng hầu hạ Quận chúa, hu hu hu, những người đó thật đáng sợ mà!
Ngày đầu tiên của chuỗi ngày cầu phúc đã trôi qua như vậy, đêm dài người yên tĩnh, khi tất cả mọi người đều vì nước sôi cháo loãng mà cảm thấy bụng đói kêu vang, thì ở trong gian thiện phòng nào đó, có người đang ngồi xổm trong bóng tối, bởi vì ăn quá nhiều dầu mỡ linh tinh mà đau khổ vì… tiêu chảy.
Ngày kế tiếp, khi mấy người gặp nhau, Đoan Mộc Điềm lập tức phát hiện ai đó mặt mũi tái nhợt, bước chân phù phiếm, hư thoát như bị cái gì đó tra tấn cả đêm.
*Hư thoát: triệu chứng mất nước, hạ đường huyết.
“Phượng gay, ngươi làm sao vậy?” Thần công tử phe phẩy quạt, có chút buồn bực hỏi.
Hắn ta vẫn luôn ồn ào, tự chơi một mình cũng có thể làm ra ‘n’ loại, hơn nữa vừa thấy Thần công tử là lập tức biến thân thành gà chọi, đấu đến mức hôn thiên địa ám cũng không muốn ngừng, hôm nay lại mệt mỏi, đối mặt với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Thần công tử cũng chỉ miễn cưỡng nhìn hắn một cái, cho nên Thần công tử tỏ ra rất buồn bực.
Lần này, ngay cả nhìn Phượng Lâu cũng không nhìn hắn, giống như không xương mà nằm bò ra bên cạnh lan can, yếu ớt thở dài.
“Hôm nay có đi không?”
Vinh đại tiểu thư hứng trí bừng bừng, Phượng Lâu nghe xong lại biến sắc, lập tức nói: “Không đi không đi, hôm nay bản tổng quản hơi mệt, sẽ không đi với các ngươi, đi về ngủ đây.”
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn quay người dậm bước chân yếu ớt lảo đảo về phòng.
Ngày thứ hai trôi qua rất yên ổn, thậm chí ngay cả Thành Mộng Tuyền chỉ chờ cơ hội đi tới lượn lờ trước mặt Quân Tu Nhiễm cũng im hơi lặng tiếng, không biết là có phải bị câu nói kia của Đoan Mộc Điềm đả kích hay không.
Ba ngày cầu phúc đã đến ngày cuối cùng, nghi thức hồi cung của Hoàng thượng đã xong, chỉ chuẩn bị lên đường trở về, người nhà của những quan viên khác cũng đang chờ xuất phát, nhưng hơi khác so với lúc đến, lúc về không cần hộ tống mà đi cùng Hoàng thượng.
Dựa vào tình huống của những năm trước, thực ra sau khi cung tiễn Hoàng thượng, có nhiều người còn nán lại Lăng Vân Tự thêm nửa ngày nữa, đến chiều mới hồi kinh, bởi vì đối với những vị phu nhân tiểu thư mà nói, hiếm khi có được một lần xa nhà.
Nói là lễ Phật, thực ra phần lớn là đi dạo, ngắm phong cảnh.
Phong cảnh ở đây, năm nào cũng có thể tới ngắm một lần, nhưng dường như bọn họ không thấy nhàm chán, còn thưởng thức rất say sưa.
Đoan Mộc Điềm ngồi trên một chiếc ghế đá trong Lăng Vân Tự, nhìn những oanh oanh yến yến trong tầm mắt, có người cầu thần bái phật, có người xin quẻ cầu nguyện, giống như cầu hai ngày vẫn chưa không đủ. Bên kia còn có công tử tiểu thư đi cạnh nhau, nói chuyện nhẹ nhàng, công tử xuân phong đắc ý, tiểu thư thì xấu hổ ngại ngùng, không biết đang nói cái gì mà tiểu thư hờn đỗi dậm chân lườm công tử một cái, khiến hắn cười sung sướиɠ một trận.
Ở nơi chùa chiền cửa phật thanh tĩnh này, ngày cầu phúc hàng năm cũng là ngày lành, là cơ hội tốt, là nơi các công tử tiểu thư thân cận.
Ba ngày nay không biết đã tác thành cho bao nhiêu mối nhân duyên, cũng không biết có ai đứng núi này trông núi nọ, có mối nhân duyên nào bị phá hỏng?
