Mùa Hè Tan Băng

Chương 17

Trước đây Quách Thụy Dương có nhìn thấy chân của đàn ông ở phòng tập gym hay sân bóng rổ thì cũng chỉ là chân mà thôi, cũng không phải là chân của mỹ nữ có cái gì hay mà xem đâu.

Nhưng mà khi Hạ Băng đặt chân trước mặt cậu thì cậu lại cảm thấy một tia xấu hổ. Đúng vậy đó là xấu hổ, loại xấu hổ này xưa nay chưa bao giờ xuất hiện ở trong cảm xúc của Quách Thụy Dương.

Hơn nữa Hạ Băng lại thúc giục cậu: "Em còn không mau đo đi! Đo mới có cái để so sánh chứ! Có số liệu mới biết chính xác được! Không có số liệu thì không có quyền lên tiếng!"

Nhìn xem một người bình thường sau khi bị bức điên thì sẽ thành như vậy.

Quách Thụy Dương do do dự dự cầm thước đo lên. Đôi chân đang bày ở trước mặt cậu vì quanh năm không có phơi nắng cho nên rất trắng; thường tập gym nên cũng rắn chắc; ở dưới chân có chút lông thô còn trên đùi thì có lông tơ -- không phải đàn ông có lông chân là bình thường hay sao? Nhưng đôi chân này sao lại thẳng như vậy? Dài như vậy? Tỉ lệ tốt như vậy chứ?

Trình Tư không hổ là khắc tinh của đàn ông, ánh mắt vô cùng chính xác. Quách Thụy Dương cảm thấy chân của hai người không khác nhau lắm thế nhưng bây giờ nhìn vào đúng là chân của Hạ Băng có hơi gầy với nhỏ hơn cậu một chút.

"Ca, em đo nha?" Quách Thụy Dương vẫn còn băn khoăn.

"Mau lên."

Quách Thụy Dương đặt thước đo lên trên đầu gối của Hạ Băng rồi vây quanh một vòng nhưng không hiểu tại sao tay lại run lên làm cho thước đo rơi xuống.

Quách Thụy Dương cúi người xuống nhặt thước đo lên, lúc ngẩng đầu thì va phải ánh mắt của Hạ Băng, đột nhiên cảm thấy anh giống như thầy giám thị toán học hồi sơ trung, mặt không hề có cảm xúc nhưng thực tế đang cười lạnh: Con mẹ nó, có phải em đang giấu phao trong ống tay áo đúng không? Mau đem ra cho tôi.

Quách Thụy Dương cúi đầu, nói: "Ca, em không đo nữa. Anh thu chân vào đi đừng để bị lạnh."

"Không muốn đo sao? Mắt thường nhìn sẽ không chuẩn đâu." Hạ Băng thu chân lại, ung dung thong thả sửa sang lại quần áo.

"Mắt thường không chuẩn nhưng cảm giác vẫn có thể chính xác." Quách Thụy Dương nhỏ giọng nói.

Hạ Băng liếc cậu một cái, Quách Thụy Dương lập tức ngậm miệng.

Nếu như "Làm Hạ Băng phát điên" có thể nộp đơn xin kỷ lục Guinness thế giới thì Quách Thụy Dương đã sớm phá kỷ lục từ lâu rồi.

Chuyện đôi chân cứ như vậy mà qua đi. Từ đó về sau Quách Thụy Dương sinh ra một loại yêu thích cổ quái là ngắm chân đàn ông -- trước đây cậu chỉ nhìn chân của mỹ nữ thôi nhưng bây giờ thì cậu xong đời rồi, các loại chân cậu đều muốn xem, sau đó cho ra một kết luận: Chân Hạ Băng là hoàn mỹ nhất.

Sau hai tháng thì cảnh quay nội cảnh cuối cùng cũng đã quay xong. Trước khi xuất phát đi đến địa điểm quay ngoại cảnh thì nhân viên và các diễn viên trong đoàn phim cùng nhau đi ra ngoài ăn một bữa cơm.

Lúc Hạ Băng đang cùng đạo diễn uống rượu thì Quách Thụy Dương đi vào nhà vệ sinh vì uống rượu hơi nhiều. Nhưng không biết tại sao đã mười mấy phút trôi qua vẫn còn chưa trở lại, Hạ Băng thấy thế thì sợ cậu bất tỉnh nhân sự trong WC, muốn gọi điện thoại nhưng lại cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to vì vậy đi tới WC nam tìm cậu.

Phòng vệ sinh của quán ăn rất cao cấp, Hạ Băng tìm một vòng cũng chỉ nhìn thấy mỗi Trình Tư ở trong nhà vệ sinh rửa mặt, không thấy Quách Thụy Dương ở đâu cả.

