Đông A Mạn Lục - Kiếm Vấn Hồng Trần

Chương 20: Ta và ngươi sau này nhất định là người một nhà!

Thanh Phong võ quán, Vị Nghiệp thành.

Trên Diễn Võ trường, mấy chục môn sinh mới, người đầy mồ hôi đang thực hiện các động tác luyện thể theo sự hướng dẫn của Hứa Tuấn.

- Các người đều phấn chấn lên cho ta, ngay cả mấy động tác cơ bản này cũng luyện không ra hồn, còn nói gì đến gia nhập các danh môn chính phái trong thiên hạ, nói gì đến hành tẩu giang hồ. – Hứa Tuấn hai tay chắp sau lưng, nhìn đám trẻ phía dưới, cao giọng. – Đừng nhìn bộ Thập Bát Kiếm Đường luyện thể pháp môn này chỉ là một môn công pháp cơ sở mà coi thường nó. Cơ thể con người giống như một chiếc bình, nếu bản thân chiếc bình từ đầu đã nhỏ, mỏng manh thì dù sau đó có học được công pháp tuyệt thế đi chăng nữa cũng không cách nào chứa đựng được nguyên khí mà nó đem lại. Vì vậy trước khi nghĩ tới học được một môn công pháp mạnh mẽ nào đó, hãy xây chắc cơ sở của bản thân đã. Hiểu chưa?

- Hiểu – Đám trẻ hô to.

Hứa Tuấn gật đầu hài lòng, hắn đưa mắt nhìn về phía mấy đứa trẻ bên phải, nụ cười trên môi càng tươi hơn. So với đại đa số những đứa trẻ khác mới chỉ tập luyện đến thức thứ bảy, tám của Thập Bát Kiếm Đường luyện thể pháp, khóa môn sinh lần này có gần mười đứa trẻ này đều đã luyện đến thức thứ mười. Đặc biệt là Hàn Ninh, đứa bé này lúc tuyển sinh nhập môn chỉ có thể nâng được “thập đỉnh”, vậy mà chỉ mới hơn một tháng đã có thể cùng với Đoàn Kinh Thiên, Trương Thủy Nguyệt, Hoàng Tư Yên luyện đến thức thứ mười ba, điều này khiến Hứa Tuấn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Hắn đã làm giáo đầu của Thanh Phong võ quán mười mấy năm nay; mộng tưởng rong ruổi giang hồ cũng đã sớm phai nhạt. Bây giờ, niềm vui của hắn là mỗi ngày nhìn những đứa trẻ kia cố gắng, nỗ lực trên sân tập, sự nhiệt huyết, khát khao sức mạnh của lũ trẻ làm cho hắn nhớ lại những năm tháng niên thiếu của mình.

- Được rồi, buổi sáng hôm nay tập đến đây thôi! – Hứa Tuấn quay xuống thấy đám trẻ đã hoàn thành khối lượng luyện tập của buổi sáng, phát hiện cũng đã gần giữa trưa, hắn vỗ tay tập hợp, tuyên bố kết thúc buổi tập.

Đám trẻ nghe thấy kết thúc luyện tập, thở phào một hơi, cuối cùng cũng kết thúc. Có vài đứa trẻ không chịu được ngã ngồi xuống mặt đất, thở dốc.

- Đây không phải là luyện võ mà là muốn gϊếŧ người. - Hàn Ninh lau mồ hôi trên trán, bước từng bước tập tễnh, lẩm bẩm. – Tại sao bộ “thiết hoàn” mới mà Lai thúc chuyển tới lại nặng như vậy, nặng chết ta rồi.

- Hàn Ninh, ngươi lẩm bẩm cái gì? – Hứa Tuấn trừng mắt nhìn nó, quát lớn.

- Thưa giáo đầu, ta nói có thể trở thành môn sinh của người là phúc phận bảy đời của ta. – Hàn Ninh giật nảy người, cười nịnh bợ, giải thích.

- Ngươi cứ cẩn thận với ta đấy! – Hứa Tuấn lắc đầu, không chấp nhặt với nó, quay sang đám trẻ đang tập hợp. – Tất cả giải tán, Hoàng Tư Yên ở lại.

Đám môn sinh hô lớn “Tạm biệt giáo đầu” rồi rời đi, không ai chú ý tới ánh mắt oán độc, tức tối của Trương Thủy Nguyệt.

