Mặt trời lên cao tới đỉnh đầu phía trên ngôi miếu hoang đổ nát bên ngoài Vị Nghiệp thành, từ trong rừng cây bên ngoài miếu cổ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim hót véo von. Theo việc thành Vị Nghiệp đã tới cuối mùa hạ, chuẩn bị sang thu, nhiệt độ ban ngày đã giảm đôi chút so với thời điểm chính hạ, nhưng dường như lại thêm mấy phần oi ả.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, lão già ăn mặc lôi thôi một lần nữa đi tới ngoài miếu cũ, trên quần áo lão phủ đầy bụi, có thể đoán được lão vừa phải trải qua một quãng đường dài. Lão nhìn một vòng xung quanh ngôi miếu hoang, đi tới ngồi tựa lưng vào bức tường nghiêng đổ trên mặt đất. Đợi một lúc, lão lấy bình rượu treo bên hông, đưa lên miệng uống một hớp lớn, đưa mắt nhìn sang bên cạnh, lơ đễnh nói.
- Ra đi! Các hạ đứng lâu như vậy không thấy mệt sao?
Xung quanh không có bất cứ tiếng động nào, lão cầm bầu rượu lên uống tiếp, dường như câu vừa nãy nói với không khí vậy.
Mấy hơi thở sau, một người thanh niên trẻ tuổi từ đằng sau thân cây bước ra, đi tới trước mặt lão già, ôm quyền cung kính.
- Đệ tử Lâm Hiền Minh, đệ tử chân truyền của Cuồng Đao Môn, xin ra mắt sư bá.
Lão già liếc mắt nhìn người thanh niên anh tuấn trước mặt, cười nhạt.
- Tiểu huynh đệ nhận nhầm người rồi! Một lão già ăn mày nay đây mai đó như ta, làm sao có thể là sư bá gì đó của tiểu huynh đệ chứ?
- Sư bá, sau trận chiến trên đỉnh Chiêu Sơn mười năm trước, lão nhân ngài biến mất khỏi giang hồ, không một chút tin tức, Sư phụ và các Trưởng lão trong phái vẫn luôn tìm kiếm tin tức của người. Mấy năm nay Ma giáo ngóc đầu trở lại, liên tiếp xảy ra xung đột với võ lâm chính đạo, không ít đệ tử của Cuồng Đao Môn chúng ta đã chết dưới “ma thủ” của bọn chúng. Giang hồ mưa gió đang nổi lên báo hiệu loạn thế sắp đến, đệ tử xin sư bá nể mặt tình cảm năm xưa trở về tọa trấn môn phái, đưa Cuồng Đao Môn vượt qua loạn kiếp này. – Lâm Hiền Minh cúi người thật sâu, trầm giọng.
- Là Vương Nhất Thiên bảo ngươi nói mấy lời này? - Lão già im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài. - Trời đất có quy luật vận hành của nó. Tại sao năm xưa chính đạo mạnh như vậy, tập hợp sức mạnh của ngũ phái cũng không diệt tận gốc được Ma giáo, đó là bởi vì Ma giáo còn có giá trị tồn tại của nó. Cái gọi là chính đạo cũng là như vậy, nếu không còn ma đạo đối lập, chính đạo còn là chính đạo sao? Huống hồ, ngươi phải biết chủ nhân thật sự của thiên hạ này là ai, không phải là võ lâm Chính đạo, không phải Ma giáo mà là Triều Đình. Vị đứng đầu Triều đình kia vẫn luôn dùng một loại thái độ mơ hồ, mặc kệ đối với võ lâm giang hồ, không phải là vì không quản được mà là không muốn quản mà thôi. Cho nên thế đạo ngày nay, phát triển ra tình trạng này không phải tự nhiên mà có lí do cả.
- Đệ tử ngu dốt, xin sư bá chỉ điểm bến mê?
- Đạo lý trên thế gian này có rất nhiều thứ có thể học tập mà hiểu được nhưng có những đạo lý chỉ có bản thân tự mình “ngộ” ra, người khác muốn truyền cũng truyền không được! Đợi đến một lúc nào đó tự ngươi sẽ hiểu. – Trần Bân lắc đầu, trầm ngâm một chút. – Nếu ngươi đã có mặt ở đây lúc này vậy chắc hẳn ngươi đã biết mục đích của ta hôm nay.
- Sư bá, xin người… - Lâm Hiền Minh toan cất lời nhưng nhìn thái độ lão già, lời nói ra đến miệng đành nuốt trở lại, chuyển đề tài. – Bẩm sư bá, đệ tử đã điều động tất cả người của phân đà Vị Nghiệp điều tra về bà chủ của Bách Hoa Lâu, nhưng…?
