Mùa Hè Tan Băng

Chương 37

Một tháng sau đó đúng là thực sự không có cơ hội gặp nhau. Mỗi lần Quách Thụy Dương liên lạc với Hạ Băng thì đều đúng lúc Hạ Băng đang làm việc, không phải lúc nào anh cũng ở Bắc Kinh, có đôi khi ở Giang Châu, có đôi khi ở Phiên Ngu, có đôi khi ở Ba Du và có đôi khi ở nước ngoài. Lịch trình của hai người hoàn toàn không có trùng khớp, thậm chí còn không có thời gian video call với nhau. Thường những tin nhắn Quách Thụy Dương gởi vào buổi sáng thì đến tận nửa đêm Hạ Băng mới nhìn thấy, còn tin nhắn Hạ Băng trả lời lại vào lúc nửa đêm thì đến sáng ngày hôm sau Quách Thụy Dương mới thấy.

Tiểu Lôi cảm giác Quách Thụy Dương càng ngày càng không có tinh thần nên trong lòng nghi ngờ có phải cậu bị bệnh hay không, vì vậy liền hỏi: "Jerry, mấy ngày gần đây sắc mặt anh sao lại khó coi như vậy? Có muốn em đưa anh đi bệnh viện kiểm tra một chút không?"

"Không cần, tôi không sao." Quách Thụy Dương thất thần từ chối Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi không còn lựa chọn nào khác nên đành phải báo cáo với Lệ tỷ, Lệ tỷ cũng cảm giác Quách Thụy Dương gần đây có gì đó không ổn nên đã đi tìm Quách Thụy Dương tâm sự.

Toàn bộ quá trình Quách Thuỵ Dương chỉ cúi đầu nghịch điện thoại nên cũng không nghe thấy Lệ tỷ nói cái gì.

"Em đang xem siêu thoại Hạ Băng?" Lệ tỷ rốt cuộc cũng phát hiện ra Quách Thụy Dương đang làm gì.

"Không xem siêu thoại thì làm sao em biết hôm nay anh ấy đang làm cái gì?" Quách Thụy Dương thản nhiên đáp.

Lệ tỷ đỡ trán: "Thụy Dương, Hạ Băng có chuyện gì sao? Em có cần phải nghiên cứu lịch trình làm việc của Hạ Băng như thế này không?"

"Em phải làm sao đây? Em lại không thể gặp anh ấy mà anh ấy cũng không có thời gian để nghe điện thoại." Quách Thụy Dương trở nên cáu kỉnh.

Lệ tỷ hỏi Quách Thụy Dương: "Thụy Dương, em nói thật cho chị có phải là em đang yêu thầm Hạ Băng?"

Quách Thụy Dương giật mình ngẩng đầu nhìn Lệ tỷ: "Sao chị lại nói thế?"

"Nếu em không yêu thầm Hạ Băng thì em nghiên cứu lịch trình của Hạ Băng làm cái gì?" Lệ tỷ trợn trắng mắt.

"Truy tinh!"

"......"

Tất nhiên không có ai tin cái lý do này, Lệ tỷ lại nhớ tới con búp bê silicon: "Hay là em có vấn đề kỹ thuật nào cần Hạ Băng giải đáp?"

"Vấn đề kỹ thuật?" Quách Thụy Dương không hiểu lời nói của Lệ tỷ.

"Em tìm Hạ Băng để học về những thứ như cách sử dụng linh tinh gì đó?"

"Không có."

"Vậy không phải yêu thầm thì là cái gì?"

Quách Thụy Dương ảo não đành phải thừa nhận: "Ừm, đúng vậy, chính là như vậy. Nhưng chúng tôi trong sạch. Anh ấy không có biết."

Lệ tỷ khóc không ra nước mắt: "Thụy Dương, em có thể nói cho chị biết con gái thì có gì không tốt? Sao đột nhiên em lại thành như thế này?"

Quách Thụy Dương sờ sờ đầu: "Không có không tốt, chỉ là không bằng Hạ Băng."

Lệ tỷ rất muốn thức tỉnh Quách Thụy Dương, Lệ tỷ có cảm giác chính mình trong nháy mắt biến thành fan độc duy của Quách Thụy Dương nhưng lại ngượng ngùng nói trắng ra: "Thụy Dương, Hạ Băng thích con gái và cũng không thích hợp với em."

