Editor: Bạch Lộc Thời
Beta Phương Huyền
"Cô tới đây làm cái gì?" Đàm Mặc hỏi.
Nghe được không vui trong giọng của Đàm Mặc, vẻ mặt của Lâm Bảo Bảo kỳ quái, phải biết rằng vị thiếu gia họ Đàm này tuy không phải không lộ hỉ nộ, nhưng có rất ít người có thể khiến cảm xúc của anh dao động. Từ hồi năm ngoái gặp lại nhau cho tới tận bây giờ, Lâm Bảo Bảo có thể thấy, người có thể khiến cho cảm xúc của anh dao động cũng chỉ có mỗi cô.
Kể cả khi anh đối mặt cùng cha và em gái em trai thì vẫn giữ được vẻ bình tĩnh không thể tưởng tượng nổi.
Người đẹp tinh anh vô cùng bình tĩnh nói "Tôi tới đưa tư liệu mà ngài cần."
Đàm Mặc nhìn cô ta một cái nhận túi văn kiện cô ta đưa tới rồi nói: "Cô có thể đi rồi."
Sau đó cũng không đợi người đẹp kia phản ứng anh liền kéo Lâm Bảo Bảo quẹt thẻ đi vào tòa nhà, mặc kệ người đang đứng ngoài cửa kính thủy tinh cường lực.
Lâm Bảo Bảo nhịn không được quay đầu, xuyên qua cửa kinh thủy tinh, nhìn người đẹp đứng ở đó, đôi mắt đẹp của cô ta yên lặng nhìn Đàm Mặc, cuối cùng ánh mắt mới rơi xuống trên người cô.
Đáng tiếc bọn họ tiến vào thang máy, cửa thang máy đóng lại đồng thời cũng ngăn cách hoàn toàn với người đẹp kia.
Sau khi hai người trở lại căn hộ Đàm Mặc tiện tay ném túi văn kiện đến bàn trà, nói với Lâm Bảo Bảo: "Em muốn nghỉ ngơi chưa?"
Hai tay Lâm Bảo Bảo nắm vào quai túi xách, nhìn anh hỏi: "Người đẹp lúc nãy là ai vậy? Là thư ký của Đàm thúc à?"
"Không phải, thư ký của ba là nam, cô ta là thư ký của chú ba." Suy nghĩ một chút, anh lại nói: "Trừ cái đó ra, thì cô ta và chú ba cũng có quan hệ không bình thường."
Lâm Bảo Bảo nghe được da mặt co lại, "Anh chắc chắn?"
"Tất nhiên."
Lâm Bảo Bảo dùng ngữ khí nói đùa nói: "Thế mà vừa rồi em nghĩ là em còn chưa cả béo thì đã có người đẹp đến tận cửa tìm anh rồi."
Đàm Mặc đi tới trước mặt nàng, mặt không thay đổi nhìn cô.
Khoảng cách và góc độ này có chút nguy hiểm, Lâm Bảo Bảo vô ý thức lui lại một bước, sau đó liền bị anh giơ hai tay ra ôm vào lòng đi tới hướng phòng ngủ.
Còi báo động trong lòng Lâm Bảo Bảo vang lớn, vô ý thức muốn giãy dụa.
Sức lực của anh đặc biệt lớn, chút lực của cô chả là gì so với anh, anh dễ dàng bế cô lên đi vào phòng ngủ, sau đó tiến thẳng vào nhà tắm trong phòng.
Đàm Mặc thả cô xuống, nói với cô: "Mau tắm rửa rồi nghỉ ngơi."
Lâm Bảo Bảo: "..."
Khóe miệng Lâm Bảo Bảo giật một cái, nhìn anh đổ đầy nước vào bồn tắm, mặt đen lại phát hiện, Đàm đại thiếu thật sự chỉ để cô tắm rửa cho tốt rồi đi nghỉ, không hề có ý muốn làm chuyện gì đen tối, ngược lại là do cô tự suy nghĩ đen tối.
Ngâm mình ở trong bồn tắm Lâm Bảo Bảo gửi tin nhắn cho bọn Lâu Linh, nói cho hai cô ấy biết là đêm nay sẽ không về ký túc xá a, mồng một tháng năm cũng sẽ ở cùng với bạn trai.
