Khương Linh Lung kinh ngạc mà trợn tròn đôi mắt, miệng cũng mở lớn, lúc lâu sau cổ họng mới phát ra thanh âm, “Tàn…… Tàn phế?”
Tôn ma ma gấp đến độ nước mắt đều rơi xuống, “Tống lão gia thật là thật quá đáng! Chính nữ nhi của hắn không gả, liền đem tiểu thư nhà chúng ta đẩy vào hố lửa! Tứ vương gia kia, đánh một trận ở sông Bạch Nghi, bị quân địch mai phục, hai chân bị phế! Hiện giờ nằm ở trên giường, chính là một phế nhân!”
Khương Linh Lung cả người đều choáng váng.
Nàng không có khóc, cũng không có kêu la, chỉ là ở trong đầu chậm rãi thu nhận tin tức.
Nàng nhớ tới Tôn ma ma vừa mới nói: “ Đây là ý chỉ của Thái Hậu nương nương, vốn là muốn đem nhị biểu tỷ Tống Bảo Châu gả đến Tứ vương phủ, nhưng cữu cữu không muốn con gái mình khổ, cho nên mới muốn đem nàng gả thay.
Khương Linh Lung tuy vẫn còn nhỏ, nhưng kỳ thật rất hiểu chuyện. Trước kia cữu cữu có thể nhiều năm đều không tới thăm nàng, đối với nàng chẳng quan tâm, nhưng hôm nay lại đột nhiên tới, không chỉ vậy, còn muốn giúp nàng mời đại phu, còn hỏi nàng muốn ăn cái gì, kêu phòng bếp làm cho nàng.
Vô sự hiến ân cần, đột nhiên đối tốt với nàng như vậy,chắc chắn là trong lòng sớm đã có tính toán.
Là muốn gả nàng cho tên Vương gia tàn tật kia.
Mai Hương khóc lóc hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tôn ma ma lắc đầu, “Ta mà có biện pháp thì sẽ không ngồi đây khó chịu như vậy.”
Tôn ma ma rất ít khi ở trước mặt Khương Linh Lung rớt nước mắt, nhưng sự tình trước mắt, bà lại là bất lực, một chút biện pháp cũng không có, trong lòng sợ hãi tột độ.
Khương Linh Lung từ trên giường ngồi dậy, khẩn trương hỏi Tôn ma ma, “Ta…… Ta nếu không gả, sẽ bị thế nào sao?”
Tôn ma ma lau nước mắt, nói: “Thái Hậu ý chỉ ban hôn, kháng chỉ không tuân, là tội chu di cửu tộc!”
Khương Linh Lung sắc mặt trắng bạch, có chút run sợ, nhỏ giọng nói: “Ta…… Ta không muốn chết.”
Nàng không muốn chết, cũng không muốn người khác vì nàng mà chết.
Tôn ma ma đột nhiên từ trên ghế đứng lên, “Không được! Ta muốn tìm Tống lão gia phân xử! Lần trước ta rõ ràng nghe nói, Thái Hậu nương nương là ban hôn cho nhị tiểu thư!”
“Ma ma!”
Tôn ma ma nói xong liền đi ra ngoài, Khương Linh Lung kêu đều không được.
Lần này đi, chính là đi hơn nửa canh giờ.
Khương Linh Lung lo lắng, vội gọi Mai Hương, “Mai Hương, ngươi mau ra đằng trước xem ma ma, đừng để cho người xảy ra chuyện gì.”
Ma ma trước đây vốn không xúc động như hôm nay, Khương Linh Lung trong lòng bất an, sợ xảy ra chuyện gì.
Mai Hương vội gật đầu, tiến lên đắp chăn cho Khương Linh Lung, “Tiểu thư, bây giờ nô tì đi, người nghỉ ngơi cho tốt, ngàn vạn đừng để bị lạnh.”
Khương Linh Lung lại tiến vào trong chăn, thân thể bị chăn vây lấy kín mít, chỉ lộ ra gương mặt trắng như tuyết nhỏ bằng bàn tay, nàng gật gật đầu, thúc giục nói: “Ngươi mau đi đi.”
“Ai da, nô tỳ đi ngay.”
Mai Hương đáp lời, quay đầu liềnchạy ra ngoài.
Khương Linh Lung ở trong phòng chờ đến nôn nóng, ước chừng lại qua mười lăm phút, Mai Hương đỡ Tôn ma ma từ bên ngoài tiến vào.
Tôn ma ma cả người đều là máu, Khương Linh Lung sợ tới mức tung chăn vùng dậy, “Ma ma! Ngươi làm sao vậy?”
Khương Linh Lung xốc lên chăn, chân trần nhảy xuống giường, thấy phía sau lưng Tôn ma ma đều là máu, đau lòng đến mức nước mắt lăn dài, nàng vội đỡ bà, “Ma ma, bọn họ đánh người phải không? Bọn họ làm gì mà lại đánh ngươi?”
Tôn ma ma suy yếu, sắc mặt tái nhợt, nhưng lại vẫn cố ra vẻ tươi cười với Khương Linh Lung, vỗ tay nàng, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, lão nô không có việc gì…… Phốc!”
Lời còn chưa dứt, liền phun ra một búng máu.
Khương Linh Lung lòng đau như cắt, ôm cổ Tôn ma ma gắt gao. Nghẹn ngào mà khóc, “Ma ma, người đi tranh luận với bọn họ làm gì, bọn họ muốn ta gả, vậy gả đi, gả cho ai mà chẳng được.”
Tôn ma ma ôm nàng, cũng khóc, “Nhưng Tứ vương gia kia……”
“Không có việc gì, ma ma, ta không sợ, ta không chê hắn.” Khương Linh Lung hít hít cái mũi, giơ tay lau lau nước mắt, lại nói: “Ma ma, không phải người nói ta mang phúc khí sao? Có lẽ ta gả qua Tứ vương gia kia thì sẽ tốt hơn chăng? Ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt.”
Tôn ma ma thấy tiểu thư nhà mình hiểu chuyện, lạc quan như vậy, trong lòng lại càng chua xót khó chịu, ôm nàng khóc rống, “Tiểu thư, là ma ma vô dụng, không có bản lĩnh che chở người.”
Khương Linh Lung co thân mình, tay nhỏ từng chút một, nhẹ nhàng vỗ bả vai Tôn ma ma, thanh âm mềm mại, “Không có việc gì, không có việc gì đâu……”