Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Chương 58: Hai chàng trai tài giỏi

Editor: Bạch Lộc Thời

Beta: Phương Huyền

Thời gian bọn họ tới đảo đã là gần trưa nên cơm trưa bọn họ giải quyết luôn trên thuyền.

Không chỉ như thế trong balo của tất cả mọi người còn nhét thêm rất nhiều đồ ăn vặt.

Tuy nói là trải nghiệm sinh tồn dã ngoại nhưng cơ quan du lịch cũng không có yêu cầu cao đối với mấy người bình thường đăng ký tham gia này, ngoại trừ những dụng cụ được phát thì cũng cho phép bọn họ mang đồ ăn từ bên ngoài.

So sánh với các minh tinh bị máy quay kè kè một đường cũng không có đãi ngộ tốt như vậy, thật sự đem bốn chữ trải nghiệm sinh tồn phát huy triệt để đến cùng, chỉ được sử dụng các công cụ được phát không cho phép mang những vật dụng khác, ngay cả điện thoại hay vật truyền tin khác cũng đều bị tịch thu.

Cảnh tượng này khiến cho những người đăng ký bình thường cảm thấy thú vị.

Người phụ trách dẫn đội kiểm tra xong nhân số liền đi lên đảo.

Tổ minh tinh cũng xuất phát cùng lúc.

Trong lúc nhất thời hòn đảo vốn dĩ có chút yên tĩnh mà trở nên náo nhiệt, tràn đầy dấu chân người.

Lần này người tới trải nghiệm sinh tồn trên đảo cũng không coi là nhiều, họ được chia thành hai nhóm, nhóm bình thường có hai mươi người, mà tổ minh tinh có năm người, thêm mấy thợ quay phim và bảo tiêu cận thân, với mấy người đi lẻ tổng cộng lại còn chưa tới một trăm người.

Mà phần lớn những người này đều là thanh niên trẻ tuổi, có lẽ đạo diễn Anderson là người lớn tuổi nhất. Nhưng ông cũng không phải là khách mời mà là đạo diễn đi cùng nên vẫn có được quyền lợi đặc thù.

Ban đầu khi mới bước chân vào đảo, tất cả mọi người tràn đầy phấn khởi, nhân tiện nghe đội trưởng giới thiệu cho bọn họ một số loại cây dọc đường có thể ăn được, loại nào có giá trị để chữa bệnh, loại nào không thể đυ.ng vào, mọi người nghe vô cùng say sưa.

Chỉ là sau khi đi được một tiếng, những thanh niên đến từ thành phố này nhịn không được than mệt mỏi.

Đội trưởng rất hiểu lòng người, lập tức nói: "Chúng ta nhất định phải tới mục đích trước đó trước khi trời tối, mọi người cố lên nào, cũng không thể bại bởi nhóm người nổi tiếng chứ."

Một đám người nhìn về phía nhóm người nổi tiếng, đặc biệt thấy trong đó còn có mấy gương mặt rất quen thuộc, mặc dù bởi vì vệ sĩ của bọn họ mà không thể tới gần nhưng vẫn rất hưng phấn, trong số những minh tinh này có hai gương mặt hết sức quen thuộc, có một người là minh tinh tuyến một quốc tế, người kia dù không bằng nhưng cũng là tuyến hai tuyến ba tiêu chuẩn.

Thế là mọi người lập tức lên tinh thần, xem nhóm người nổi tiếng kia như món ăn tinh thần, tiếp tục đi tới trước.

So với những người bình thường này, thể lực của các minh tinh này tốt hơn so với bọn họ rất nhiều, vì là một người nổi tiếng nên phải giữ dáng người và cần phải có thể lực tốt để quay phim, họ đã phải rèn luyện không ít cho nên một tiếng này đi đường bọn họ vẫn rất thong dong.

Chỉ là sau khi đi được hai tiếng nữa đám người lại lần nữa cảm thấy mệt mỏi có chút chịu không nổi.

Đàm Mặc vẫn luôn nắm tay Lâm Bảo Bảo hỏi: "Muốn anh cõng em không?"