Lâu Linh bảo cô chơi cho thật vui, còn Bùi Tầm Huyên cười mắng hai người bọn họ là người không cùng một thế giới và bỏ rơi cô ấy - cẩu độc thân.
Vừa nói chuyện vừa ngâm nước, mãi cho tới khi Đàm Mặc gõ cửa cô mới đứng dậy.
Hôm nay đã đi chơi cả một ngày, mặc dù có chút mệt mỏi nhưng đối với Lâm Bảo Bảo có sức sống bắn ra bốn phía mà nói cũng chỉ coi như chuyện nhỏ.
Cô vừa lau tóc vừa đi ra, được Đàm Mặc cầm máy sấy tóc sấy cho cô, sau đó liền nhét cô lên giường.
Lâm Bảo Bảo bò lên giường, lôi con gấu bị đạp dưới đất kéo lên trên giường rồi cầm điện thoại di động chuẩn bị chơi game, Đàm đại thiếu gia cũng cầm túi văn kiện đi tới.
Anh mở túi văn kiện ở trước mặt cô, lộ ra tài liệu ở bên trong.
Lâm Bảo Bảo dựa vào người anh chơi game, vừa liếc mắt nhìn vài lần, chờ lúc cô thấy rõ nội dung bên trong không khỏi kinh ngạc trừng to mắt.
"Đây là cái gì?" Nhịn không được cô mở miệng hỏi.
Đàm Mặc vẫn rất bình tĩnh, "Những giao dịch phạm pháp ở Đàm gia."
Lâm Bảo Bảo kinh hãi nhìn anh, vì sao anh lại muốn làm những cái này.
"Sự tình trong này có dính tới chú hai, chú tư, chú năm, cô sáu, cô bảy cùng chú nhỏ, thật thú vị, có đúng không?" Đàm Mặc nói mà không có biểu cảm gì.
Lâm Bảo Bảo không nói gì nhìn anh, nhịn một chút, cuối cùng chỉ có thể nói: "Cẩn thận bọn họ chó cùng rứt giậu."
"Trước khi bọn họ rứt chậu anh sẽ bóp chết bọn họ." Đàm đại thiếu hờ hững nói.
Lâm Bảo Bảo kinh hãi nhìn anh lần nữa.
Có thể là do sắc mặt của cô làm anh thấy buồn cười, đột nhiên anh hào nhào tới ôm cô vào ngực, vừa nhìn tài liệu vừa nói với cô: "Người phụ nữ hôm nay tới đưa tài liệu. . ." Anh ngừng một lát, không nhớ ra tên của nữ thư ký này, "Thật ra cô ta là tình nhân của chú nhỏ."
Lâm Bảo Bảo: = 口 =! Đúng là một mối quan hệ lộn xộn.
Đêm nay Lâm Bảo Bảo được Đàm Mặc ôm vào lòng và cho biết rất nhiều mối quan hệ hỗn loạn không công khai của nhiều người trong Đàm gia, Lâm Bảo Bảo thấy cả người đều không tốt.
Cho nên ngày hôm sau lúc gặp được vị thư ký xinh đẹp kia, ánh mắt Lâm Bảo Bảo nhìn cô ta rất quỷ dị.
Đàm Mặc ở trong thư phòng nên Lâm Bảo Bảo ở phòng khách tiếp cô ta.
Đại khái là do ánh mắt của Lâm Bảo Bảo quá mức quỷ dị, khiến ánh mắt vốn dĩ không nhìn cô của vị mỹ nữ này cũng nhịn không được nhìn qua, mặc dù cô ta che giấu vô cùng tốt nhưng Lâm Bảo Bảo vẫn là nhìn ra được sự khinh thường trong mắt cô ta.
Đúng vậy, khinh thường cô.
Lâm Bảo Bảo tự xét lại bản thân một lần, cô có ngoại trong sáng đơn thuần trẻ trung, vì gương mặt baby nên nhìn cô còn có vẻ ít tuổi hơn cả Đàm Mặc, cũng không trách sẽ khiến người ta sẽ hiểu lầm.
Có lẽ trong mắt vị thư ký xinh đẹp này, cô là sinh viên đó Đàm Mặc bao dưỡng.