- Nhưng chuyện gì? – Lão già đưa mắt nhìn Lâm Hiền Minh, hỏi tiếp.
- Không có quá nhiều thông tin về người phụ nữ này, chỉ biết bà ta là chín năm trước đi tới Vị Nghiệp thành, bỏ ra một số tiền lớn mua lại Bách Hoa Lâu. Ngoài ra Thanh nương có một đứa con tên là Hoàng Tư Yên, nhưng rất ít khi tiếp xúc cùng người khác nên không có tin tình báo gì đặc biệt.
- Hoàng Tư Yên… sao? – Lão già nhắc đi nhắc lại cái tên này, lẩm bẩm. – Ngươi nói đứa trẻ đó họ Hoàng?
- Đệ tử khẳng định. – Lâm Hiền Minh gật đầu, hắn nhìn thấy lão già chau mày, vội vàng nói thêm. – Đứa trẻ đó thời gian trước đã gia nhập Thanh Phong Võ quán, là một trong ba người có thành tích tốt nhất trong kỳ tuyển sinh. Hơn nữa biểu hiện thời gian qua ở võ quán cũng rất xuất chúng, nếu không có gì thay đổi mà nói, năm sau đứa trẻ này hẳn là có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Côn Sơn Kiếm Phái.
- Cuồng Đao Môn hiện nay chắc phải có tai mắt của mình ở Côn Sơn Kiếm Phái chứ? – Lão già vỗ vai Lâm Hiền Minh, ánh mắt nhìn hắn đầy thâm ý.
- Bẩm sư bá! – Lâm Hiền Minh gật đầu, nhỏ giọng. – Các phái chính đạo nhìn bề ngoài như đoàn kết một lòng nhưng vì chức minh chủ võ lâm chỉ cần có cơ hội, ai cũng sẽ không ngại đâm cho đối phương một đao. Cuồng Đao Môn chúng ta không có tâm hại người nhưng không thể không đề phòng những phái khác. Ngoài Côn Sơn Kiếm Phái, các môn phái khác đều có người của chúng ta nằm vùng bên trong. Cuồng Đao Môn của chúng ta cũng không thiếu tai mắt của các phái khác.
Lão già im lặng hồi lâu, vì sao năm xưa hắn lại thoái ẩn giang hồ? Có rất nhiều nguyên nhân, nhưng một trong số đó là bởi hắn đã nhìn thấu hồng trần, nhìn thấu cái gọi là võ lâm chính đạo này. Có đôi khi cái gọi là “chính đạo” còn tham lam, tàn ác, giả dối hơn cả ma giáo.
- Nếu đứa trẻ này gia nhập “Côn Sơn Kiếm Phái”, ngươi liên lạc với “ám tử” bên trong, chú ý đến động tĩnh của đứa trẻ đó, nếu có tin tức gì quan trọng, lập tức báo cho ta biết. – Lão già thở dài một hơi, ra lệnh. – Còn nữa, giám sát chặt chẽ Bách Hoa Lâu, sai người tìm hiểu xuất thân của Thanh nương, nhất định phải tra ra tin tức của Thanh nương trước khi mua lại Bách Hoa Lâu mười năm trước, xem nàng là người ở nơi nào, vì sao lại mua lại Bách Hoa lâu, đứa trẻ kia là con ruột hay con nuôi, nếu là con của nàng thì cha của nó đâu? Nhất định phải tra rõ!
- Đệ tử nhất định sẽ hoàn thành giao phó của sư bá.
- Ngươi nói ngươi họ Lâm phải không? – Lão già gật đầu hài lòng, nhớ tới chuyện cũ năm xưa, mở lời. - Vậy ngươi có quan hệ gì với đứa nhóc Lâm Viễn Hoan kia không?
- Người chính là phụ thân của đệ tử? – Lâm Hiền Minh nở nụ cười, nói tiếp. – Phụ thân của đệ tử vẫn thường hay nhắc tới phong thái kinh nhân của sư bá năm đó.
- Thôi thôi, lão già gần đất xa trời như ta có phong thái gì có thể nói chứ? - Lão già cười cợt, không để ý tới lời nói lấy lòng của Lâm Hiền Minh, nhìn hắn nói. – Dù sao ngươi cũng đã gọi ta hai tiếng “sư bá”, ngươi biểu diễn một lần đao pháp của mình đi, để ta xem Lâm Viễn Hoan dạy dỗ nhi tử của mình như thế nào?
- Đa tạ sư bá chỉ điểm. – Lâm Hiền Minh nghe được lời nói của lão già thì vui mừng quá đỗi, vội vàng khom người cảm tạ.