Hoàng Tư Yên nhìn mọi người rời đi, có chút không hiểu vì sao Nam Cung giáo đầu lại gọi mình ở lại, nó đi tới đối diện Hứa Tuấn, nghi hoặc hỏi.

– Giáo đầu?

- Ngươi rất ngạc nhiên không hiểu vì sao ta lại gọi riêng ngươi ở lại? – Hắn nhìn đứa trẻ trước mặt, mỉm cười.

- Vâng. – Hoàng Tư Yên gật đầu, đáp lại.

- Trong mười mấy năm làm giáo đầu ở Thanh Phong võ quán này, ngươi là nữ đệ tử có căn cốt tốt nhất mà ta từng gặp. – Hứa Tuấn trầm ngâm một lát. – Ta thật sự có chút hoài nghi, một người có căn cốt như ngươi, sao lại có thể xuất hiện ở thành Vị Nghiệp chỉ có mười mấy vạn nhân khẩu này.

- Đa tạ giáo đầu đã khen ngợi. Nhưng đệ tử cho rằng ngay trong võ quán cũng có không ít môn sinh không kém, thậm chí là giỏi hơn học sinh.

- Ngươi định nói đến Trương Thủy Nguyệt sao? – Hứa Tuấn hỏi lại Hoàng Tư Yên, không đợi nàng trả lời mà thở dài. – Trương Thủy Nguyệt quả thực rất mạnh nhưng sức mạnh đó là do dược lực của nhân sâm nghìn năm mang lại. Việc sử dụng dược liệu cũng giống như đốt cháy tiềm lực sau này để đổi lấy sức mạnh nhất thời, không phải là chính đạo. Nếu Trương Thủy Nguyệt không gặp được kỳ ngộ nghịch thiên nào thì đời này e là…

Hứa Tuấn dừng lại không nói tiếp, có một số việc mọi người đều hiểu nhưng sẽ không nói rõ ra, bởi nói rõ ra cũng không thay đổi được gì, đặc biệt một người giáo đầu làm công việc huấn luyện đệ tử như hắn. Hắn nhìn đứa bé dù có căn cốt tốt mà không tự kiêu, ngạo mạn trước mặt này lại càng cảm thấy quý mến. – Ta biết giữa ngươi và Trương Thủy Nguyệt khúc mắc không nhỏ, nhưng ta không hy vọng các ngươi đẩy mọi chuyện đi quá xa, hoàn toàn trở mặt thành thù. Phải biết rằng cuộc đời của các ngươi còn rất dài, Thanh Phong võ quán này chỉ là bước đệm ngắn trong cuộc đời của các ngươi, Côn Sơn Kiếm Phái, võ lâm thiên hạ mới thật sự là sân khấu để các ngươi tỏa ra ánh hào quang rực rỡ nhất. Cho nên ta hy vọng, các ngươi có thể hóa thù thành bạn, tương trợ lẫn nhau.

- Giáo đầu, ta với Trương Thủy Nguyệt vốn cũng không phải có thù oán sâu nạng gì, chỉ cần nàng ta không chủ động trêu chọc đến ta, ta sẽ không động nàng? – Hoàng Tư Yên trầm tư một hồi, bình thản nói.

- Vậy là tốt rồi. - Hứa Tuấn gật đầu, từ trong vạt áo trước ngực hắn lấy ra một bình ngọc nhỏ, vẻ mặt trở lên trịnh trọng. - Trong bình nhỏ này là một viên “Bảo Cốt Hoàn”, là vào năm ngoái, Côn Sơn Kiếm Phái ban thưởng cho Thanh Phong võ quán. Ta vẫn luôn giữ bên người, lần này quyết định đưa cho ngươi.

- Giáo đầu, vì sao muốn đưa ta vật trân quý như vậy? - Hoàng Tư Yên nhìn bình nhỏ trong tay Hứa Tuấn, không lập tức đưa tay nhận lấy, khó hiểu, thắc mắc.