"Đàm Mặc đang ở thư phòng, cô có chuyện gì muốn tìm anh ấy à?" Đối với cô thư ký xinh đẹp không mời mà đến, Lâm Bảo Bảo hỏi thẳng vào vấn đề.
Vị thư ký xinh đẹp này cẩn thận nói: "Tôi muốn tìm anh ấy để báo cáo ít chuyện của công ty."
Lâm Bảo Bảo à một tiếng, nghe xong loại ngữ khí qua loa này liền biết đối phương căn bản không để cô vào mắt.
Cô thẳng thắn nói: "Cô không phải là thư ký của chú ba Đàm gia à? Chẳng lẽ bây giờ Đàm Mặc là cấp trên của chú ba Đàm gia à? Sao tôi lại nghe nói ông nội Đàm để Đàm thúc phụ trách chuyện của Đàm Mặc ở đây?"
Trong nháy mắt ánh mắt của vị thư ký xinh đẹp này rơi xuống người Lâm Bảo Bảo, lần này lại không bỏ qua nữa mà nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc.
Có thể biết cô ta là thư ký của Đàm Minh, có thể thấy được Đàm Mặc không hề phòng bị với nữ sinh này, thậm chí còn rất yêu thương cô, ngay cả chuyện này cũng nói cho cô biết.
"Tôi họ Doãn." Vị thư ký xinh đẹp cẩn thận nói, "Không biết tên của tiểu thư là gì?"
Lúc này Lâm Bảo Bảo phải nhìn cô ta bằng con mắt khác.
Người phụ nữ này co được dãn được, rất thức thời, trong nháy mắt liền biết địa vị của bản thân ở đâu, đúng là hiếm có.
Lâm Bảo Bảo đang muốn mở miệng, đột nhiên thân thể của Doãn thư ký có chút cứng ngắc, trong mắt hiện lên chút bối rối, nhìn thẳng về phía trước.
Lâm Bảo Bảo quay đầu nhìn liền nhìn thấy Đàm Mặc xuất hiện ở cầu thang lên thư phòng.
Mặt của Đàm Mặc không chút biểu tình, khí tức quanh người vô cùng nguy hiểm, chỉ cần nhìn thoáng qua một chút cũng khiến người ta biết được tâm trạng của anh lúc này.
Doãn thư ký cứng ngắc ngồi ở đó, sợ hãi từng chút từng chút dâng lên.
Mặc dù cô ta cũng đã nghe nói từ năm ngoái sau khi trải qua lần bị bắt cóc Đàm đại thiếu gia giống như đã biến thành người khác, trở nên rất nguy hiểm, đến cả con trai nhỏ mà Đàm lão gia tử yêu thương nhất anh cũng dám suýt chút nữa là bóp chết, không có gì mà anh không dám làm. Nhưng nghe nói là một chuyện, cho đến hôm nay tận mắt nhìn thấy cô ta mới biết được người đàn ông này đang sợ đến mức nào, cô ta không khỏi hối hận vì đã tự chủ trương tới đây.
"Đàm Mặc, Doãn thư ký nói có ít chuyện của công ty cần báo cáo cho anh."
Trong lúc mồ hôi lạnh còn đang chảy ròng ròng, Doãn thư ký nghe được nữ sinh nãy giờ ngồi ở một bên mở miệng, giọng nói của cô trong trẻo lanh lảnh cùng với khuôn mặt baby khiến cho người ta có cảm giác rất đáng yêu.
Sau đó, cô ta nhìn thấy khí tức quanh người Đàm Mặc lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được rút lui hết, mặc dù vẫn nguy hiểm nhưng đã không còn khiến người sợ hãi đến không có cách nào phản ứng lại.
Ánh mắt của Đàm Mặc rơi xuống trên người cô ta, "Chuyện gì?"
Doãn thư ký sợ run cả người, cũng không muốn ở lại, tranh thủ thời gian đứng dậy, mở chiếc cặp đem theo, lấy ra một bản hợp đồng, cố gắng bình tĩnh nói: "Đây là. . . Để tôi giao cho anh, nếu anh đồng ý, có thể ký tên ở phía trên."
Đàm Mặc đi tới, bước chân của anh không nhanh không chậm nhưng lại làm cho Doãn thư ký phải chịu áp lực cực lớn.
Cuối cùng anh đưa tay nhận hợp đồng, nhìn không nhìn ném lên trên bàn nói với cô ta: "Cô có thể đi rồi."
