Editor : Phương Huyền + Bạch Lộc Thời
Bầu trời mờ mịt, những bóng đèn ở nhánh cây hai bên ven đường tỏa ra ánh sáng, những mầm non còn chưa kịp nhú lên.
Đàm Mặc nhìn những hàng cây khô ở hai bên đường, không khỏi nhớ tới mùa đông ấm áp ở thị trấn nhỏ, một màu xanh biếc nảy nở thật ấm áp, rất dễ khiến cho tâm tình của người khác cảm thấy tốt lên.
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu cẩn thận nhìn anh, phát hiện ra vị con trưởng của Đàm gia đang nhìn ra ngoài cửa xe, dường như đang nhìn cái gì đó, cực kỳ chuyên tâm. Tư thế của anh vô cùng nghiêm chỉnh, nắm giữ những thứ khắc nghiệt mà chỉ có nhà họ Đàm mới có thể sở hữu, nhưng một tay lại đặt trên đùi, nhẹ nhàng gõ, hình như đang cực kỳ thoải mái, cùng với hơi thở nguy hiểm trên người anh không hợp với nhau.
Anh là tài xế của Đàm gia lâu năm, đã phục vụ ở Đàm gia ba mươi năm rồi, là tài xế chuyên dụng của Đàm lão gia.
Hôm nay được ông lão gia phái đi đón cháu trai trưởng trở về nhà chính, có thể thấy được ông nội Đàm rất coi trọng vị này.
Xe lái vào một tòa nhà mang đậm nét cổ kính, trước cửa có một ông lão mặc đồ tây màu đen đang chờ ở đó.
Đây là quản gia của nhà họ Đàm, khi mà ông nội Đàm còn chưa thừa kế chức gia chủ, ông đã ở bên cạnh, với những người thế hệ sau của nhà họ Đàm cũng không dám lớn tiếng với ông, bọn trẻ của Đàm gia đối với ông cũng có chút tôn trọng.
Ông mặc dù chưa về hưu, nhưng cũng không quản nhiều chuyện nữa, chỉ nghe lệnh của ông nội Đàm mà thôi.
Sau khi xe dừng lại, quản gia tự mình tới gõ cửa, trên mặt lộ ra nụ cười khéo léo, ôn hòa nói: “cậu chủ, cậu đã trở về.”
Đàm Mặc từ trong xe đi xuống, nhìn ông một cái, hỏi:” ông nội cháu đâu?”
“Ông cụ đang ở thư phòng.”
Đàm Mặc không nói gì, đón lấy cơn gió lạnh, cất bước đi về nhà chính.
Người quản gia già đi theo phía sau anh, giúp anh cởϊ áσ khoác ngoài ra, đưa cho người hầu ở bên cạnh.
Mặc dù còn chưa qua năm mới, nhưng trong phòng không có người nào, khiến cho không khí trở nên kỳ quái, ông nội Đàm luôn yêu thích sự yên tĩnh, không ở cùng một chỗ với đám hậu bối nhà họ Đàm. Cho dù là ăn tết, ngoại trừ bữa cơm đoàn viên vào lúc giao thừa, cùng với mùng một đầu năm, ngoại trừ lời chúc tết vào mùng hai ra, rất ít khi có người ở thế hệ dưới ở bên cạnh hầu hạ ông, rất ít khi có người tới đây.
Tất nhiên, dù có đến thì cũng phải có sự cho phép của ông nội Đàm.
Đàm Mặc đi tới thư phòng ở tầng hai, quản gia tiến lên, nhẹ nhàng gõ vào cửa, sau đó đem cánh cửa vừa dày vừa nặng đẩy ra.
Trong phòng, ba mặt tường đều xếp sách cao vυ't, đối diện cửa là một bàn đọc sách làm từ miếng gỗ to và lớn, lộ ra hương vị thuần túy mà thâm trầm của thế kỷ trước, trong phòng tràn ngập hương vị của sách vô cùng tao nhã, hòa lẫn với các loại hương liệu, vô cùng thoải mái.
