"Điều này... không thể nào!"
Khi Hermione chuyển lời của Felix cho Harry và Ron, Harry tức giận phản bác.
Cậu hoàn toàn không muốn thừa nhận rằng mình có một tổ tiên biết nói tiếng chuột!
Harry cảm thấy tuần đầu tiên của năm học thật tồi tệ. Cậu bị nhốt trong phòng sau khi lái xe bay qua Vương quốc Anh, bị Gilderoy Lockhart ép buộc chụp ảnh, gặp phải Colin - một tay nhϊếp ảnh nghiệp dư cuồng nhiệt, cộng với lịch huấn luyện Quidditch căng thẳng.
Và hôm qua, cậu lại bị nhốt trong phòng, phải viết thư trả lời cho những người hâm mộ của Lockhart, bức thư này nối tiếp bức thư khác không có điểm dừng. Và cậu đã viết suốt bốn tiếng đồng hồ!
Nhưng điều này còn chưa phải là tồi tệ nhất. Trong văn phòng của Lockhart, Harry nghe thấy những âm thanh lạ, đứt quãng: "Gϊếŧ mày... xé nát... chết..."
Khi sáng nay cậu kể lại chuyện này cho hai người bạn, họ nhìn cậu như thể cậu đã hoàn toàn điên loạn. Sau đó, Hermione tình nguyện hỏi giáo sư Heip. Và câu trả lời nhận được khiến Harry có chút suy sụp.
"Chưa chắc đâu, bạn của tôi à, mình đã nghe qua những lời đồn đại tương tự." - Ron thì thầm, rút từ túi ra một con chuột mập, con chuột trông có vẻ yếu ớt: "Bồ có thể thử, nói chuyện với Scabbers thử xem!"
Ron nâng Scabbers lên đưa cho Harry, ánh mắt đầy hy vọng.
Harry buộc phải cúi xuống, nhìn thẳng vào con chuột: "Cậu có hiểu tôi nói không?"
Scabbers đảo mắt, quay đầu đi không nhìn cậu.
"Harry, đừng nói tiếng người! Câu bồ vừa nói vẫn là tiếng người đấy." - Ron nói.
Harry: "...". Dù mình biết ý của bồ là gì, nhưng có thể nói một cách lịch sự hơn không?
Cậu lại thử thêm mười mấy lần nữa, con chuột không hề phản ứng: "Không được!"
Cậu thở phào nhẹ nhõm. May mắn là mọi chuyện không đi theo hướng tồi tệ nhất.
Hermione nhìn cảnh tượng vừa rồi, lên tiếng nhắc nhở: "Harry, giáo sư Heip chỉ đưa ra một ví dụ thôi, còn có những khả năng khác nữa".
Ron lại có ý kiến khác: "Ngoài chuột ra, trong lâu đài còn gì nữa không? Không lẽ là côn trùng?"
Suy đoán này còn đáng sợ hơn, Harry rùng mình. Cậu nhanh chóng suy nghĩ và tìm cách chuyển hướng câu chuyện.
"Chắc là rắn!"
"Rắn?"
Ron và Hermione lập tức im lặng. Cả hai nhìn nhau với ánh mắt kỳ lạ.
"Bồ nói là bồ có thể nói chuyện với rắn à?" - Ron nuốt một ngụm nước bọt.
Harry không nhận ra điều này. Cậu hào hứng kể lại trải nghiệm của mình khi tham quan sở thú trước khi nhập học và nói chuyện với một con trăn ở đó.
"Một con trăn lớn nói với bồ rằng nó chưa từng đi Brazil?" - Ron nói với giọng yếu ớt.
"Có gì đâu? Mình cá là có nhiều người có thể làm được mà! Như giáo sư Heip đã nói, là cái... tài năng ấy!"
Ron im lặng, còn Hermione thì nhỏ giọng nói: "Harry, việc nói chuyện với rắn là dấu hiệu của Salazar Slytherin. Khả năng này gọi là Xà ngữ, vì vậy biểu tượng của Nhà Slytherin mới là một con rắn".
“Nhưng mà mình đâu phải đâu.” - Harry cảm thấy bối rối. Nhưng cậu đột nhiên nhớ lại khi vào năm nhất, chiếc mũ phân loại đã khuyến nghị cậu chọn Slytherin. Nghĩ đến đó, Harry liền khép chặt miệng lại.
“Không sao đâu, bạn của tôi à.” - Ron giả vờ thoải mái vỗ vai Harry: “Các gia đình phù thủy thuần huyết thường xuyên kết hôn với nhau, có thể bồ là một hậu duệ xa của Slytherin".
Thấy Harry không có dấu hiệu thư giãn, Ron lại nhỏ giọng bổ sung: “Thật đấy, nếu tính kỹ thì hầu hết các gia đình thuần huyết đều có mối quan hệ, mình và Malfoy cũng là họ hàng đấy".
“Bồ và Malfoy?” - Harry ngạc nhiên.
Ron nhún vai: “Đối với phù thủy thuần huyết, chuyện kết hôn với nhau là bình thường thôi. Thật ra, những gia đình thuần huyết thật sự đã không còn nữa, họ không truyền lại cho thế hệ sau".
Harry cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Harry, chuyện này tốt nhất đừng kể với người ngoài." - Hermione khuyên.
Harry gật đầu, cậu chắc chắn sẽ không nói chuyện này. Vì cậu không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với Slytherin.
Hermione quay lại với chủ đề chính: “Nếu bồ nói được Xà ngữ, thì âm thanh bồ nghe thấy hôm đó có thể là của một con rắn. Nó có thể đang bò dọc theo vách tường".