Đoan Mộc Điềm nghĩ hơi u ám, từ xa có người đi về phía này, đó là người đã hai ngày không thấy – Đại tiểu thư của Hữu tướng phủ.
Thành Mộng Tuyền cũng nhìn thấy nàng, vẻ mặt không khỏi có chút miễn cưỡng, xấu hổ, oán độc và ghen ghét chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất ngay lập tức, không ngờ sau đó lại dịu dàng thi lễ với nàng, cũng không nói gì, hành lễ xong liền cùng hai người không biết là tiểu thư nhà nào đi tới chỗ khác.
Trong mơ hồ nghe thấy một vị cô nương trong đó nói thầm với nàng ta: “Thành tỷ tỷ, tỷ quá thiện lương rồi, cái loại không biết liêm sỉ này thì cứ coi như nàng ta không tồn tại là được.”
“Nàng là quận chúa, sao chúng ta có thể thất lễ?”
Đoan Mộc Điềm liếc mắt nhìn nàng kia một cái, rồi sau đó quay đầu lại như không có việc gì, ngẩng mặt nhìn trời, thầm nghĩ “thật là ngạo mạn”!
Lúc nàng đang phàn nàn thì có người đi về phía này, trên tay cầm hai cái túi phúc đại màu sắc rực rỡ, cười dịu dàng với nàng rồi nói: “Điềm Điềm, chúng ta cùng đi treo túi phúc đi.”
Còn chưa đi xa, ba người Thành Mộng Tuyền nghe vậy liền dừng chân, quay đầu lại, nhìn thấy nam tử tay cầm hai chiếc túi cầu phúc, đứng ở đó cười dịu dàng với nữ tử, gió thổi qua làm ống tay áo của hắn khẽ lay động, giống như tiên nhân thuận gió mà đi, phong nhã vô cùng.
Mà ở phía đối diện, nữ tử hơi ngẩng đầu nhìn hắn, bên mặt trong suốt khuynh thành vô song.
Nàng nhìn hắn, giống như còn có chút không kiên nhẫn, chân mày chau lại, cái miệng nhỏ nhắn hơi mấp máy, nhẹ giọng nói: “Thực phiền toái!”
Hắn nghe vậy cười khẽ, nhất thời làm cho thiên địa không khỏi trở nên ảm đạm thất sắc, chỉ tiếc rằng sự ôn nhu của hắn chỉ hiện ra với nữ tử trước mặt.
Hắn lại tiến lên phía trước vài bước, đưa tay kéo người đang ngồi trên ghế đá lên rồi quay người đi về phía sau Lăng Vân Tự, giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ, nói: “Không phiền đâu, không phiền đâu, chỉ cầm cái túi này ném lên cây cầu phúc thôi, làm rất nhanh.”
“Ừ.” Nàng thờ ơ đáp một tiếng.
Cảnh này rơi vào trong mắt vô số người, nhất thời có vô số tiểu thư người thì hâm mộ, người chán nản, ngườ thì chuyển toàn bộ oán niệm lên người Đoan Mộc Điềm.
Thành Mộng Tuyền nắm chặt khăn, dùng sức cắn cắn môi, chợt hai vị tiểu thư đi cùng nói: “Nhắc đến túi cầu phúc, ta lại quên không đi tới cây cầu phúc để cầu nguyện rồi, đây là chuyện trọng yếu nhất khi đến đây đấy.”
“Ta cũng chưa đi, hay là chúng ta cùng đi đi.”
“Ừ.”
Đoan Mộc Điềm bị kéo đi về phía cây cầu phúc trong truyền thuyết, nghe nói cây cầu phúc này có thần linh phù hộ, vô cùng linh nghiệm.
Cây đó cũng không phải nằm trong Lăng Vân Tự, mà phải đi ra đằng sau Lăng Vân Tự, có thềm đá đi lêи đỉиɦ núi, cây cầu phúc ở chính giữa đỉnh núi. Thềm đá này là con đường duy nhất đi lên đó, bởi vì bên kia đỉnh núi là vách núi sâu vạn trượng.
“Đây là của nàng.” Quân Tu Nhiễm cầm một túi đưa cho nàng, hỏi: “Điềm Điềm, nàng muốn cầu xin điều gì?”