- Ta đã già rồi, sử dụng viên “Bảo Cốt Hoàn” này cũng không có tác dụng gì. Ngược lại, ngươi mặc dù căn cốt rất tốt, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, xương cốt so với nam nhân có thừa sự mềm dẻo nhưng lại thiếu đi sự cứng rắn. Vấn đề này bình thường sẽ không sao nhưng sau này khi ngươi giao đấu với cao thủ thực sự sẽ trở thành điểm yếu chí mạng, viên “Bảo Cốt Hoàn” này vừa vặn khắc phục điểm yếu đó của ngươi. – Hắn giang cánh tay, nở nụ cười hào sảng. – Ta rất coi trọng tiềm lực của ngươi, không muốn nhìn thấy một nhân tài võ thuật như ngươi bị lãng phí ở nơi này. Ngươi có thể coi như ta đang đánh cược. Nếu sau này thành danh trên giang hồ đừng quên người giáo đầu già này cùng Thanh Phong võ quán là được.

- Hoàng Tư Yên đa tạ giáo đầu tặng dược hoàn, đệ tử nhất định sẽ cố gắng luyện tập, không phụ sự kỳ vọng của giáo đầu. - Hoàng Tư Yên nhìn dáng vẻ chân thành của Hứa Tuấn, biết đây là thiện ý của đối phương, nếu từ chối ngược lại sẽ khiến đối phương mất lòng, liền nhận lấy bình ngọc, cúi người, cảm tạ nói.

- Tốt lắm, tốt lắm.

*

- Ngày hôm nay ta đã luyện thuần thục được đến thức thứ tám của Thập Bát Kiếm Đường luyện thể pháp, ta có cảm giác chỉ mấy ngày nữa ta có thể luyện đến thức thứ chín rồi!

- Chẳng bù cho ta, không biết bao giờ mới có thể luyện thành thức thứ bảy đây này. Mấy tháng nữa là đến kỳ “Đông săn” rồi, muốn tham dự “Đông săn”, yêu cầu tối thiểu là phải luyện thành toàn bộ mười tám thức của Thập Bát Kiếm Đường luyện thể pháp, không biết đến khi đó có thể đạt tới không…



Bên trong nhà ăn của Thanh Phong võ quán, từng tốp môn sinh túm năm tụm ba ngồi ăn bữa trưa; tiếng nói chuyện, bàn tán vang lên khắp nơi.

Hoàng Tư Yên giống như thường lệ là một trong những người cuối cùng đi đến nhà ăn. Sở dĩ Hoàng Tư Yên có thói quen này là vì nàng không thích việc phải xếp hàng để lấy phần ăn của mình cho nên dứt khoát đợi khi mọi người lấy thức ăn xong nàng mới tới chỗ lẫy món ăn, sau đó chọn vài món đơn giản, tìm một chỗ bàn trống ngồi xuống. Việc xếp hàng sau khiến cho số lượng món ăn để chọn lựa giảm đi nhưng bản thân nàng cảm thấy nó vẫn còn tốt hơn là phải xếp hàng trong dòng người giữa thời tiết nóng bức của thành Vị Nghiệp này.

- Này Trần An, ngày hôm trước ta được nghỉ phép về thăm nhà, có nghe được một tin tức giang hồ động trời, ngươi có muốn nghe không? - Bên trong nhà ăn, một đứa trẻ vừa gắp một miếng thức ăn vào miệng, vẻ mặt đắc ý nhìn đứa trẻ ngồi đối diện, thần bí nói.

- Đoàn Mạnh Thần, tin tức ngươi định nói không phải là việc Côn Sơn Kiếm Phái xảy ra xung đột với Cuồng Đao Môn chứ? - Đứa trẻ tên Trần An nhìn bộ dáng đắc ý của đối phương thì dở khóc dở cười, chế giễu nói. - Ta nói Đoàn Mạnh Thần ngươi nghỉ phép mấy hôm nghỉ đến ngu người rồi hả, đem cái tin tức ai ai cũng biết này ra khoe khoang. Ta thậm chí còn biết được, hai tuần nữa, hai trong “Thiên hạ thất công tử” sẽ quyết đấu tại hồ Hoàng Đình, để quyết định kết quả trường xung đột này giữa hai phái.

- Hai trong số “Thiên hạ thất công tử”, vậy chẳng phải là Đại sư huynh thế hệ này của Cuồng Đao Môn - Lâm Hiền Minh và Đại sư huynh của Côn Sơn Kiếm Phái - Trần Cảnh Hàn sao?

- Đó là tất nhiên, tiếc là hồ Hoàng Đình cách thành Vị Nghiệp chúng ta hơn trăm dặm, các giáo đầu trong võ quán cũng chắc chắn không cho chúng ta nghỉ phép đi xem, nếu không ta nhất định sẽ đi tới đó xem phong thái của đại sư huynh Trần Cảnh Hàn của Côn Sơn Kiếm Phái chúng ta.

