Editor: Bạch Lộc Thời
Beta: Phương Huyền
Vì có chuyện Walker bị rắn cắn nên công ty du lịch đã tăng cường hệ thống bảo vệ để bảo đảm an toàn cho tất cả mọi người, đến mức ngày cuối cùng của chuyến trải nghiệm sinh tồn dã ngoại trôi qua khá đơn giản yên bình.
Khi trở lại bờ biển nhìn thấy du thuyền tới đón bọn họ, một đám người vừa hưng phấn vừa hụt hẫng.
Hưng phấn vì rốt cục có thể thoát ly khỏi cái loại cuộc sống dã nhân này, ngày ngày chỉ có thể ăn đồ ăn vặt, hoa quả, còn hụt hẫng vì trải nghiệm sinh tồn ba ngày hai đêm cứ kết thúc như vậy? Quay đầu ngẫm lại giống như cũng không có gì khó khăn, cũng không phải là ăn không ngon, đi đường có chút vất vả nhưng mà phong cảnh trên đảo rất đẹp, đặc biệt là vào ban đêm, bầu trời sao và đom đóm chiếu sáng lẫn nhau cũng là trải nghiệm hiếm thấy.
So sánh với người bình thường hưng phấn hụt hẫng, nhóm minh tinh mới thật sự là thở phào.
Bọn họ là người nổi tiếng tới tham gia trải nghiệm sinh tồn dã ngoại hoàn toàn chỉ là do công việc, đã không được hưởng thụ đặc quyền gì lại còn làm mất hết hình tượng, cái loại tiết mục như này mặc dù rất hút fan nhưng mà cũng rất dễ làm mất fan.
Ba giờ sau rốt cục bọn họ đã trở lại hòn đảo ban đầu.
Lúc này đã là chín giờ tối, nhìn thấy thế giới đèn đuốc sáng trưng ở trên đảo rốt cục một đám người có một loại cảm giác được trở lại văn minh.
Một tiếng trước khi xuống thuyền, Walker đã đến tìm bọn họ để cảm tạ sự giúp đỡ của họ khi ở trên đảo.
Bùi Tầm Huyên và Lâu Linh rất hưng phấn —— mặc dù hai cô gái không phải là người theo đuổi ngôi sao nhưng cũng đã từng xem qua những bộ phim mà Walker đã đóng, mà anh ta lại còn là một đại minh tinh, vì vậy họ tranh thủ xin luôn chữ ký của anh ta.
Tính tình Walker rất tốt, ký tên cho các cô gái, lại còn nói chuyện và chụp ảnh chung, sau đó lại trò chuyện với Lâu Điện và Đàm Mặc, không hề có bệnh người nổi tiếng, anh ta rất thân thiết và dễ tính.
Sau đó đạo diễn Anderson cũng tới, gia nhập với bọn họ.
Mặc dù bọn họ không cùng một thế giới, chủ đề để nói chuyện với nhau cũng không có nhiều, nhưng Walker cùng Anderson đều rất biết cách tìm chủ đề, Lâu Điện và Đàm Mặc lúc cần thiết nói chuyện thì cũng có thể trò chuyện vô cùng thiện chí, nên một đám người trò chuyện cũng coi như suôn sẻ và vui mừng.
Mãi cho đến khi thuyền tới bến, lúc sắp xuống thuyền Walker còn mời bọn họ sau này có rảnh thì tới nước Mỹ chơi, đạo diễn Anderson cũng ở bên cạnh phụ họa, thái độ hai người rất nhiệt tình.
Vào lúc này bọn Lâm Bảo Bảo ngược lại đã ngẫm ra chút gì đó.
Đặc biệt là Lâm Bảo Bảo vừa nhịn không được quái dị nhìn Đàm Mặc một chút, vừa nhìn Anderson và Walker, như có điều suy nghĩ.
Rốt cục cũng đã trở lại biệt thự, ba nữ sinh đều mệt mỏi đến mức tê liệt, không muốn trò chuyện nhiều nên tất cả về phòng để nghỉ ngơi.
Sau khi Lâm Bảo Bảo về phòng, trước tiên cô muốn đi tắm, thay một bộ quần áo mới, tắm rửa kỳ cọ cẩn thận từ đầu tới chân mới cảm thấy là sạch được một thân mồ hôi và bùn đất.
