Tôn ma ma ngẩng đầu nhìn nàng, “Làm sao vậy? Thất thần cái gì?”
Mai Hương cắn môi, hốc mắt dần dần đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Ma ma, Tôn đại phu hôm qua nói, về sau sẽ không đến xem bệnh cho tiểu thư nữa.”
“Hả? Sao lại thế?”
Mai Hương nức nở, nói: “Phí khám bệnh với tiền thuốc thang lần trước chúng ta chưa có trả……”
Tôn ma ma sửng sốt, phản ứng lại, sắc mặt lại càng ngưng trọng, “Cũng không đến nỗi không trả cơ mà.”
Khương Linh Lung năm ấy mới 6 tuổi, cha mẹ lần lượt mất, nàng đành theo ma ma cùng nha hoàn vào kinh thành, đến cậy nhờ cữu cữu.
Cữu cữu là Tể tướng đương triều, năm đó cái gì cũng nói, thu nhận nàng. Mới đầu cữu cữu đối nàng cũng rất tốt, nhưng bởi vì mợ không thích nàng, dần dần, cữu cữu cũng không quan tâm nàng nữa.Trừ ngày Tết kêu nàng lên nhà chính ăn cơm, ngày thường quanh năm suốt tháng cũng không thấy mặt mũi đâu.
Khương Linh Lung mới đầu còn có chút ủy khuất, cứ nghĩ cữu cữu sẽ thường tới thăm nàng, tưởng rằng sẽ được mọi người quan tâm. Nhưng khi dần dần lớn lên, nàng cũng quen, dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, cữu cữu có thể nuôi nàng lớn, đã thực sự cảm kích.
Bất quá, bởi vì tiền tiêu vặt trong phủ là Long thị quản, Long thị không thích thậm chí là chán ghét Khương Linh Lung, cho nên mỗi tháng tiền cấp thật sự rất ít, miễn cưỡng đủ ăn cơm, giống như bây giờ bệnh một hồi, còn không có tiền mời đại phu.
Tôn ma ma suy nghĩ một chút, trở về phòng cầm sợi vòng cổ ra, đưa cho Mai Hương, “Cái này, ngươi đem đi cầm đi, rồi mời đại phu đến.”
“Ma ma, không thể được!” Khương Linh Lung thấy thế, vội từ trong chăn chồm người lên, một tay đem vòng cổ trong tay Mai Hương cướp đi, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, có chút không cao hứng mà nhìn Tôn ma ma, “Ma ma, người thật hồ đồ, đây là đồ của mẫu thân để lại cho người kia mà.”
Đây là vòng cổ năm xưa khi Tôn ma ma xuất giá, mẫu thân để lại cho bà chiếc vòng cổ là của hồi môn duy nhất.
Khương Linh Lung đem vòng cổ một lần nữa nhét trở lại lòng bàn tay bà, nói: “Ta không sao hết, không mời đại phu cũng không sao, ngủ hai ngày là tốt rồi.”
Nói xong, lại chuẩn bị nằm xuống giường.
Lúc này, Tống Lăng Thiên từ bên ngoài đi vào, nói: “Ta đã phái người đi mời đại phu rồi.”
Thanh âm vang lên, ba người trong phòng đều đứng hình.
Khương Linh Lung dừng lại động tác nằm xuống, kinh ngạc mà nhìn cữu cữu. Lần trước gặp ông cũng đã gần một năm.
Đột nhiên nhìn thấy cữu cữu, Khương Linh Lung trong lòng vừa cảm động lại chua xót, nàng theo bản năng mà muốn đứng dậy hành lễ.
“Đừng! Mau nằm xuống đi!” Tống Lăng Thiên vội vàng đỡ lấy nàng, kêu nàng nằm xuống.
Khương Linh Lung ngước đôi mắt nhìn cữu cữu, do dự một lát, ngoan ngoãn nằm xuống.
Nàng hỏi: “Cữu cữu, người hôm nay tới tìm ta, là có chuyện gì sao?”
Cái gọi là không có việc gì không đăng tam bảo điện, cữu cữu nhiều năm như vậy cũng không từng tới thăm nàng, lúc này đột nhiên xuất hiện, chắc là có chuyện quan trọng.