"Cậu có nhìn thấy Jerry không?" Hạ Băng hỏi Trình Tư.

Trình Tư ngẩng đầu, cho Hạ Băng cái nháy mắt, một bộ dạng say khướt không có tỉnh táo lắm.

"Hạ Băng ca, anh xem em có chỗ nào không tốt chứ? Không muốn thử một chút sao?" Trình Tư dựa vào người Hạ Băng, mùi rượu nồng nặc, cười khanh khách không ngừng, "Ghét nhất là kiểu người như anh."

"Trình Tư, có phải cậu say rồi không? Tôi gọi trợ lý của cậu lại đây." Hạ Băng nhẹ nhàng đẩy ra nhưng Trình Tư lại giống như con bạch tuộc cứ quấn trên người Hạ Băng, dựa đầu vào trong l*иg ngực Hạ Băng, nói: "Thân thể này đẹp chết em rồi, sao lại ngốc như vậy chứ, tuổi còn trẻ sao lại không dùng thân thể làm chút chuyện vui vẻ chứ? Em giúp anh có được không?"

Hạ Băng bị Trình Tư bám lấy không thoát thân được nhưng lại không dám dùng quá sức đẩy ra, dù sao dáng người Trình Tư cũng nhỏ lại còn uống say nếu bị anh đẩy ra không chừng sẽ bị thương. Anh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho tiểu Lôi, bảo tiểu Lôi gọi trợ lý Trình Tư đến nhà vệ sinh nam.

Trình Tư bị trợ lý mang đi, lúc đi còn hướng Hạ Băng hôn gió:"Hạ Băng ca! Cuộc đời ngắn ngủi hãy tận hưởng lạc thú trước mắt! Đừng đeo gông lên cổ! Tư vị của mỗi người đàn ông đều không giống nhau!"

Hạ Băng vội vàng gọi điện thoại cho Quách Thụy Dương nên không có để ý tới Trình Tư.

Quách Thụy Dương lúc nhận điện thoại còn khóc thút thít: "Ca!"

"Em đang ở đâu?" Hạ Băng hỏi cậu.

"Ca, em xong đời rồi, em phải làm sao đây?" Quách Thụy Dương nói không được mạch lạc.

"Có chuyện gì từ từ nói, em đang ở đâu? anh đi tìm em, em đừng có nhúc nhích." Hạ Băng nghe được Quách Thụy Dương đang vô cùng hoang mang nên an ủi Quách Thụy Dương một chút, sau đó bảo cậu báo ra vị trí.

"Em ở trong vườn hoa lầu một, ở đây có một suối phun nước."

Hạ Băng rất nhanh đi tới chổ suối phun nước, nhìn dáng dấp Quách Thụy Dương có vẻ không quá say, tỉnh táo hơn nhiều so với trước lúc đi WC.

Quách Thụy Dương vừa thấy Hạ Băng thì nước mắt suýt chảy ra.

"Em làm sao vậy, từ từ nói."

"Ca, vừa nãy Trình Tư cởϊ qυầи của em xuống, cầm..." Quách Thụy Dương nói xong thì lập tức bật khóc.

"Hả?"

"Em uống say rồi đi nhà vệ sinh, Trình Tư cũng đi vào, lúc nhìn thấy em cởϊ qυầи xuống tiểu thì cậu ấy nói với em đồ tốt như vậy tại sao lại làm Liễu Hạ Huệ? Đột nhiên Trình Tư quỳ xuống ở trước mặt em rồi ngậm..." Quách Thụy Dương vô cùng giận dữ và xấu nên nghẹn ngào một chút.

Hạ Băng nghe xong thì huyệt thái dương đau nhói, anh xoa xoa huyệt thái dương, hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Em sợ cháng váng, cậu ấy gặm rồi cắn, em đẩy ra thì cậu ấy liền cắn em, em sợ JJ của em bị thương nên không dám làm gì..."

"Sau đó thì sao nữa?" Hạ Băng cảm thấy như đang nghe một câu chuyện hư ảo.

"Em nói: Trình Tư, mau cút cho tôi! Tôi sẽ gọi người đến! Nhưng Trình Tư không nói lời nào, không phải là không thể nói chuyện mới đúng." Quách Thụy Dương lại bắt đầu nói năng không mạch lạc.

"Sau đó thì sao?"

"Nhưng Trình Tư không nghe, nếu gọi người đến thì em cũng sẽ bị xấu hổ? Em bằng uy hϊếp cậu ấy: Trên JJ còn có nướ© ŧıểυ đó!"

Hạ Băng cái gì cũng không muốn hỏi nữa.

"Sau đó em gọi điện thoại cho anh nhưng điện thoại di động lại không có tín hiệu. Trình Tư nghe thấy em gọi điện thoại thì nhả JJ của em ra."