Trong suy nghĩ của cô nàng, một con rắn chỉ to cỡ cổ tay mà thôi.
“Nhưng mình nghe thấy nó nói về cái chết, gϊếŧ chóc, xé nát.”
“Có thể nó đang đi săn? Bồ biết đấy, kiểu săn chuột hay mấy con côn trùng gì đó." - Ron đoán.
Không có bằng chứng, bộ ba đành phải bỏ qua.
Dù sao, cũng không phải chuyện lớn!
“Hermione, bài luận của bồ thế nào rồi?” - Harry hỏi.
“Ôi nguy rồi!”
Hermione hét lên một tiếng rồi vội vã rời đi, để lại hai người đứng ngẩn ngơ.
“Hermione dạo này có phải đọc sách quá đâm ra ngốc nghếch không? Đây là lần đầu tiên mình thấy cậu ấy như vậy." - Ron nói.
Harry nhún vai.
Thư viện.
Hermione một mình chiếm lấy một bàn lớn, trên bàn là chồng sách dày. Trước mặt là một mảnh da dê, cô đang viết không ngừng.
Còn chưa đến mười tiếng nữa thư viện sẽ đóng cửa. Có lẽ tối nay cô sẽ phải thức khuya.
Cố lên, Hermione! Cô tự cổ vũ bản thân.
Đến giờ, cô đã vất vả lắm mới xem xong mười hai cuốn sách. Và mới chỉ đọc lướt qua, ghi nhớ được chưa tới một nửa. Điều này hoàn toàn trái ngược với thói quen bình thường của cô, vì cô chưa kịp thuộc bài.
Để viết bài luận, cô đã quyết định từ bỏ thói quen đọc sách của mình. Tuy nhiên, cô đã hứa với bản thân. Sau khi nộp bài xong, cô sẽ quay lại danh sách sách vở, đọc lại và học thuộc tất cả.
Cô lật qua từng trang sách, tay viết xuống các luận điểm, lý lẽ, với vẻ mặt gần như điên cuồng. Đến cả bà Pince đi qua mấy lần cô cũng không chú ý đến.
Đến khi thư viện đóng cửa, cô đã xem xong 16 cuốn sách. Mang theo bốn cuốn còn lại và tấm da dê dày, mệt mỏi ngáp dài và lê bước về phòng sinh hoạt chung.
Tối nay cô sẽ thức trắng đêm.
Cô mở cửa phòng sinh hoạt chung, các học sinh khác đều đã đi ngủ, chỉ còn lại hai người.
“Harry, Ron?” - Hermione hơi ngạc nhiên.
“Chào, tụi mình không thấy bồ lúc ăn tối, nghĩ bồ chắc không đến. Đây là đồ ăn tụi mình mang về cho bồ đây” - Ron chỉ vào bàn. Trên đó có món ăn được gói trong da dê, bề ngoài da dê ướt đẫm dầu mỡ.
Hermione lấy tay che miệng, cố gắng không khóc.
Harry cười nói: “Tụi mình không giúp gì được cho bài luận của bồ hết, chỉ có thể làm được những điều này thôi. Cố lên, Hermione, bồ là người thông minh nhất mình từng biết".
Hermione mạnh mẽ gật đầu.
Hai người rời đi, Hermione mở gói da dê ra. Bên trong là hai chiếc bánh nướng, cô ăn ngấu nghiến.
Căn phòng sinh hoạt chung im ắng, chỉ còn lại một mình cô.
Ngày hôm sau, thứ Hai, Hermione cả ngày mơ màng. Khi luyện tập Biến hình, suýt nữa đã biến Harry thành đối tượng biến hình.
Đến trưa, cô buộc phải đến phòng y tế.
Buổi chiều không có tiết học nào, cô chuẩn bị đọc nốt hai cuốn sách cuối cùng - thức trắng đêm, cô đã hoàn thành bài luận. Nhưng cô vẫn nghĩ rằng mình cần phải đọc hết sách, có lẽ sẽ tìm được điều gì đó mới mẻ cho bài luận.
Nhưng cô quá mệt mỏi, khi Harry kết thúc buổi tập Quidditch. Cậu phát hiện Hermione đang ngủ say trong phòng sinh hoạt chung.
“Hermione, Hermione?”
“Harry?” - Hermione mở mắt trong tình trạng buồn ngủ, tóc cô càng rối bù trông rất lộn xộn.
Cô nhanh chóng tỉnh lại, hét lên: “Mấy giờ rồi, Harry, mấy giờ rồi?”
“8 giờ rưỡi, Hermione" - Fred, người cũng vừa luyện tập xong, trả lời: “Mình sẽ không bao giờ quên thằng nhóc Wood đó. Cuối tuần đầu tiên của năm học, đã phải luyện tập đến 8 giờ tối. Và tuần thứ hai, thằng đó còn tệ hơn nữa".
Wood đứng bên cạnh, mặt đen như than: “Mình vẫn đang ở đây đấy!”
Không chỉ mình cậu ta, mà các thành viên của đội Gryffindor cũng có mặt. Họ đều đầy bùn đất, mệt mỏi đến mức không nói nên lời.
Hermione lập tức bật dậy, vội vã chạy ra ngoài. Nhưng chạy được mấy bước lại quay lại, nhanh chóng sắp xếp lại tấm da dê trên bàn, đọc lại một lượt. Sau khi xác nhận mọi thứ, cô xách cặp sách và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
“Quả là một cô gái chăm chỉ và ham học." - Angelina, một thành viên của đội đánh giá.