Tống Lăng Thiên năm đó đối với đứa cháu gái này cũng không hẳn không thích, cho dù thê tử hắn có nói gì nàng, hắn cũng không để ở trong lòng. Mấy năm nay sở dĩ không quan tâm nàng, nguyên nhân là do mấy năm trước, hắn tình cờ gặp một đạo sĩ, nói Khương Linh Lung bát tự không tốt, ai cùng nàng thân cận, liền khắc người đó.
Tống Lăng Thiên là người tin vào bát tự, từ đó về sau, hắn liền không có quản Khương Linh Lung, nhưng cũng dặn dò thê tử chiếu cố nàng một chút, lại không nghĩ rằng thê tử thế nhưng lại lén cắt xén tiền tiêu vặt của Khương Linh Lung, trong lòng tức khắc có chút khó chịu. Nhìn cháu gái gầy đến độ yếu đuối mong manh, trong lòng cũng khó tránh khỏi áy náy, hắn ngồi vào mép giường, thở dài nói: “Đứa nhỏ này, không có tiền mời đại phu sao lại không tới tìm cữu cữu?”
Hắn vừa nói lời này, Tôn ma ma ở bên cạnh liền nhịn không được ở trong lòng thầm mắng một câu: Giả nhân giả nghĩa!
Mấy năm nay tiểu thư nhà mình thường sinh bệnh, không có tiền mời đại phu chẳng phải đi tìm hắn rồi sao? Nhưng mỗi lần đều bị các loại lý do thoái thác, quản gia trong phủ cũng không chịu giúp các nàng truyền lời, đi tìm phu nhân, bà ta còn quá đáng, nói thẳng: “Ngày này đến vãn sinh bệnh, Tống gia có giàu đến mấy cũng không nuôi nổi.” Xong rồi, liền ném hai bao lạn thảo dược cho các nàng, cũng không cho mời đại phu.
Khương gia là dòng dõi thư hương, Tôn ma ma mười mấy tuổi liền được theo phu nhân làm nha hoàn, đi theo phu nhân đã lâu rồi, làm người cũng có chút ngạo khí, từ đó về sau cũng không nhờ cậy Tống gia. Bà tự mình ở bên ngoài làm việc, kĩ năng thêu thùa lợi hại, được tú trang nhìn trúng, mỗi tháng lấy chút vải dệt đem về làm châm thêu, kiếm chút tiền trợ cấp gia dụng.
Nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn, mỗi ngày chằm chằm làm châm thêu, ba tháng trước, đôi mắt đột nhiên không thấy gì, Khương Linh Lung sợ tới mức không cho bà chạm vào mấy thứ kia, nghỉ ngơi vài ngày, thị lực mới dần dần khôi phục chút.
Khương Linh Lung thích viết thoại bản tử, cùng Tôn ma ma viết hai bản, Mai Hương đem ra hiệu sách bán, nhưng ông chủ mấy hiệu sách đó lại ngại nàng viết khó coi, không chịu mua.
Có hôm Mai Hương đỏ mặt trở về, hỏi nàng làm sao vậy, nàng thẹn thùng mà nói: “Ông chủ…… ông chủ hiệu sách nói, muốn tiểu thư viết chút…… Viết chút chuyện nam nữ thì mới…… Mới bằng lòng mua…… Nói, nói tiểu thư viết quá ngây ngô, không ai thích xem……”
Khương Linh Lung ngày thường cũng xem sách vở bên ngoài, cũng mơ hồ biết chút cái gọi là chuyện nam nữ, nhưng…… Nhưng chính nàng chưa trải qua, không viết ra được, cũng…… Cũng khôngcó mặt mũi viết.
Cái loại nội dung này, ngày thường nàng xem liền mặt đỏ tim đập như là vội vàng nhảy ra ngoài, sao có thể viết ra được, cuối cùng bất đắc dĩ, con đường viết thoại bản kiếm tiền cũng từ bỏ.
Bất quá, lúc này Khương Linh Lung như thế nào cũng không nghĩ tới, nhiều năm về sau, nàng thế nhưng lại trở nên giàu có nhờ phương diện này, việc nam nữ khuê các được nàng viết nhiều vô biên, rồi lại mỹ mà không da^ʍ, làm vô số thiếu nữ khuê các xem đến tim đập thình thịch.