"Em không cần miêu tả tỉ mỉ như vậy."

"Lúc em mặc quần vào thì Trình Tư liền nói: Quách Thụy Dương, cậu bị bệnh liệt dương đúng không? Em tức giận nói: Tại sao lại làm chuyện bất lịch sự với tôi? thì cậu ấy nói: Tôi thật không hiểu nổi hai người, đang tuổi trẻ tại sao lại không chơi! Em nói: Ai nói chúng tôi không chơi! Chúng tôi chơi cái gì còn phải nói cho người khác biết sao? sau đó Trình Tư liền nói: Vậy cũng tốt, tôi không biết người ngủ với tôi tối hôm qua có nhiễm HIV hay không nữa, cậu tốt nhất nên đi kiểm tra và tránh xa Hạ Băng đi nha."

Hạ Băng cuối cùng cũng đã hiểu tại sao Quách Thụy Dương lại hốt hoảng như thế.

"Ca, em phải làm sao đây?"

"Em chờ anh tý, anh lên Zhihu xem một chút."

Hạ Băng lướt Zhihu được một phút thì cho ra một đáp án: Nếu như bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© không có vết thương thì cho dù có tiếp xúc với khoang miệng thì tỷ lệ bị lây nhiễm khá thấp trừ khi đối phương bị nhiễm rõ ràng cho nên không cần phải uống thuốc.

"Không được, em muốn đi mua thuốc, em sợ chết." Quách Thụy Dương lau nước mắt, nói với Hạ Băng, "Ca, anh phải đi cùng với em."

Thực ra Hạ Băng cũng không có hiểu lắm, nếu Trình Tư nói như vậy thì Quách Thụy Dương nên đi mua thuốc uống vẫn tốt hơn.

Thế nhưng hơn nửa đêm nên đi chỗ nào mua thuốc đây?

Hạ Băng suy nghĩ nửa ngày, nói: "Em có muốn đi bệnh viện tư nhân không, bệnh viện Hoa Nhài tuy lệ phí cao nhưng chắc có thuốc."

Trung tâm CDC buổi tối không có mở cửa, khoa cấp cứu của bệnh viện phải xếp hàng rất lâu, đi bệnh viện phổ thông thì lại rất dễ bị chụp. Hoa Nhài là bệnh viện tư nhân, tuy thu lệ phí cao nhưng ít người với không bị rò rỉ thông tin cá nhân ra ngoài.

Hạ Băng nói chào tạm biệt với đạo diễn xong thì đưa Quách Thụy Dương đi đến bệnh viện Hoa Nhài.

Quả nhiên bệnh viện không có ai, phí đăng ký là 1,500 tệ có thể gặp bác sĩ ngay.

Bác sĩ cấp cứu còn khá trẻ, sau khi nghe Quách Thụy Dương miêu tả thì nói: "Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cậu không có vết thương, trường hợp này không cần phải uống thuốc."

"Tôi muốn uống."

"Thuốc chống phơi nhiễm sẽ có tác dụng phụ, phải dùng liên tục trong 28 ngày. Sau hai tuần phải đến xét nghiệm máu xem gan thận có bị tổn hại hay không." Bác sĩ nói.

"Được, tôi sẽ trở lại kiểm tra, bác sĩ kê đơn giúp tôi đi."

"Thực ra trường hợp của cậu sau khi uống một lần thuốc thì nên bảo đối phương đi kiểm tra, nếu như đối phương không có bị lây nhiễm thì cậu không cần uống thuốc nữa."

"Nếu đối phương chỉ đang ở thời kỳ đầu thì sao?" Quách Thụy Dương không yên lòng.

Bác sĩ cấp cứu kia suy nghĩ một chút rồi nói với Quách Thụy Dương: "Trên lý thuyết mà nói thì khả năng rất là nhỏ nhưng nếu cậu thật sự lo lắng thì có thể uống thuốc, nhớ quay trở lại kiểm tra xem có tác dụng phụ hay không."

"Được."

Do bác sĩ còn trẻ nên không nhịn được cằn nhằn thêm hai câu: "Thực ra bệnh HIV dễ bị lây nhiễm hơn ở nhóm người không có nguy cơ cao."

Hạ Băng với Quách Thụy Dương đều không hiểu. Hạ Băng hỏi: "Nhóm người không có nguy cơ cao là sao?"

"Đó là hành vi tìиɧ ɖu͙© 1×1 giữa vợ chồng hoặc bạn tình."

"Tại sao lại dễ bị lây nhiễm hơn?" Quách Thụy Dương sợ hết hồn.

