Lương Thiệu Dương dùng ngón trỏ liên tục ấn vào cúc huyệt Thẩm Gia Kỳ, sau đó ngón tay thon dài mang đầy tính xâm lược mà đẩy những nếp uốn mềm mại ra, chậm rãi cắm vào cúc huyệt non phấn nộn.
Thẩm Gia Kỳ chỉ cảm thấy hậu huyệt có chút trướng, dù sao thì cũng là nơi chỉ ra không vào, thịt non tràng đạo cảm nhận được sự xâm lấn của vật lạ từ bên ngoài xô đẩy, nhưng Lương Thiệu Dương vẫn như cũ đem ngón tay nguyên cây cắm vào, hơn nữa còn dùng tay khẩy mạnh lên thành ruột non ở bên trong.
Sau đó Lương Thiệu Dương rút ngón tay ra, đem ống hút cắm vào hậu huyệt nho nhỏ, uống một hớp lớn sữa bò liền theo ống hút đưa một chút vào cúc huyệt Thẩm Gia Kỳ, buổi sáng cô mới vừa tắm, nơi đó bị rửa rất sạch sẽ.
Thẩm Gia Kỳ cảm giác được cúc huyệt bị rót vào một dòng nước ấm, có chút quái dị, nhưng vẫn không khó chịu.
Lương Thiệu Dương kiên nhẫn mà tặng mấy ngụm vào trong, sau đó vuốt bụng nhỏ có hơi trướng lên của Thẩm Gia Kỳ, lúc này mới buông sữa bò xuống, đem ống hút rút ra, miệng cúc huyệt còn có một giọt sữa bò chưa tiến vào, ở cùng đóa tiểu cúc hoa kia, trắng hồng giao nhau.
Thẩm Gia Kỳ hai mắt phiếm nước, kiều thanh thở dốc: "A ~ thật trướng a... Anh rể..."
"Cắn chặt, không được nhả ra, nghe thấy không?" Lương Thiệu Dương thấy bộ dáng thiếu thao của Thẩm Gia Kỳ sao còn có thể chịu được, sau đó không đợi Thẩm Gia Kỳ kịp phản ứng đã gấp đến không chờ nổi đem dươиɠ ѵậŧ mình lần nữa cắm vào nhục huyệt cơ khát, thịt non đợi một lát liền gấp không chờ nổi mà quấn chặt xâm lấn dươиɠ ѵậŧ, mấp máy muốn càng nhiều hơn, hoàn toàn là bộ dáng dâʍ đãиɠ tìиɧ ɖu͙© bừng bừng.
Lương Thiệu Dương bị hút đến lập tức có xúc động muốn bắn, duỗi tay bạch bạch đánh mông Thẩm Gia Kỳ: "Hút chặt như vậy làm gì? Thả lỏng chút, l*n da^ʍ không muốn bị thao nhiều hơn?"
Mông thịt Thẩm Gia Kỳ bị đánh đến ửng đỏ một mảnh, cảm giác đau cùng nóng rát làm cô khóc nức nở hai mắt đẫm lệ mơ hồ nói: "Anh rể, thao em đi... Anh mau động đi."
Lương Thiệu Dương nào chịu được loại câu dẫn này, đại dươиɠ ѵậŧ tinh thần hăng hái rốt cuộc cũng cắm xuống, thô dài dươиɠ ѵậŧ trực tiếp đâm tới tử ©υиɠ, miệng tử ©υиɠ kiều nộn mà hút kẹp qυყ đầυ, sau đó đại qυყ đầυ đều chuẩn xác hữu lực mà chọc vào tiểu huyệt mẫn cảm.
"A a a... Thật thoải mái ách... Anh rể không cần lại thao, quá mạnh…. a … không được..." Cả hai lỗ nhỏ của Thẩm Gia Kỳ đều đang chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cũng không quản chị gái có nghe được không, cảm giác dục tiên dục tử xông lên tới não làm cô dâʍ đãиɠ kêu, cả người như chết đi sống lại mà loạn run, mồ hôi đầm đìa, làn da phiếm tình ửng hồng, vυ' to trước ngực kịch liệt hoảng loạn, núʍ ѵú sưng to ở không trung vẽ ra một đường gợn sóng da^ʍ mĩ.