“Hy vọng phụ thân bình an hồi kinh sớm.”
Tam điện hạ gật gật đầu, cũng không có vẻ thất vọng hụt hẫng gì, mà như có điều suy nghĩ, sau đó đi tới dưới cây cầu phúc, chắp hai tay lại, mặt đầy thành kính, nhẹ giọng nói: “Hy vọng Đoan Mộc vương thúc có thể khải hoàn về kinh sớm, như vậy mới có thể lấy Điềm Điềm về nhà sớm.”
Đoan Mộc Điềm: “…”
Hai người vừa treo túi xong thì thấy Thành Mộng Tuyền và hai vị tiểu thư khác cũng đi lên tới đỉnh núi, trên tay mỗi người đều cầm một chiếc túi cầu phúc màu sắc sặc sỡ.
Đoan Mộc Điềm không biết nói gì.
Da mặt người này sao lại dày như thế? Ngay cả tiểu thúc nhà nàng so với người này chỉ sợ cũng tự thấy thua kém, xấu hổ mà tự sát.
Ba vị cô nương dịu dàng hành lễ, rồi ngay sau đó, Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Điềm đều gần như cùng biến sắc, đột nhiên quay đầu nhìn rừng cây rậm rạp ở phía sau.
Cành lá ở đó rung động nhỏ đến mức không thể nhìn ra, sau đó “vụt” một tiếng, có một mũi tên nhọn hoắt sắc bén bay ra, nhằm thẳng vào Đoan Mộc Điềm.
Ám sát ngay lúc ban ngày ban mặt.
Đoan Mộc Điềm chợt nheo mắt, nhìn chăm chằm vào mũi tên đằng đằng sát khí đang bay thẳng về phía mình, khẽ xoay mũi chân, lập tức cơ thể cũng chuyển động theo, gần như là cùng lúc, mũi tên “vù” qua ngực nàng một cái rồi cắm “phập” lên cây cầu phúc.
Cũng cùng lúc đó, Quân Tu Nhiễm chợt tung người bay lên, lao vào trong rừng cây trước mặt.
Ngay sau đó trong rừng có tiếng đánh nhau vang lên, lại thấy cành lá lắc lư, cùng với tiếng “vèo vèo”, có rất nhiều người ở sâu trong rừng tuôn ra, xông về phía này.
Đến lúc này ba người Thành Mộng Tuyền mới có phản ứng, bị dọa đến mức kinh hoảng, thét lên chói tai, quay người muốn chạy xuống núi, túi phúc vừa rồi còn được trân trọng nâng niu trong tay cũng bị vứt xuống đất, có vô số dấu chân dẫm đạp lên.
Lại có người dẫn đầu xông về phía đó bức ba người quay lại, ba người lại chen chúc nhau chạy về phía Đoan Mộc Điềm.
Vô số người bịt mặt từ trong rừng xông ra, liều chết xông về phía Đoan Mộc Điềm, trong rừng có tiếng đánh nhau kịch liệt, rõ ràng người đang đánh nhau với Quân Tu Nhiễm là cao thủ, nếu không cũng sẽ không đến nỗi trốn ở trong đó mà không bị hai người phát giác, đến lúc hắn định ra tay thì mới phát hiện ra.
Ba vị tiểu thư đang thét chói tai chạy về phía Đoan Mộc Điềm, đồng thời cũng có vô số hắc y nhân xông tới đây. Đoan Mộc Điềm đưa tay sờ vào bên hông, có một thứ xinh xắn giống như ống đồng xuất hiện ở trong tay nàng, tiếp đó “phụt” một tiếng, một quả cầu lửa kéo theo làn khói xanh bay lên không trung, đến điểm cao nhất thì “đùng” một cái, nổ mạnh.
“Tốc chiến tốc thắng!” Trong rừng có một tiếng quát lạnh lẽo vang lên, lập tức khiến cho tốc độ chém gϊếŧ bên ngoài trở nên nhanh hơn, mà tiếng đánh nhau trong rừng cũng càng ngày càng kịch liệt.
“Là ai phát các ngươi đến?”
Quân Tu Nhiễm trầm giọng hỏi, nhưng không có ai trả lời câu hỏi của hắn.