- Này Trần An, “Thiên hạ thất công tử” là gì vậy? - Đúng lúc này, một đứa trẻ ở bàn bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của hai người, vẻ mặt do dự, nói chen vào.

- Ngay cả “Thiên hạ thất công tử” mà ngươi cũng không biết, vậy mà Trịnh Hàm ngươi cũng đòi học võ, nuôi mộng xông pha giang hồ? - Trần An nhìn về phía Trịnh Hàm, cười nhạo, nhưng cuối cùng vẫn giải thích cho đối phương nghe. - “Thiên hạ thất công tử” là bảy người trẻ tuổi được công nhận nắm giữ thiên phú võ học xuất chúng nhất, có khẳ năng trở thành một đời võ đạo đại tông sư nhất…



- Tư Yên này, ngươi cũng nghe mọi người đang bàn luận chuyện Trần Cảnh Hàn và Lâm Hiền Minh sẽ luận võ trên hồ Hoàng Đình, ngươi thử đoán xem trong hai người bọn họ, ai có khả năng giành chiến thắng lớn hơn? - Hàn Ninh không từ đâu mang theo một đĩa cơm đi tới bàn ăn của Hoàng Tư Yên, nhẹ giọng nói.

- Ngươi đoán xem? - Hoàng Tư Yên đã sớm quen thuộc với việc Hàn Ninh sẽ thường xuyên xuất hiện “bất ngờ” bắt chuyện mặt nàng, cho nên nàng lần này ngay cả nhìn cũng không nhìn, vẫn tập trung ăn phần thức ăn của mình, lạnh nhạt đáp.

- Tư Yên, ta đang hỏi ngươi mà, ngươi hỏi lại ta làm gì? - Hàn Ninh đối với thái độ lạnh nhạt của Hoàng Tư Yên cũng đã sớm quen thuộc, khuôn mặt tươi cười, nói.

- Ta chưa gặp hai người đó bao giờ, làm sao biết được ai sẽ thắng. - Hoàng Tư Yên cau mày, nhìn Hàn Ninh như nhìn tên ngốc.

- Tư Yên, ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy ai trong “thiên hạ thất công tử” cả, hay là hôm đó ta và ngươi đi đến hồ Hoàng Đình quan chiến, thế nào? - Hàn Ninh nhìn thẳng vào mắt nàng, thần thái sáng láng, hưng phấn nói tiếp. - Ta đã tính toán kĩ càng từ lộ trình, thời gian, chỗ nghỉ ngơi rồi. Hồ Hoàng Đình cách chỗ chúng ta khoảng một trăm dặm, chúng ta sẽ đi tới đó trước ngày tỷ võ một ngày, sau đó thuê một phòng khách điếm ở lại. Ta cũng nghĩ đến việc, mấy ngày hôm đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến để quan chiến nên các khách điếm bên hồ Hoàng Đình cũng sẽ tăng giá. Để tiết kiệm chi phí, chúng ta chỉ thuê một phòng là đủ rồi, dù sao ta và ngươi sau này cũng sẽ là người một nhà, ở cùng phòng để làm quen trước tránh sau này thành thân sẽ bỡ ngỡ. Tư Yên, ngươi thấy thế nào, ta tính toán có phải rất chu toàn không?

- Hàn Ninh, ngươi muốn chết! - Hoàng Tư Yên đã ngừng đũa, sắc mặt của nàng càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, cho đến khi Hàn Ninh nói xong câu cuối cùng, Hoàng Tư Yên rốt cuộc không khống chế được tâm trạng tức giận của mình, bàn tay nắm lấy chiếc đĩa sứ màu trắng đượng thức ăn trên bàn đáp mạnh về phía trước.

“Choang….”

Hàn Ninh còn đang định nói thêm điều gì, chợt nhận ra trạng thái bùng nổ của Hoàng Tư Yên, nó biết tình hình có chút không ổn, vừa muốn lui lại, chỉ thấy phía trước loáng lên một luồng sáng màu trắng, sau đó cả người cảm thấy choáng váng. Hàn Ninh đưa tay lên vuốt nhẹ trán, nhìn thấy máu dính trên tay, mắt cũng dần bị máu từ trán chảy xuống che mờ tầm nhìn liền ngất đi.