Đợi lúc cô ra thì Đàm Mặc cũng vừa trở lại từ phòng tắm sát vách.
Nhìn cô đang quấn khăn trùm lên đầu, anh vẫy vẫy tay với cô, cầm máy sấy tóc cẩn thận sấy khô tóc cho cô.
Lâm Bảo Bảo ngồi ở trên ghế sa lon, ngáp một cái đột nhiên hỏi: "Walker, không chỉ đơn là một đại minh tinh đúng không?"
Đàm Mặc ừ một tiếng, "Anh ta là người của gia tộc Walker, trước đây Đàm gia và gia tộc Walker đã từng có làm ăn qua lại, đã từng gặp nhưng mà cũng không có quen."
Đóng phim hoàn toàn là sở thích của Walker, bởi vì anh ta là người nhỏ tuổi nhất trong nhà nên gia tộc Walker cũng không ngăn cản sở thích đấy, cũng có rất ít người biết bối cảnh của minh tinh quốc tế tuyến một này.
Walker rất ít khi tham gia vào những việc của gia tộc, anh ta có thể nhận ra Đàm Mặc, ngoại trừ vì anh là người thừa kế của Đàm gia, thì cũng vì một năm qua địa vị của Đàm Mặc tại Đàm gia tăng cấp quá nhanh khiến cho người ta không dám xem nhẹ, đến cả anh ta là người đã rời xa cái vòng tròn này mà còn nghe được từ miệng người khác, cảm thấy anh là một người đàn ông đặc biệt lợi hại.
Cho nên lúc Đàm Mặc xách con rắn đi tới Walker liền nhận ra anh.
Lúc ấy tâm trạng của Walker. . . Vị này quả đúng là một người hung hãn, đám người bắt cóc anh không làm anh chết, ngược lại còn để anh bình an trở về, sau này đám kẻ thù của anh bắt đầu không có lấy một ngày yên bình.
Chính là căn cứ vào loại tâm tình này cho nên lúc đó thái độ của Walker mới đặc biệt tốt, đối với đám người bình thường Lâm Bảo Bảo cũng không có làm bộ làm tịch chút nào.
Lâm Bảo Bảo giật mình, cười nói: "Em đã nói rồi, coi như anh ta muốn cảm ơn bọn mình, nhưng mà cái này thái độ cũng quá nhiệt tình rồi, làm gì có minh tinh quốc tế nào có thái độ như vậy, tùy tiện đem số điện thoại cá nhân của mình cho người khác, anh ta không sợ bị tiết lộ à, giờ em mới biết hoá ra là do tin tưởng anh."
Đàm Mặc ừ một tiếng, không nói gì.
Khi sấy khô tóc cho cô xong, anh cất máy sấy qua một bên rồi kéo cô đứng dậy, thấy hai mắt cô díu vào nhau sắp không mở nổi mới nói: "Chúng ta đi ngủ thôi."
Lâm Bảo Bảo ừ nhẹ một tiếng, mơ mơ màng màng đi lên giường.
Lúc bị anh đẩy xuống giường, cô hàm hồ nói: "Lúc xuống thuyền em có thấy Walker hình như nói gì đó với anh. . ."
Đàm Mặc nghe cô nói như thế, cúi đầu nhìn cô phát hiện cô đã nhắm mắt lại ngủ rồi.
***
Sau khi trở lại biệt thự, mọi người lại khôi phục sinh hoạt bình thường, mỗi ngày đều du ngoạn ở trên đảo, ăn đủ loại thức ăn ngon, đi lặn biển, lướt sóng, làn da của các cô gái đều đen đi một vòng.
Tới khi hết tháng bảy mọi người mới bắt đầu trở về Nam Thành.
Bùi Tầm Huyên sờ sờ khuôn mặt bị đen đi của mình thở dài: "Ánh nắng ở biển đúng là vũ khí gϊếŧ mỹ nhân mà, người đẹp da trắng giờ đã biến thành người đẹp da đen." Sau đó cô lại nhìn hai người bạn tốt cũng thành mỹ nhân da đen lập tức thỏa mãn.
Mọi người cùng nhau đen, hehe.
So sánh với các cô gái, Lâu Điện và Đàm Mặc không có thay đổi nhiều.