Sát khí ập đến, Đoan Mộc Điềm đứng im bất động, rồi đột ngột bật lên, đầu tiên là kéo ba vị tiểu thư về phía mình, rõ ràng vướng tay vướng chân nhưng nàng lại không thể gϊếŧ được, nếu không sẽ khiến Đoan Mộc vương phủ chọc phải phiền toái lớn, lại đá mấy vị tiểu thư đi, đồng thời đám người kia cũng xông tới trước mặt nàng.
“Vù!”
Người xông lên đầu tiên chỉ thấy có tia sáng đen chợt lóe trước mắt, sau đó thấy cổ mát lạnh, còn chưa biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thì thấy máu đột ngột phun ra từ cổ, hắn mở to hai mắt, ngay cả cái bóng cũng không thấy.
Trong chút ý thức cuối cùng, hắn như nghe thấy bên tai có tiếng máu phun ra không ngừng. Có tiếng vật nặng ngã xuống đất, còn có chất lỏng ấm áp phun lên, rơi xuống mặt hắn, rồi im lặng, ngay cả một tiếng kêu cũng không có.
Giờ phút này, Đoan Mộc Điềm biến thành sát thần chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn, tiến vào trong đám người liều chết, chủy thủ trong tay bay lượn, vẫy gọi đoạt mệnh người ta.
Nhưng dù sao đối phương cũng người đông thế mạnh, hơn nữa bọn chúng đều là cao thủ, cuối cùng “keeng” một tiếng, có thanh đoản kiếm bay ngang tới, ngăn thanh chủy thủ đang nhắm về cổ họng địch nhân của nàng, có người chặn ở trước mặt, đồng thời cũng có người từ phía sau vọt tới, nhắm thẳng vào lưng nàng.
Đoan Mộc Điềm lạnh lùng nhìn người chết đầy đất, giẫm lên trên thi thể đầy máu tươi, nàng không chớp mắt, ngang nhiên xông lên phía trước, thanh chủy thủ xoay tròn thoát khỏi đoản kiếm, “xoẹt” một cái đã cắt cổ tay đối phương.
Đồng thời nhún người, mũi chân vẽ thành một vòng tròn trên mặt đất, thân thể thay đổi góc độ một cách kỳ lạ, nhấc chân đá ra phía sau một cái.
Một chiêu hóa giải nguy cơ, ngăn cản chiêu thức gϊếŧ người của hai kẻ phía trước và phía sau, còn chưa kịp thở thì bên cạnh đã có sát khí xông tới, hai gã bị nàng bức lui cũng quay người lại, đám người bịt mặt chen nhau liều chết xông về phía nàng.
Ở chân núi đã xuất hiện bóng người – những người trông thấy tín hiệu nên vội vàng chạy tới, dựa vào tốc độ của bọn họ, không mất nhiều thời gian đã xông lêи đỉиɦ núi.
Trên đỉnh núi, đám người bịt mặt càng thêm điên cuồng, trong lúc không chú ý, Đoan Mộc Điềm dần dần đến gần vách núi, Quân Tu Nhiễm vẫn còn ở trong rừng chưa đi ra, chỉ nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt.
Ở chỗ khác, có ba vị tiểu thư như ruồi mất đầu, chạy thục mạng khắp nơi, thét chói tai phối hợp với cảnh gϊếŧ chóc này, cho dù đám sát thủ bịt mặt này dường như có chỗ cố kỵ không ra tay gây bất lợi với các nàng, nhưng cảnh này vẫn dọa những vị tiểu thư đến cả gϊếŧ gà cũng chưa từng thấy sợ hãi mà thét chói tai, ngược lại, còn khiến cho đám người bịt mặt này bị vướng chân vướng tay, làm Đoan Mộc Điềm giảm bớt áp lực.
Rất hiển nhiên, mục tiêu của bọn họ là Đoan Mộc Điềm, cũng bởi vì chút nguyên nhân đặc biệt nào đó mà không thể gϊếŧ luôn ba vị tiểu thư đến từ gia đình quan to trong triều.
Lại có thứ gì đó sắc bén từ phía sau đâm thẳng đến, trước mặt thì có hai tên bịt mặt liên thủ kiềm chế nàng, thậm chí nàng còn cảm thấy đau đớn ở lưng.
