Thẩm Gia Kỳ tính tình nhu nhược, từ nhỏ đã cam chịu nghe lời chị gái Thẩm Tĩnh, sau này chị gái định cư ở thành phố A, muốn Thẩm Gia Kỳ cũng tới thành phố A học đại học để tiện chiếu cố cô.
Thẩm Gia Kỳ liền thuận theo nghe lời chị gái, thi đại học xong liền điền nguyện vọng là trường ở thành phố A, sau đó thuận lợi trúng tuyển.
Trường đại học gần nhà chị gái, chị ấy vô cùng vui vẻ, thường xuyên mời Thẩm Gia Kỳ cuối tuần lại đến nhà ăn cơm.
Điều này vốn dĩ không có vấn đề gì, chỉ là chị gái thiện lương hiền thục lại không biết, sâu trong nội tâm Thẩm Gia Kỳ lại sợ anh rể Lương Thiệu Dương muốn chết.
Bởi vì, bên ngoài anh rể là một chính nhân quân tử, sau lưng lại là cầm thú.
Chỉ sợ chị gái không thể nào tưởng tượng được, chồng mình lại đánh chủ ý lên em gái, liền tính là ở trong nhà cũng không chút nào thu liễm.
Cuối tuần, chị gái vui vẻ rạo rực mà làm một bàn đồ ăn đầy, đắc ý với tay nghề của mình, một hai phải gọi Thẩm Gia Kỳ tới cùng ăn.
Thẩm Gia Kỳ từ lúc mới bước vào cửa đã bắt đầu lo sợ bất an.
Cô lớn lên có làn da trắng muốt, khuôn mặt thanh thuần vừa thấy đã nhu nhược động lòng người, dáng người lại là eo thon phong nhũ, khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ chính là đang nói về loại mỹ nhân như cô.
Thẩm Gia Kỳ cũng biết cơ thể của mình có chút quyến rũ nên hôm nay cố ý mặc một bộ quần áo thể thao rộng thùng thình, khóa kéo vẫn luôn kéo đến tận cổ, xương quai xanh cũng không dám để lộ ra , nhưng ngực bự vẫn khó có thể che dấu mà nhô lên.
Nửa người dưới mặc một cái quần rộng rãi dài tới mắt cá chân, hoàn toàn che đi đôi chân nhỏ dài tốt đẹp của mình, hy vọng có thể không khiến cho anh rể hứng thú.
Trước bàn ăn, anh rể Lương Thiệu Dương mặc áo sơ mi nhạt màu, bộ dáng một tinh anh vừa mới tan tầm, ngũ quan tuấn lãng anh khí bức người, thân hình cao lớn, cơ bắp gợi cảm phồng lên ở áo sơ mi, tỏa ra hơi thở tràn đầy hormone mãnh liệt của đàn ông.
Anh tự nhiên kéo chiếc kế dựa bên người Thẩm Gia Kỳ ra rồi ngồi xuống.
Chị gái đáng thương còn đang dịu dàng cười tiếp đón Thẩm Gia Kỳ dùng bữa, không hề ý thức được chỗ nào không thích hợp, có lẽ chỉ cảm thấy chồng thích ngồi đối diện để tiện cùng mình nói chuyện phiếm rồi thưởng thức dáng vẻ ăn cơm của mình.
Rốt cuộc thì đối với chị gái, anh rể luôn là người chồng ngọt ngào, ấm áp, mẫu mực, chị ta đâu ngờ, tay của người chồng mẫu mực kia đang ở phía dưới bàn ăn vuốt ve đùi cô em vợ.
Chỉ là vuốt ve đùi, sao có thể thỏa mãn du͙© vọиɠ tà ác của anh rể.
Anh một bên tiếp tục nghiêm trang trên bàn cơm cùng chị gái thảo luận nên mua đồ dùng nào trong nhà, một bên bàn tay to vói vào quần thể thao rộng thùng thình của Thẩm Gia Kỳ, ngón tay trực tiếp cách qυầи ɭóŧ chạm vào hoa huyệt dưới hai chân.
"Gia Kỳ, sao mặt em lại hồng như vậy! Có phải phát sốt hay không?"
Thẩm Tĩnh nhìn em gái ở đối diện bàn ăn mặt đỏ bừng, hơi lo lắng hỏi.
Đôi mắt Thẩm Gia Kỳ đẫm nước run rẩy mà chớp chớp, mắt thấy Thẩm Tĩnh muốn lại đây kiểm tra mình, liền nhanh chóng kẹp chặt hai chân, đem ngón tay linh hoạt như giao long của anh rể kẹp lấy, sợ tiếng thở dốc từ miệng tràn ra.
"Không, không có việc gì đâu, em chỉ bị cảm nhẹ một chút, em, em ăn không vô, về phòng nghỉ ngơi trước đây!"
Một bên ậm ừ, Thẩm Gia Kỳ từ trên bàn cơm đứng dậy, lại một phen bị Thẩm Tĩnh bắt lấy: "Bị cảm, sao có thể chỉ ăn một chút như vậy, em nhìn xem em mới ăn được có hai miếng, nhanh chóng ăn hết cơm trong chén, chị liền để em đi."
Anh rể ngồi đối diện Thẩm Tĩnh nhíu nhíu mày kiếm lại, chậm rãi rút ngón tay dưới bàn ra, mơ hồ còn có thể thấy ngón tay thon dài mang theo nước da^ʍ lóe sáng.
"Đúng vậy, Gia Kỳ, bàn đồ ăn này do chính tay chị em tỉ mỉ làm."
Anh trấn định tự nhiên mà phụ họa chị gái, nhân lúc Thẩm Gia Kỳ ngượng ngùng nhìn chăm chú, giả vờ lơ đãng mà đem ngón tay đặt ở trên môi liếʍ liếʍ, tiếp theo ý vị thâm trường mà nói với Thẩm Gia Kỳ, "Đặc biệt là gà hầm nấm này, gà là anh nhờ người ở nông thôn nuôi riêng, em nếm thử gà của anh rể đi." (kê đồng âm với dươиɠ ѵậŧ)
Nếm thử...... dươиɠ ѵậŧ...... anh rể…