Lâu Điện cũng nói y như thế với Lâu Linh.

Bùi Tầm Huyên bị kẹp ở giữa: "..." Cẩu độc thân đúng là phải chịu đủ đau thương.

Lâm Bảo Bảo và Lâu Linh ăn ý nhìn về phía Bùi Tầm Huyên, từ chối rất cứng rắn, các cô sao có thể bỏ mặc bạn bè để hai chàng trai cõng chứ? Bạn tốt là khi gặp nạn phải cùng nhau bước đi.

Bùi Tầm Huyên rất cảm động, nhưng vẫn cười nói: "Các cậu mệt thì cứ leo lên lưng hai anh đi, thể lực của mình tốt lắm nha, mình vẫn thường xuyên đi làm thêm, hối hả ngược xuôi, có khi còn có nguyên một ngày không cả nghỉ ngơi, thể lực tốt lắm đấy."

So sánh với Lâu Linh và Lâm Bảo Bảo, gia cảnh của Bùi Tầm Huyên chỉ có thể coi là bình thường, vì để giảm bớt gánh nặng trong nhà nên cứ mỗi cuối tuần hoặc kỳ nghỉ lễ bình thường cô sẽ đi làm công, mặc dù tiền cũng không nhận được nhiều, nhưng cũng coi như là lấy kinh nghiệm làm việc thuận tiện có thêm ít tiền tiêu vặt. Cũng là bởi vì đem quá nhiều thời gian vào những việc này dẫn đến cô không có thời gian kiếm bạn trai, nên cho đến nay vẫn còn là một cẩu độc thân.

Lâm Bảo Bảo và Lâu Linh một người một bên kéo cô, "Không sao đâu, chúng mình vẫn còn tốt lắm, vẫn có thể tiếp tục đi."

Hai người đàn ông thấy thế cũng không nói gì thêm.

Sau khi đi hết 3 tiếng cuối cùng bọn họ đã tới mục đích.

Một mảnh đất phủ cỏ xanh và được cây cối cao lớn bao quanh, phụ cận còn có một dòng suối nhỏ có thể giải quyết vấn đề nguồn nước.

Đội trưởng nói: "Đêm nay chúng ta sẽ ở chỗ này đóng quân dã ngoại, bữa tối thì tự giải quyết, mọi người muốn ăn cái gì thì cứ vào rừng đi tìm, tìm được gì thì ăn cái đó, nếu không thể tìm thấy cái gì thì, thật đáng tiếc, mọi người chỉ có thể nhịn đói."

Trước khi lên đảo mọi người đã sớm biết phải tự mình giải quyết vấn đề ăn uống nên cũng không có ý kiến gì, dù sao thì nếu không kiếm được gì thì họ còn có thể ăn đồ mà mình đã mang theo.

Nhóm minh tinh khắc nghiệt hơn nhóm người bình thường rất nhiều.

Bọn họ chính là dã ngoại sinh tồn chân chính, bọn họ bị máy quay kè kè theo dõi, nhất cử nhất động đều bị ghi lại và sau đó sẽ phát sóng lên tivi, nên bọn họ không thể gian lận, không thể có được thoải mái như nhóm người bình thường.

Đội trưởng phân nhóm người bình thường thành các nhóm nhỏ, để mọi người tự lập nhóm với nhau, mỗi nhóm từ 3 đến 5 người.

Nhóm Lâm Bảo Bảo vừa vặn đủ năm người nên nghiễm nhiên tạo thành một nhóm.

"Chúng ta dựng lều ở chỗ này đi." Đàm Mặc nói, chỉ vào khoảng cách suối nước không gần chỗ không xa, bên cạnh còn có một gốc cao ba mét cây.

Mất có nửa giờ năm người đã cùng nhau dựng xong lều.

Sau đó bọn họ vào rừng để tìm bữa tối cho đêm nay.