Lương Thiệu Dương bị bộ dáng dâʍ đãиɠ của cô em vợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến du͙© vọиɠ điên cuồng tuôn ra, tốc độ thọc vào rút ra nhanh hơn, cơ bắp phồng lên, sức bật vô cùng kinh người, một bên xoa ấn lên bụng nhỏ của Thẩm Gia Kỳ, côn ŧᏂịŧ thô tráng lần lượt hung hãn đâm sâu vào trong nhục huyệt, như máy đóng cọc mãnh liệt lao tới, sau hơn trăm cái Thẩm Gia Kỳ rốt cuộc cũng thét chói tai cao trào, hoa huyệt trào ra một dòng nước da^ʍ, nhục bích co rút lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Lương Thiệu Dương gầm nhẹ bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng làm Thẩm Gia Kỳ thít chặt đường đi, cùng lúc đó Lương Thiệu Dương dùng sức ấn bụng nhỏ trướng lên của Thẩm Gia Kỳ, Thẩm Gia Kỳ rốt cuộc cũng khống chế không được mà đem sữa bò trong cúc huyệt bắn ra, tất cả đều phun lên bụng Lương Thiệu Dương.
Thẩm Gia Kỳ vô lực mà ghé vào sô pha, nước mắt trào ra, mê say mà kiều suyễn, mảng trắng trên cơ thể anh rể đập vào mắt làm cô càng thêm cảm thấy thẹn, mắt thấy nơi xa trên ban công chị gái đang quay đầu tới cùng cô chào hỏi, lại không cách nào đáp lại, ý niệm duy nhất trước khi ngất xỉu của cô chính là may mà chị hai không thấy tư thái dâʍ đãиɠ của mình.
Lúc Thẩm Tĩnh trở lại phòng khách thì chỉ có một mình Lương Thiệu Dương: "Gia Kỳ đâu?"
"Anh nói với em ấy chút nữa chúng ta sẽ ra ngoài mua thuốc, hoa của em không phải bị sâu sao, thuận tiện cũng ra ngoài hít thở không khí thả lỏng một chút, em ấy đi thay quần áo." Lương Thiệu Dương đã mặc chỉnh tề, nghiêm trang mà nói hươu nói vượn.
"A, phải không? Vậy thì thật tốt quá, anh chờ em một chút, em cũng đi thay quần áo, chút nữa chúng ta cùng đi." Thẩm Tĩnh vô cùng vui vẻ khi được chồng chăm sóc.
"Được." Lương Thiệu Dương rót cho vợ ly nước, săn sóc nói, "Uống nước đi, mới sáng sớm mà, vội cái gì."
Thẩm Tĩnh hạnh phúc đem ly nước có độ ấm thích hợp uống sạch sẽ, sau đó đi thay quần áo.
Đang lúc Thẩm Gia Kỳ cùng Thẩm Tĩnh đang xuống lầu, tài xế đã đem xe đậu trước cổng.
Nhìn thấy chị em hai người, tài xế có chút khó xử nói: "Bà chủ, thật xin lỗi, bởi vì hoa của ngài quá nhiều, chỉ có thể để trong xe hai chậu, bây giờ trên xe chỉ còn hai chỗ."
Thẩm Gia Kỳ vừa nghe liền nói: "Vậy em không đi nữa, chị với anh rể đi đi." Mới vừa trải qua một trận làʍ t̠ìиɦ quá mức kịch liệt, cô còn vô cùng không có tiền đồ mà ngất đi, trong lòng Thẩm Gia Kỳ chỉ muốn cách xa anh rể một chút.
Không nghĩ tới Lương Thiệu Dương lại nói tiếp: "Không có việc gì, chút nữa Thẩm Tĩnh ngồi ghế phó lái, Gia Kỳ thì tạm thời ngồi trên đùi tôi, không gian phía sau lớn, sẽ không sao, cũng có thể nhìn hai bồn hoa kia luôn, một nhà đi ra ngoài chơi sao có thể để thiếu một người?"
Nói xong liền mở cửa xe phía trước cho Thẩm Tĩnh.
Thẩm Tĩnh không có nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy chồng dịu dàng lại săn sóc, vì thế liền ngồi xuống như vậy, còn thúc giục Lương Thiệu Dương cùng Thẩm Gia Kỳ lên xe.
Lương Thiệu Dương dẫn đầu lên xe, sau đó vươn tay với Thẩm Gia Kỳ.
Thẩm Gia Kỳ cắn môi, thân thể cứng đờ không nhúc nhích, hồi tưởng lại lúc nãy hai người còn ở trước mặt chị gái kịch liệt làʍ t̠ìиɦ, không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Cô sẽ không ngốc đến mức nghĩ anh rể chỉ muốn ôm cô, chắc chắn anh ta sẽ làm chuyện không đứng đắn gì đó.
"Không, thân thể em không thoải mái, em...... Em không đi đâu!" Cô lấy hết can đảm, buột miệng thốt ra lời cự tuyệt.