Có lần nàng trộm ở trong phòng viết, viết xong lại quên thu dọn, trượng phu về nhà thấy, đêm đó liền đem nàng thả vào bể tắm, mãn nhãn mỉm cười mà thổi vào tai nàng, “Thì ra nương tử nhà ta thích ở trong nước, thế mà lại không nói sớm?”
“…………” Đương nhiên, điều này đều là chuyện ngày sau.
Giờ này khắc này, Khương Linh Lung vẫn là tiểu cô nương chưa xuất giá.
Tống Lăng Thiên nói một hồi, cuối cùng mới nói ra mục đích tới đây, “Linh Lung năm nay cũng mười lăm rồi, trước đó vài ngày Thái Hậu có ban hôn, muốn ngươi đính hôn với Tứ vương gia Mộ Dung Hằng, hôm nay ta tới, là nói cho ngươi một tiếng, nửa tháng sau chính là ngày đại hỉ, lúc đó, cữu cữu sẽ tự mình đưa ngươi xuất giá.”
Tống Lăng Thiên vừa dứt, Tôn ma ma sắc mặt trắng bệch, “Lão gia, Thái Hậu nương nương ban hôn, không phải là ban cho nhị tiểu thư sao?”
Tôn ma ma ngày thường cũng hay đi lại trong phủ, lần trước đi qua hậu hoa viên, liền nghe thấy mấy nha hoàn ở đằng kia nói, Thái Hậu ban hôn cho nhị tiểu thư, muốn đem nàng đính hôn với Tứ vương gia tàn phế kia.
Đột nhiên nghe thấy Tống Lăng Thiên nói lời này, Tôn ma ma chỉ cảm thấy khẩn trương đến độ ruột gan muốn nhảy ra ngoài.
Tống Lăng Thiên mày nhăn lại, quát lớn nói: “Ngươi nghe ai nói hươu nói vượn! Thái Hậu nương nương ý chỉ ban hôn cho ai, chẳng lẽ ta còn không biết sao?”
“Nhưng……”
“Câm miệng! Nơi này từ bao giờ đến phiên ngươi lên tiếng?”
Tôn ma ma rốt cuộc cũng là tôi tớ, không dám cùng Tống Lăng Thiên già mồm, huống chi hắn nói là ý chỉ của Thái Hậu, nếu kháng chỉ không tuân, khi đó khi quân là tội lớn.
Tôn ma ma hoảng hốt không thôi, nhưng mà Khương Linh Lung lại không biết Tứ vương gia kia lại là người tàn phế, nàng suốt ngày ở khuê các, sự tình bên ngoài đều không biết gì cả.
Tống Lăng Thiên vỗ vỗ vai nàng, nói: “Ngươi phải bồi dưỡng thân thể cho tốt, ngày thường muốn ăn cái gì thì nói với phòng bếp, đem thân mình bảo dưỡng, nửa tháng sau, vẻ vang mà xuất giá.”
Cữu cữu đột nhiên tới nói chuyện thành thân, Khương Linh Lung tuy cũng có chút kinh ngạc, nhưng cũng biết hôn nhân là chuyện đại sự, từ xưa đến nay đều là nghe theo lời cha mẹ, lời người mai mối. Mà nàng thì cha mẹ mất sớm, hôn nhân đại sự cữu cữu làm chủ cũng không phải không được, huống chi vẫn là Thái Hậu ban hôn.
Vì thế, lập tức liền gật đầu, “Tùy cữu cữu làm chủ.”
Cháu gái đồng ý như vậy, Tống Lăng Thiên thập phần vừa lòng, dặn dò hai câu liền vô cùng cao hứng mà rời đi.
Tống Lăng Thiên chân trước vừa đi, Tôn ma ma gấp đến độ dậm chân, “Tiểu thư à! Người biết Tứ vương gia kia là người như thế nào ư?”
Khương Linh Lung mờ mịt mà lắc đầu, “Ma ma, làm sao vậy?”
Tôn ma ma bi thống nói: “Tứ vương gia kia chính là phế nhân!”