Quách Thụy Dương nghe Lệ tỷ nói như vậy thì có chút buồn bực: "Sao chúng tôi lại không thích hợp?"

"À, Hạ Băng có nhiều kinh nghiệm hơn em và cũng trải qua nhiều chuyên hơn em, Hạ Băng đối nhân xử thế vẫn có điều giữ lại." Lệ tỷ chỉ thiếu điều muốn nói: Hạ Băng là cáo già và cũng là cái trà xanh. Hạ Băng đối xử với mọi người không có chân thành nên em cẩn thận đừng để bị lừa gạt.

"Đó là đương nhiên, sẽ không có người nào giống như em!" Quách Thụy Dương xem lời nhắc nhở của Lệ tỷ thành một lời khen ngợi dành cho Hạ Băng.

Vì thế Lệ tỷ nói thẳng với Quách Thụy Dương: "Nói thật chị không nghĩ Hạ Băng lại không biết chuyện này."

Quách Thụy Dương giống như bị sét đánh giữa trời quang.

"Hạ Băng già như vậy...... Á không phải, kinh nghiệm xã hội của Hạ Băng phong phú như vậy, sao lại không biết có người thích mình chứ?" Lệ tỷ tiếp tục nói, "Nếu Hạ Băng đã biết nhưng lại không từ chối em, em không cảm thấy nghi ngờ một chút nào sao?"

Quách Thụy Dương hoàn toàn không nghe thấy gì hết: "Ý của chị là Hạ Băng biết em thích anh ấy?"

"Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết."

"Vậy tại sao anh ấy vẫn......"

"Đúng vậy, em cẩn thận nghĩ lại xem, vì sao Hạ Băng đã biết chuyện nhưng vẫn để cho em vào nhà, còn đối xử với em tốt như vậy?" Lệ tỷ gần như nói ra: Rốt cuộc Hạ Băng đang có âm mưu gì? Hạ Băng muốn lợi dụng em làm cái gì?

"Anh ấy là sợ em bị tổn thương......" Quách Thụy Dương sắp khóc đến nơi, cậu nhớ tới cuộc đối thoại với Hạ Băng ngày hôm ấy.

Lệ tỷ trợn mắt nhìn Quách Thụy Dương đang suy nghĩ theo một hướng hoàn toàn khác.

"Trong lòng anh ấy nhất định cảm thấy rất áy náy, nhưng anh ấy không biết từ chối em như thế nào nên đành phải đối tốt với em." Nước mắt Quách Thụy Dương nhanh chóng trào ra.

"Chờ, chờ một chút?" Lệ tỷ thấy Quách Thụy Dương rớt nước mắt bùm bùm thì trợn mắt há hốc mồm.

"Chị, cảm ơn chị đã thức tỉnh em." Quách Thụy Dương nắm lấy tay Lệ tỷ, "Em sẽ thổ lộ với Hạ Băng, dù sống hay chết em cũng mặc kệ, em sẽ không để cho anh ấy lại tiến thoái lưỡng nan nữa."

"Chờ một chút......"

Quách Thụy Dương không nghe Lệ tỷ nói gì cả mà bỏ chạy.

Mấy ngày trước khi vào đoàn phim, Quách Thụy Dương hoàn toàn rơi vào trạng thái không còn gì luyến tiếc nữa.

Cậu nghĩ đến vừa nhìn thấy Hạ Băng thì phải hoàn thành các bước sau: Thổ lộ -- thất bại -- kéo đen. Cậu liền cảm thấy nhân sinh tối tăm và không còn gì thú vị.

Nhưng nếu cậu không thổ lộ thì sẽ làm khó xử Hạ Băng quay phim, còn làm cho Hạ Băng áy náy, như vậy còn không bằng thổ lộ.

Cậu chợt nhớ đến kịch bản chuẩn bị khởi quay, cậu sẽ vào vai nam chính điên cuồng theo đuổi "Nữ chính" do Hạ Băng thủ vai nhưng "Nữ chính" do Hạ Băng thủ vai vẫn luôn ở trong trạng thái muốn yêu mà không dám yêu.