"Hầu hết mọi người sẽ uống thuốc sau khi làʍ t̠ìиɦ với các đối tượng không quen biết. Tuy nhiên sau khi yêu hoặc kết hôn thì mọi người hoàn toàn tin tưởng vào người bạn đời của mình, sẽ không có ai kiểm tra bạn đời của mình trước khi yêu là như thế nào cả, bạn đời có khả năng cũng không biết mình bị lây nhiễm bởi vì cũng rất tin tưởng vào bạn đời trước đây của mình." Bác sĩ giải thích, "Nếu như cậu thật sự sợ bị lây nhiễm HIV như thế thì cậu cần phải cố định bạn tình, trước khi làʍ t̠ìиɦ thì hãy đi kiểm tra HIV để làm giảm bớt khả năng bị lây nhiễm."

Quách Thụy Dương nghe bác sĩ nói như thế thì dường như không muốn sống nữa.

"Còn nữa, cậu cảm thấy hành vi quan hệ đồng tính thì dễ bị lây nhiễm HIV nhưng hành vi tìиɧ ɖu͙© khác giới cũng không phải không bị lây nhiễm." Lúc mới tới Quách Thụy Dương đã tỏ rõ xu hướng tìиɧ ɖu͙© của bản thân cho nên bác sĩ mới nói với cậu như vậy.

Quách Thụy Dương ngẩng đầu nhìn Hạ Băng, trong mắt Hạ Băng vô cùng sống động nói: "Nhìn đi, cốc tự sướиɠ vẫn là tốt nhất?"

"Nếu lần sau em có yêu đương thì em sẽ bảo bạn gái đi kiểm tra HIV, có lẽ cả đời này em sẽ không quan hệ mất..." Quách Thụy Dương nói.

"Vậy thì làm kiểm tra sức khoẻ xong rồi hãy quan hệ, như này sẽ an toàn hơn." Bác sĩ kê đơn thuốc sau đó đưa bệnh án và thẻ khám cho Quách Thụy Dương rồi nói với cậu, "Được rồi, thanh toán xong thì đi lấy máu xét nghiệm, sau đó đến phòng thuốc quẹt thẻ lấy thuốc. Có vấn đề gì thì có thể gọi điện thoại cho tôi, trên bệnh án có ghi số điện thoại của tôi."

Sau khi Quách Thụy Dương được bác sĩ phổ cập kiến thức thì cậu liền nhớ lại các bạn gái cũ trước đây, cảm giác giống như đang mơ.

Lấy máu lấy thuốc xong, Quách Thụy Dương và Hạ Băng đi ra khỏi bệnh viện, cậu trịnh trọng xin lỗi Hạ Băng: "Ca, anh nói rất đúng, cốc tự sướиɠ có thể giải quyết mọi vấn đề, không cần phải lo lắng gì hết."

Hạ Băng nói: "Em không cần phải sợ thành như vậy, thực ra bệnh HIV cũng chỉ là một căn bệnh mà thôi, có nhiều bệnh còn đáng sợ hơn HIV nhiều."

"Không được, em rất sợ, các bệnh khác sẽ không có ai sợ em nhưng bệnh này thì cái gì cũng sẽ bị mất hết, ai cũng không dám lại gần, làm sao mà sống được."

Hạ Băng có thể hiểu được suy nghĩ của Quách Thụy Dương, sợ chết, sợ bị cô lập, chứng minh cậu là một người bình thường trong xã hội, không giống như Trình Tư kia, cái gì cũng không sợ, coi như là kẻ liều mạng.

Hạ Băng cảm thấy lời đề nghị của bác sĩ lúc nãy không có tác dụng, Trình Tư không có khả năng đi kiểm tra, nếu như Trình Tư nguyện ý đi kiểm tra thì sẽ không làm ra những chuyện như này. Có say rượu thì cũng không thể lý giải được hành vi lúc nãy.

Nếu như Quách Thụy Dương là con gái thì bọn họ đã sớm báo cảnh sát. Trong chuyện này tuy Quách Thụy Dương bị quấy rối, trong lòng chịu đả kích không nhỏ, dù sao Trình Tư yếu hơn rất nhiều so với Quách Thuỵ Dương nên nếu cậu muốn phản kháng thì cũng không phải không được, Trình Tư kia chắc chắc sẽ bị chấn thương nhưng mà Quách Thụy Dương cũng giống như Hạ Băng đều không thể ra tay với Trình Tư.

"Trình Tư không quan tâm bản thân mình có bị lây nhiễm hay không sao? Mỗi ngày đều vui chơi cùng với người khác." Quách Thụy Dương nghĩ đến Trình Tư thì vừa tức lại vừa thương hại.

"Nếu Trình Tư sợ thì đã không lựa chọn kiểu sinh hoạt này rồi." Hạ Băng nói.