Lâu Điện là loại người trời sinh phơi nắng cũng không thể đen, giống như một chàng hoàng tử nhã nhặn bước ra từ trong truyện tranh, đứng với ba cô gái càng làm nổi bật làn da trắng của anh —— ba nữ sinh biểu thị: đánh chết cũng không đứng gần anh ta.
Đàm Mặc thì là mẫu đàn ông đẹp trai anh tuấn, làn da rám đen, ngược lại khiến anh càng có hương vị đàn ông, gần đây Lâm Bảo Bảo vẫn luôn bị anh mê hoặc đến đầu óc choáng váng rồi u mê đi rất nhiều nơi với anh.
Nơi bọn họ lêu lổng có rất nhiều, lặn trong biển, rạp chiếu phim, thư viện. . . Chỉ cần là những địa điểm tình nhân ở trên đảo thì chắc chắn bọn họ đã đi, đồng thời cũng làm nhiều trò khó nói với nhau.
Ngoại trừ một bước cuối cùng.
Lúc nghe nói bọn họ muốn về nước, đạo diễn Anderson đặc biệt tới một chuyến.
Ông là đến tìm Lâm Bảo Bảo, thuận tiện gửi một số thứ tới cho cô.
"Mẹ của cháu nghe nói các cháu muốn về nước, đây là đồ mà cô ấy bảo chú đưa cho cháu, cô ấy nhắn là mang về cho bà ngoại." Anderson tha thiết nhìn cô, "Kỳ thật chú cũng muốn đi gặp bà ngoại của cháu, nhưng mà gần đây bận quá, không có thời gian. Chờ sau này có cơ hội. . ."
Lời nói rõ ràng tới như thế mà Lâm Bảo Bảo còn nghe không hiểu nữa thì đầu cô đúng là cái chày gỗ.
Khóe miệng cô co quắp, dò xét Anderson nửa ngày mới vâng một tiếng.
Anderson cảm thấy phản ứng của cô có chút bình thản, trong lòng càng thêm thấp thỏm, rốt cục nhịn không được nói mục đích của ông, "Bảo Bảo, cháu cảm thấy chú thế nào? Bà ngoại của cháu. . . Có đồng ý không?"
Lâm Bảo Bảo thực sự không muốn đả kích ông, hỏi: "Chú muốn kết hôn với mẹ cháu?"
"Đương nhiên rồi, chú yêu cô ấy, cô ấy chính là nữ thần và là nguồn cảm hứng chú đã tìm kiếm cả đời." Anderson đặc biệt rất văn nghệ nói.
Lâm Bảo Bảo: ". . ." Quỷ mới thèm cảm hứng, nói không chừng cảm hứng của ông sẽ đá ông nhanh thôi.
Lâm Bảo Bảo biết rõ đức hạnh của mẹ mình, bởi vì thất bại ở cuộc hôn nhân đầu tiên nên dẫn đến bây giờ bà có rất nhiều bạn trai, nhưng lại không có một ai có thể khiến bà nảy sinh suy nghĩ muốn tái hôn.
Có lẽ lần này cũng giống vậy đi.
Thế là cô mới nói: "Bà ngoại cháu không quá ưa thích người ngoại quốc."
Anderson giống như đang bị sốc, lúc Lâm Bảo Bảo cho là ông sẽ từ bỏ ông lại tỉnh lại rất nhanh và nói: "Không sao hết, là do bà ngoại cháu chưa gặp chú thôi, chờ chú cố gắng học được tiếng Trung sẽ đi gặp bà ấy, để bà ấy đồng ý chuyện của chú và Ý Thư."
Trong lòng Lâm Bảo Bảo tự nhủ bà ngoại cũng không thể làm chủ những việc của mẹ, mẹ của cô là kiểu đã quyết định việc gì thì sẽ rất kiên định, cho dù vũ trụ có nổ tung cũng sẽ không thay đổi quyết định. Cho nên bà ngoại có đồng ý hay không cũng không có khả năng thay đổi cho nên vẫn là tỉnh lại đi.