Tránh không kịp, phản kích lại càng không kịp, trong mắt nàng chợt lóe lên lệ khí, cũng đột ngột xoay người ngay trong lúc nguy cấp, mặc kệ thứ sắc bén ở phía sau, nhấc chân đá bay người trước mặt, đồng thời cũng xoay chủy thủ trong tay, “phập” một tiếng, chủy thủ đâm vào ngực tên còn lại.
Lúc này sau lưng chợt lạnh buốt, kiếm đã đâm vào thịt, người kia chỉ cần dùng lực đẩy về phía trước là có thể đâm thấu tim nàng.
Cũng vào lúc này, nàng đột nhiên nhào về phía trước, cũng không quay đầu nhìn cứ thế mà đá cánh tay kia.
“Bịch” một tiếng, nàng đá vào một cánh tay rắn chắc, cũng bởi vậy mà khoảng cách nàng nhào lên phía trước tăng lên rất nhiều, nó cũng làm cho nàng cách vách núi gần hơn.
“Quận chúa cẩn thận!” Chợt có một giọng nữ thét to vang lên, ngược lại khiến nàng giật mình quay đầu nhìn, nhận ra đó là một vị tiểu thư đi cùng Thành Mộng Tuyền, cũng không biết là con vị đại nhân nào.
Ngay sau tiếng kêu này của nàng ta, ở bên kia có sát khí dội tới, “vù” một tiếng, tên sát thủ xông tới đây.
Đoan Mộc Điềm hừ lạnh một tiếng, bàn tay dùng lực vỗ một cái xuống mặt đất, cả người đều bay lên, cũng vào lúc này, bóng người ở phía trước chợt lóe, sau đó “bịch” một tiếng, có thứ gì đó đυ.ng vào người nàng, khiến nàng lại bị mất thăng bằng ngã xuống mặt đất, rồi “xoẹt” một cái, trên tay nàng bị cứa một nhát, tạo thành một vết thương lớn.
Quay đầu lại nhìn thì thấy vị tiểu thư ban nãy lúc này đang nhìn nàng không biết làm sao, nói: “Thực…thực xin lỗi… ta không cố ý.”
Từ góc độ vừa nãy nàng đυ.ng tới, có lẽ là nàng ta muốn đυ.ng rớt kiếm của gã bịt mặt, lại không ngờ đúng lúc này Đoan Mộc Điềm lại nhảy bật lên, vì thế mới tạo thành cái hậu quả này.
Nhanh chóng hiểu rõ tình huống, Đoan Mộc Điềm không khỏi nhìn nàng một cái thật sâu, nói một câu “Cảm ơn” rồi nhanh chóng đứng lên.
Lại có thêm người tới trước mặt, mà cái tên không thể một chiêu gϊếŧ nàng lúc nãy lộn người xông lên, nhưng lại cầm kiếm đâm về phía nữ tử đang kinh hoàng.
Đoan Mộc Điềm giật mình, theo bản năng đưa tay kéo nàng lại đây, sau đó nàng chợt cảm thấy có lực gì đó đυ.ng vào bụng dưới, lại còn dùng sức đẩy nàng ra phía sau, rồi nàng rơi thẳng xuống vách núi.
Nàng đột nhiên nâng mắt, nhìn thấy khuôn mặt đang cười đầy đắc ý.
Trúng kế rồi!
Trong mắt nàng lập tức tràn đầy sâm lãnh, vào khoảnh khắc cuối cùng thì dùng sức duỗi tay, đột nhiên kéo nữ tử vẫn còn đang đứng ở bên vách núi nhìn nàng xuống theo.
“A ——”
Hai người bị rơi xuống phía dưới, nữ tử kia mặt đầy hoảng sợ, nắm chặt lấy tay Đoan Mộc Điềm, bất luận như thế nào cũng không có cách đẩy nàng ta ra.
Ánh mắt Đoan Mộc Điềm lạnh lẽo, chợt phất tay một cái, có thứ gì đó màu đen lướt qua, chém thẳng về phía cổ tay ả, cùng với tiếng kêu càng ngày càng thảm thiết là máu tươi tóe ra, Đoan Mộc Điềm giơ chân đạp ả một cái, nhanh chóng bật người lên.
Bên cạnh vách núi trước mắt, lại có một đám người bịt mặt đang đứng đó chờ sẵn, cùng nhau vung kiếm đâm về phía nàng.