Doãn thư ký nâng lên đôi chân cứng ngắc lập tức đi ra cửa.
Lâm Bảo Bảo đứng dậy tiễn cô ta.
Lúc đi tới cửa cô ta nghe được giọng của Đàm Mặc vang lên: "Tôi không thích người không có quan hệ quấy rầy không gian riêng của tôi."
Thân thể của Doãn thư ký có chút cứng ngắc, nhịn xuống sợ hãi trong lòng, thấp giọng nói: "Anh yên tâm, tôi hiểu."
Mãi lúc đi tới bên ngoài tiểu khu, tiểu khu thực hiện xanh hóa rất tốt, một làn gió mát mẻ thổi tới đã khiến cô ta khôi phục mấy phần trạng thái tinh anh vốn có.
Điệm thoại di động trong túi vang lên.
Doãn thư ký duỗi cánh tay có chút run rẩy, lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên người trên màn hình, một lúc sau mới ấn nút nhận.
"Thất gia. . ."
"Đưa cho nó rồi à?" Giọng của Đàm Minh Hiên vang lên.
"Đã đưa cho anh ta rồi."
"Nó nói thế nào?"
"Đàm thiếu gia không nói gì, anh ta cũng không xem hợp đồng, sau đó đuổi tôi đi." Doãn thư ký thấp giọng nói, sau đó không ngoài ý muốn nghe được trong điện thoại vang lên âm thanh vật gì đó bị đập xuống đất vỡ vụn.
Một lúc sau âm thanh Đàm Minh Hiên thở hổn hển vang lên: "Bây giờ cô đang ở đâu?"
"Nam Thành."
"Nam Thành. . . Nhìn thấy con tiểu tình nhân của nó chưa?"
Doãn thư ký nhớ tới ánh mắt lúc nãy của Đàm Mặc, và ánh mắt thu liễm của anh lúc nhìn về nữ sinh có gương mặt baby kia, nói: "Không gặp, tôi chỉ gặp Đàm thiếu, Đàm thiếu không thích tôi tới không gian riêng tư của anh ta nên sau khi đưa đồ xong anh ta liền đuổi tôi đi."
Đàm Minh Hiên nhịn không được lại chửi bậy một tiếng, nghe những lời nhục mạ từ phía bên kia, sắc mặt của Doãn thư ký không chút thay đổi.
Nửa ngày sau Đàm Minh Hiên mới nói: "Tôi không cần biết cô dùng cách nào, bằng mọi giá cô phải làm cho cái thằng tạp chủng kia ký tên vào hợp đồng, tôi không tin nó không động tâm. . ."
Cách một cái Thái Bình Dương, mặc dù Doãn thư ký không nhìn thấy sắc mặt của Đàm Minh Hiên, nhưng có thể từ giọng nói dữ tợn của hắn ta có thể đoán được bộ dáng hiện tại, tất nhiên là vô cùng vặn vẹo và xấu xí.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Doãn thư ký đứng ở dưới khu chung cư thất thần một lát, ngẩng đầu nhìn về hướng tầng 30, lòng thầm nghĩ: Xem ra cô ta phải cân nhắc lại con đường tương lai, dù là Đàm tam gia hay là Đàm thất gia cho nhiều chỗ tốt, nhưng sao có thể so sánh với Đàm Mặc - người thừa kế chính tông của Đàm gia, những người kia làm sao đấu lại được anh ta?
***
Sau khi Doãn thư ký rời đi, khí tức quanh người Đàm Mặc đã trở lại bình thường.
Anh ôm lấy cả người Lâm Bảo Bảo nói với cô: "Về sau nếu còn loại người không có quan hệ thì không được phép cho vào, cứ ném ra ngoài là được."
Lâm Bảo Bảo mở to hai mắt, tò mò hỏi: "Sao lại là người không quan hệ? Không phải là người trong công ty anh à?"
"Ngoại trừ em, tất cả người khác đều là người không quan hệ."
Lâm Bảo Bảo: ". . . Mấy lời này của anh không sợ Đàm thúc đau lòng à?"
"Không đâu, ông ấy đã thành thói quen, cũng đã sớm tiếp nhận hiện thực tàn khốc rồi." Đàm Mặc tự tin nói.
=))))))))