Nếu cậu cũng có thể theo đuổi Hạ Băng một cách điên cuồng mà không hề hay biết gì thì tốt quá, làm một con người ích kỷ thoã mãn chính mình thì tốt rồi.

Quách Thụy Dương hít sâu một hơi. Cậu vẫn có ý định thổ lộ với Hạ Băng sau khi quay xong bộ phim này để tránh làm ảnh hưởng đến sự phát huy của Hạ Băng. Sau đó bọn họ có khả năng một đao liền cắt đứt.

Quách Thụy Dương nghĩ tới một vạn loại khả năng nhưng chưa bao giờ nghĩ tới khả năng Hạ Băng tiếp nhận cậu, không phải cậu không có tự tin mà là Hạ Băng quá kiên quyết, dựa vào sự hiểu biết của cậu đối với Hạ Băng thì Hạ Băng sẽ không dao động với bất cứ ai, anh có nguyên tắc của chính mình. Hơn nữa, nếu Hạ Băng đồng ý tiếp nhận cậu thì đã không nói ra từ "Áy náy".

Quách Thụy Dương giảm cân mạnh đến nỗi khi Hạ Băng gặp lại Quách Thụy Dương thì gần như không thể nhận ra cậu.

Cùng ngày Hạ Băng bay từ Mỹ trở về Phiên Ngu, phong trần mệt mỏi mà tiến vào đoàn phim.

Sau khi gặp Trâu học trưởng và những người trong đoàn phim thì Quách Thụy Dương cũng đã đến. Đạo diễn Trâu Kiến Phân vừa nhìn thấy Quách Thụy Dương thì không khỏi nhíu nhíu mày.

Lúc phỏng vấn bộ dáng Quách Thụy Dương rất sáng sủa, vui vẻ, không tim không phổi, cực kỳ giống nam chính trong kịch bản. Nhưng bộ dáng hôm nay thì giống như mới vừa thất tình, cả người không có sức sống.

Hạ Băng cũng đã lâu chưa thấy Quách Thụy Dương nên lúc thấy cậu như vậy thì không khỏi giật mình. Nghĩ đạo diễn đang ở bên cạnh cũng không tiện nói nhiều nên chỉ nói với Quách Thụy Dương: "Jerry, có phải do công việc gần đây quá mệt mỏi hay không? tối nay phải nghỉ ngơi thật tốt để lấy lại tinh thần."

Nhìn thấy Hạ Băng, Quách Thuỵ Dương cũng không có bao nhiêu vui vẻ, chỉ gật gật đầu kêu một tiếng: "Ca."

Hạ Băng thấy cậu hữu khí vô lực thì rất là lo lắng.

Địa điểm quay đầu tiên của đoàn phim là ở một trường học. Nam chính đang là sinh viên, còn "Nữ chính" làm việc trong một quán cà phê gần trường. Bọn họ mượn một trường đại học ở Phiên Ngu quay một thời gian cho nên bọn họ ở tại khách sạn gần trường đại học.

Buổi tối lúc đi ăn cùng với đoàn phim, Quách Thụy Dương uống rượu nên có hơi say, thoạt nhìn không còn u ám nữa.

Hạ Băng vẫn dùng nhiều cách khác nhau để làm cho bản thân trông giống như đã uống nhiều, nhưng thực ra anh không có uống nhiều đến vậy, anh thấy Quách Thụy Dương hoàn toàn không khống chế được tửu lượng của mình thì lại lo lắng.

Cuối cùng Quách Thụy Dương lâm vào trạng thái nói mê sảng nên Hạ Băng cùng Tiểu Lôi với Tiểu Trương đưa Quách Thụy Dương trở về khách sạn.

Lần này Quách Thụy Dương không đòi ở chung với Hạ Băng nhưng Hạ Băng không yên tâm để cậu ngủ một mình nên đành phải ở cùng phòng với cậu.

Công ty quản lý thường ghép nghệ sĩ nam với trợ lý nữ vì trợ lý nữ làm việc rất cẩn thận và chu đáo, có rất nhiều việc đều yêu cầu trợ lý nữ làm, tuy nhiên trợ lý nữ cũng có một vấn đề phiền phức đó là không thể chăm sóc các vấn đề cá nhân của nghệ sĩ nam. Chẳng hạn như ngủ chung phòng kiểu này, quả thực không dễ dàng chút nào.