Nàng đã không còn sức lực thì chớ, ở giữa không trung còn phải uốn người tránh khỏi sự ám sát, sau đó lại ngã xuống vách núi.
“Điềm Điềm!”
“Muội muội!”
“Tiểu Điềm Điềm!”
“Vương phi!”
Dường như có rất nhiều giọng nói vang lên bên tai nàng, nàng cố gắng ngẩng đầu lên nhìn, thấy có máu bắn tung tóe, có thi thể ngã xuống, sau đó còn có bóng người màu tím chợt lóe lên, trong lúc nàng mở lớn mắt, có người bay từ trên vách núi xuống.
Hắn đuổi theo nàng, cũng một phát túm được nàng, sau đó ở trên không trung mạnh mẽ xoay người, dùng sức đẩy nàng lên, còn chính hắn thì bị rơi xuống núi với tốc độ nhanh hơn.
“Quân Tu Nhiễm…”
Trên không trung, nàng cố gắng đưa tay ra muốn nắm lấy người đang rơi xuống càng lúc càng nhanh, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn, thấy hắn nhoẻn miệng cười với nàng, khuôn mặt đầy nhu tình và quyến luyến.
“KHÔNGGGG…”
Nàng cố gắng vươn tay nhưng chỉ thấy hắn càng ngày càng rời xa nàng, đột nhiên trong lòng đầy sợ hãi, giống như có thứ gì đó rất quan trọng bị lấy đi.
Mười năm trước, Quân Tu Nhiễm – người bị xiềng xích trói buộc trên núi Tử Hà, toàn thân bẩn thỉu gần như đã mất đi nhân tính, Quân Tu Nhiễm – người trầm mặc ít nói ẩn hiện kiệt khí, Quân Tu Nhiễm – người đẩy nàng ra, một mình chống lại tên hồ ly mắt xanh, người đánh lạc đường hắn ta để bảo vệ cho tính mạng của nàng, mười năm sau, Quân Tu Nhiễm – người trở nên vô liêm sỉ, ép buộc nàng lấy hắn, cả ngày không thèm lo chính sự, chỉ lo dây dưa quấy rầy nàng không ngừng, Quân Tu Nhiễm – người chịu phạt quỳ với nàng, bảo vệ nàng chu đáo, vì nàng mà khiến cho Tuyên Đức Cung nhuốm máu, Quân Tu Nhiễm – người… đã đẩy nàng lên còn bản thân thì lại ngã xuống vách núi…
“Quân Tu Nhiễm!”
Đột nhiên cổ áo bị kéo căng, sau đó nàng bị người ta dùng sức kéo lên, rốt cục cũng đặt chân trên mặt đất.
Có người lại đưa tay dùng sức ôm nàng, kéo nàng lại không cho nàng xông về phía vách núi, còn có rất nhiều người nói gì đó ở bên tai nàng, nhưng nàng không nghe thấy, nàng chỉ nghe thấy bên tai vang lên tiếng “ù ù”, vang đến nỗi đầu nàng phát đau, lòng đầy tức giận mà không có cách nào phát tiết.
“Muội muội, tìm ra kẻ đứng sau màn ám sát lần này rồi huynh sẽ báo thù cho muội!”
Câu nói này truyền vào tai nàng vô cùng rõ ràng, khiến nàng chợt giật mình rồi trở nên vô cùng tỉnh táo, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào người bên cạnh.
“Ai nói huynh ấy đã chết?”
“Tiểu Điềm Điềm?” Thần công tử đang kéo nàng không khỏi lo lắng.
Đoan Mộc Điềm lại quay đầu nhìn chằm chằm xuống vách núi, đáy mắt đột nhiên tối sầm lại, cắn răng nói: “Ai nói huynh ấy đã chết?”
Đằng sau chợt có tiếng khóc thê lương vang lên: “Biểu ca! Đoan Mộc Điềm, là ngươi hại chết biểu ca, đều là do ngươi làm hại! Từ sau khi ngươi hồi kinh, không có xảy ra một chuyện tốt nào, ngươi là đồ sao chổi, đồ sao chổi!”
Đoan Mộc Điềm cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Tòng An đang ôm chặt đùi nàng, ngẩng mặt lên nhìn nàng ta, rồi sau đó nàng đá bay hắn, xoay người “chát” một cái tát mạnh lên mặt người nào đó họ Thành.