Công ty du lịch đặt nơi này là nơi đầu tiên để đóng quân dã ngoại, rõ ràng là có mục đích, bởi vì bọn họ nhanh chóng tìm được một số loại trái cây có thể ăn được, chính là mấy loại lúc trước trưởng đoàn đã giới thiệu, còn có một số loại nấm —— do Lâu Điện phân biệt được cái nào có thể ăn, sau đó bọn họ còn bắt được hai con gà rừng —— do Đàm Mặc bắt được.

Trong tầm mắt xuất hiện mấy con gà rừng, lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng gì thì Đàm Mặc đã tiện tay quăng cái gì đó làm đám gà rừng hoảng sợ kêu lên chạy mất, chỉ còn lại hai con gà rừng cánh bị đóng ở trên mặt đất gà réo lên không ngừng.

Ba nữ sinh há hốc miệng, đến cả Lâu Điện cũng nhịn không được nhìn Đàm đại thiếu một chút, anh thầm nghĩ trực giác của mình quả nhiên rất chuẩn, vị Đàm thiếu này rất nguy hiểm.

Chờ tới khi bọn họ chạy tới cầm hai con gà rừng kia lên mới phát hiện cánh của bọn nó bị cành cây găm thật sâu vào trong đất bùn còn đang ướt nên không thể chạy.

"Đàm đại thiếu gia có thân thủ không tồi nha." Hai mắt của Lâm Bảo Bảo sáng rực nhìn anh, "Khai mau, anh học được tài nghệ này từ bao giờ thế?"

" Sức lực của anh khá lớn nên tùy tiện học là thành vậy thôi." Đàm đại thiếu nói rất tùy ý nhưng cũng khiêm tốn.

Cả đám người ngó ngó anh, căn bản là không tin, trực giác cho rằng trước đây anh nhất định đã học qua, về phần tại sao anh lại muốn học thì ai mà biết được.

Bọn họ cầm hai con gà rừng lên, vô cùng vui mừng, bữa tối nay tuyệt vời rồi.

"Nhưng mà. . . Các cậu biết thịt gà không?" Bùi Tầm Huyên nghi ngờ hỏi.

Lâm Bảo Bảo và Lâu Linh đồng thời nhìn về phía Lâu Điện.

Mặc dù đi bộ mấy tiếng đồng hồ nhưng nhìn Lâu Điện vẫn y như cũ, gọn gàng sạch sẽ, anh bình tĩnh nói: "Tôi biết làm, nhưng mà cần chút gia vị, có thể tìm ở xung quanh xem."

Công ty quan du lịch chỉ phát cho bọn họ một bình muối nhỏ, không có những cái khác.

Nghĩ đến tay nghề nấu nướng của Lâu Điện, ba nữ sinh không tự chủ chảy nước miếng, nghĩ thầm coi như không có dụng cụ nhưng mà với tài năng của Lâu Điện có lẽ là có thể họ sẽ được ăn rất ngon?

Sau đó bọn họ hào hứng đi tìm một số thứ có thể ăn được, đều là Lâu Điện và Đàm Mặc chỉ dẫn, còn ba nữ sinh chỉ có thể ừ ừ mà nghe theo, hái ít lá cây và ít quả.

Thắng lợi trở về.

Lúc bọn họ trở về địa điểm cắm trại, trời vẫn còn rất sớm, những người khác vẫn chưa về.

Lâu Điện mang theo hai con gà đến bên dòng suối để xử lý, Lâu Linh đi qua giúp anh, còn Lâm Bảo Bảo và Bùi Tầm Huyên thì đi rửa sạch chỗ quả dại và nấm dại đã hái, Đàm Mặc thì đi tìm củi lửa để chút nữa nướng gà.

Mấy người phối hợp với nhau nên tốc độ rất nhanh, khi họ xử lý xong gà rừng rồi chuẩn bị nướng thì mới ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Các nhóm khác cũng lần lượt trở về.