Quách Thụy Dương nửa mê nửa tỉnh, vừa mở mắt ra đã thấy Hạ Băng đang ở trước mặt thì bắt đầu bạch bạch rơi nước mắt. Hạ Băng thấy cậu vô duyên vô cớ liền khóc lại còn không nói lời nào, cũng không biết cậu đã xảy ra chuyện gì nên một bên lau nước mắt giúp cậu một bên hỏi: "Em làm sao vậy?"

"Em...... Em rất nhớ anh." Quách Thụy Dương say khướt ôm Hạ Băng, gác đầu lên vai anh ô ô khóc lên.

Hạ Băng vòng tay ôm cậu, cũng không biết phải đáp lại như thế nào nên anh nhẹ nhàng vỗ vào lưng an ủi cậu.

Hạ Băng tâm loạn như ma, lý trí nói rằng anh chính là hung thủ khiến Quách Thuỵ Dương thành như vậy, anh nên mau làm cho Quách Thụy Dương chết tâm, nhưng về mặt tình cảm thì anh lại không thể vứt bỏ mà không thèm nhìn lại.

Anh không biết chính mình đối với Quách Thụy Dương đến tột cùng là tâm tư gì, nhưng anh biết buồn vui của Quách Thụy Dương đều sẽ ảnh hưởng đến anh.

Thấy Quách Thụy Dương gầy ốm sa sút thành như vậy, Hạ Băng nói không áy náy thì là nói dối, nhưng anh biết trừ khi anh cùng Quách Thụy Dương ở bên nhau còn không sẽ không giải quyết được vấn đề gì cả, Quách Thụy Dương có khả năng sẽ bị anh hại chết.

Nhưng anh nên tiếp nhận Quách Thụy Dương như thế nào? Anh chưa bao giờ có cảm giác mê mang như vậy, bởi vì áy náy nên tiếp nhận Quách Thụy Dương sao? Vậy nếu như sau này có người đau lòng hơn vì anh thì có phải anh sẽ vứt bỏ Quách Thụy Dương rồi tiếp nhận người đó?

Nếu anh và Quách Thụy Dương ở bên nhau thì anh không chỉ phải đối mặt với việc sống chung với người khác mà còn là trách nhiệm và nghĩa vụ, anh không biết bọn họ có thể ở bên nhau được bao lâu nhưng sẽ có một ngày nào đó bọn họ sẽ sinh ra chán ghét lẫn nhau.

Quách Thụy Dương là một sự tồn tại rất đặc biệt đối với anh, anh thật sự không muốn giải quyết mối quan hệ của hai người theo cách này. Có đôi khi Hạ Băng thật sự không đoán ra được Quách Thụy Dương đã chạm phải dây thần kinh nào mà phát bệnh đến mức như vậy, anh cũng không biết chính mình có chổ nào tốt mà có thể khiến cho cậu muốn chết muốn sống, quan hệ bọn họ trước đây không phải rất tốt sao?

Quách Thụy Dương khóc lóc một hồi rồi ngủ thϊếp đi. Có lẽ đến sáng mai cậu sẽ không còn nhớ chuyện chính mình vừa thổ lộ tình cảm.

Hạ Băng đắp chăn cho cậu, gương mặt lộ ra ngoài tấm chăn của cậu rất trẻ trung và đẹp trai. Hạ Băng cảm thấy Quách Thụy Dương quá đẹp trai, ai lại không thích một thiếu niên đẹp trai như vậy chứ? Nhưng cậu là một thiếu niên có tâm tính hay thay đổi, hôm nay như vậy ngày mai liền như thế khác. Anh lại lớn tuổi hơn cậu, mỗi một lần yêu đương đều phải tan xương nát thịt, huống chi là với con trai?

Đáng lẽ anh nên hiểu tâm ý của Quách Thụy Dương sớm hơn, nhanh chóng làm cho cậu mất hứng thì tốt rồi. Sau một thời gian, chờ đến lúc cậu cảm thấy không còn thú vị nữa thì tự nhiên sẽ khôi phục lại bình thường, hiện giờ cậu giống như một đứa bé ăn không được kẹo nên chỉ nghĩ đến viên kẹo còn những thứ ngon khác cậu đều không để vào trong mắt.