Anderson nói chuyện với Lâm Bảo Bảo một lúc, rất tích cực và lạc quan, có thể nhìn ra được ông có tình cảm sâu nặng với bạn gái hiện tại, hận không thể ở bên nhau cả đời căn bản không hề nghĩ tới việc chia tay. Cho nên đối với kế nữ tương lai - Lâm Bảo Bảo vô cùng khoan dung từ ái, thậm chí còn có một chút lấy lòng.
"Chờ tới khi rảnh chú sẽ tới thăm cháu, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm rồi còn chơi với nhau. . ."
Lâm Bảo Bảo vâng một tiếng, rất thông cảm lắng nghe ông dông dài.
Anderson lưu luyến không rời rời đi, trước khi đi còn trao đổi số điện thoại với cô.
Lâm Bảo Bảo nhìn thoáng qua số điện thoại trên di động, nhếch miệng, cũng không biết dãy số này có thể tồn tại bao lâu.
Kết thúc một tháng dài nghỉ phép, sau khi về nước đám người ai về nhà nấy.
Lâm Bảo Bảo về thị trấn nhỏ thăm bà ngoại.
Đàm Mặc vốn muốn theo cô cùng đi thăm bà ngoại, chỉ là anh ở lại trên đảo một tháng nên công việc chồng chất rất nhiều, Doãn thư ký chỉ có thể gọi điện thoại cho Lâm Bảo Bảo mới có thể đem anh gọi đi.
Đúng, vị thư ký xinh đẹp này đã từng kẹp ở giữa Đàm Mặc và hai người chú rất vi diệu, hiện tại vị này đã biến thành thư ký của Đàm Mặc, giúp anh xử lý một chút chuyện ở Đàm gia.
Cô ấy rất rõ việc của Lâm Bảo Bảo, thậm chí đến cả số điện thoại của Lâm Bảo Bảo cũng có, không thể nói cô ấy không tài giỏi.
Đối với việc mình phải rời đi Đàm Mặc rất không vui, nghiêm mặt không nói lời nào.
Lâm Bảo Bảo đối với cái này cũng không để ý, cười nói: "Tháng tám em còn phải xuất ngoại mà, chỉ còn mấy ngày thôi, đến lúc đó em qua Mỹ thăm anh."
Sắc mặt của Đàm Mặc lúc này mới dịu lại, đưa tay ôm cô vào trong ngực, vuốt ve an ủi hôn trán của cô, nói: "Đến lúc đó anh lại đi tìm em."
"Được." Lâm Bảo Bảo cười một cái thật tươi với anh.
Sau khi rời khỏi Nam Thành Lâm Bảo Bảo liền trở về thị trấn nhỏ thăm bà ngoại.
Bà ngoại thấy cô trở về rất vui mừng, liên tục kêu bảo mẫu đi mua đồ ăn mà Lâm Bảo Bảo thích ăn, rồi ngồi hỏi thăm cô kỳ nghỉ hè này có vui hay không.
"Nghe nói lúc con ở trên đảo, mẹ con cũng ở đó. . ." Bà ngoại cẩn thận hỏi.
Lâm Bảo Bảo vâng một tiếng, không ngoài ý muốn mẹ của cô sẽ kể việc này cho bà ngoại, bộ dáng không thèm để ý, "Con gặp hai người ấy rồi, không cãi nhau đâu, bà yên tâm."
Trái tim bà ngoại rơi xuống nhưng trên mặt cũng không dám lộ ra, cười nói: "Sao có gì đâu mà yên tâm hay không? Chỉ cần các con tốt là được."
Sau đó Lâm Bảo Bảo đưa đồ vật mẹ cô bảo cô đem về cho bà ngoại, thuận tiện nói về bạn trai mới Anderson của mẹ.
"Là một đạo diễn người Ý, ông ấy có vẻ khá tốt, nhưng có hoà hợp hay không thì con không biết" Lâm Bảo Bảo nói đúng sự thật.
Bà ngoại lại nhịn không được thở dài, thầm nói: "Sao nó lại tìm người ngoại quốc? Tuổi cũng cao rồi mà còn không muốn yên ổn một chút. . ."
Suy nghĩ của người lớn tuổi không giống với suy nghĩ của người trẻ tuổi, Lâm Bảo Bảo nghĩ, mẹ của cô so với cô trẻ hơn không kém, chắc có lẽ sẽ không thể đồng ý suy nghĩ của bà ngoại.