Có nhóm thu hoạch rất tốt, có nhóm thì hai tay trống trơn chỉ có thể ngồi chồm hổm ở đó gặm đồ ăn vặt mang theo, hâm mộ nhìn nhóm của Lâm Bảo Bảo, nhóm của họ lấy được nguyên liệu nấu ăn phong phú nhất, mà động tác cũng nhanh nhẹn nhất, người không rõ tình hình còn tưởng rằng bọn họ thường xuyên tham gia mấy cái hoạt động sinh tồn dã ngoại này, đến gà còn có tận hai con gà, ở dưới điều kiện có hạn vậy mà cũng xử lý chúng rất tốt còn có thể nướng lên nữa.

Đội trưởng cũng đang nhìn về phía nhóm 5 người phương đông trẻ tuổi, đặc biệt là lúc mùi hương gà nướng bay khắp nơi, nhìn Lâu Điện thỉnh thoảng phết chút nước cốt của mấy loại hoa quả rừng và rễ cây lên hai con gà khiến cho hương thơm của chúng bay khắp bốn phía.

Không nói tới bọn họ đến cả mấy người Lâm Bảo Bảo cũng nhịn không được âm thầm nuốt nước miếng, thầm nghĩ rằng mang theo Lâu Điện đi thật sự là quá đúng đắn.

Hai con gà nướng dưới tay nghề của Lâu Điện vàng rộm, béo ngậy, vô cùng mê người.

Sau khi hai con gà nướng chín, Lâu Điện chuyển chúng qua một cái lá cây đại thụ đã rửa sạch sẽ, rồi dùng cao cắt thành từng miếng, đồ trong bụng con gà tràn ra tưới lên mấy cây nấm nhìn trông càng mỹ vị.

Đạo diễn Anderson nhớ tới Lâm Bảo Bảo, lo lắng cô không có đồ ăn ngon nên đã đặc biệt tới nhìn một chút, không nghĩ tới lại thấy một đám thanh niên đang ngồi ăn gà nướng.

Bề ngoài của con gà nướng vô cùng tuyệt lại càng không cần nhắc tới hương thơm của nó, khiến ông cũng nhịn không được cảm thấy thèm.

Anderson âm thầm nuốt nước miếng nói: "Đây là các cậu tự làm hả?"

"Đúng vậy." Lâm Bảo Bảo ăn được đồ ăn ngon nên tâm trạng rất tốt, cũng có tâm tình nói chuyện với Anderson, "Mr.Anderson tối nay ăn gì vậy?"

"Chú là đạo diễn là nên công ty du lịch cung cấp ngày ba bữa cơm." Anderson nói, vốn ông còn định mang phần cơm của vệ sĩ cho bọn họ, nhưng nhìn tình huống bây giờ có lẽ là cũng không cần.

Người tới là khách, bọn họ cũng không có kéo kiệt, chia cho đạo diễn Anderson một cánh gà nướng cùng một chút nấm.

Anderson có chút xấu hổ, nhưng cuối cùng ông cũng là một người ham ăn nên ngồi cùng với bọn họ ăn cánh gà nướng. Ăn được một lần, đạo diễn Anderson kinh hãi như gặp thiên nhân (người zời*), cảm thấy đây là món gà rừng ngon nhất mà ông đã từng nếm qua, chẳng lẽ trong mấy thanh niên phương đông này có đầu bếp?

(*Chả biết chuyển sao nghe nó mượt vs sát nghĩa, thôi thì mình cứ để là người zời zị đi ???? -BLT)

"Là do Lâu Điện làm." Đám người chỉ vào chàng trai đang ngồi một bên - thần sắc ung dung bình tĩnh, Lâu Điện.

Anderson nhìn sang cảm thấy ngoại hình và thần thái của cậu thanh niên phương đông thật tốt, anh ấy chỉ ngồi ở chỗ đó mà tựa như một bức tranh, mà lại rất ăn ảnh, nếu như cậu ta gia nhập giới giải trí. . .

Bỗng nhiên ông dừng lại, ông nhìn ra được mấy người thanh niên này không có hứng thú với lĩnh vực này, nếu nói ra ngược lại còn khiến người ta chán ghét.

Sau khi ăn xong bữa tối thịnh soạn, trời cũng đã tối.