Vị trí ở gần cửa sổ, một ông lão đang ngồi trên xe lăn, trên đùi là một quyển sách, đang đeo kính chậm rãi lật từng trang sách, đôi tay đang lật sách đầy những vết đồi mồi, chứng tỏ tuổi của ông cũng không còn thấp nữa.
“Lão gia, cậu chủ đã trở về.” người quản gia già nhẹ giọng nói.
Ông nội Đàm ngẩng đầu, nhìn thấy cháu trai trưởng của mình đang đứng ở đằng kia, trên mặt tươi cười, “A Mặc đã về rồi đó à, tới đây ngồi đi.”
Đàm Mặc đi qua, ngồi trên ghế sopha bên cạnh ông nội, quản gia nhận trà mà người hầu vừa mang lên, giúp bọn họ châm trà, sau đó yên lặng không một tiếng động đứng sang một bên, rất lâu không thấy hai ông cháu bọn họ nói chuyện gì.
“Bệnh của con thế nào rồi?” ông nội Đàm hỏi.
Khuôn mặt Đàm Mặc không có biểu cảm gì, nói: “Vẫn vậy thôi.”
“Lúc nào có thể tốt lên được?”
“Ông hy vọng con lúc nào tốt lên, lúc đó liền có thể tốt lên.”
Câu trả này này gần như đối nghịch với ông, khiến cho ông nội Đàm đang nhìn về phía cuốn sách, cũng phải rời ánh mắt khỏi cuốn sách nhìn anh, hai con ngươi đang đυ.c ngầu bỗng trở nên sắc lạnh. Nhưng mà, từ đầu đến cuối thần sắc của Đàm Mặc vẫn duy trì sự bình tĩnh, không vì có tác động từ bên ngoài mà thay đổi, không giống như những người thế hệ sau của Đàm gia, trước mặt ông nội, lúc nào bọn họ cũng e ngại, không dám ngẩng cao đầu.
Ông nội Đàm nhìn anh cả nửa ngày, nhịn không được bật cười, “rất tốt, con cũng đã trưởng thành rồi, qua tết, con đi qua Úc thôi.”
Đây không phải hỏi thăm, mà là mệnh lệnh.
Ai ngờ được Đàm Mặc lại cự tuyệt ông, “con về nước.”
Ông nội Đàm nhìn anh, không nói gì.
Bầu không khí có chút ngưng đọng lại, chỉ có gió từ phía bắc thổi qua là có âm thanh, âm thanh khá lớn, đập vào song cửa phát ra tiếng vang.
Đúng lúc này, cửa thư phòng bị người khác đẩy ra, một người trẻ tuổi có khuôn mặt khá giống với Đàm Mặc đi vào, chững chạc nói; “Ba, con nghe nói cháu trai cả của con đã trở về, mọi người đang nói cái gì vậy.”
Cặp mắt đào hoa của người trẻ tuổi đang nhìn về phía hai người trong phòng, dường như không cảm nhận được không khí khẩn trương đang diễn ra trong phòng.
Khuôn mặt nghiêm túc của ông nội Đàm lộ ra nụ cười, hướng anh ta nói: " Minh Hiên tới rồi à, ba đang nói chuyện với A Mặc, qua tết tính để nó qua Úc."
Đàm Minh Hiên sửng sốt một chút, nghi ngờ nói: “ba, người đừng đối xử với cháu của mình hà khắc như vậy, bệnh của nó còn chưa khỏi mà, nghe nói còn cần phải điều trị, để một bệnh nhân đi Úc công tác, đây là không có chút nhân tính nào mà." anh ta hướng Đàm Mặc nói: "A Mặc, chú nói không sai phải không?"
Đàm Mặc không nhìn anh.
Nụ cười trên mặt Đàm Minh Hiên có chút cứng đờ, ác ý trong mắt suýt chút nữa không che dấu được.
Chẳng qua anh chưa quên mục đích mà mình tới đây, Đàm Minh Hiên đi tới bên cạnh ba của mình, ngồi xổm xuống, đấm bóp chân cho ông, một bên cười nói: "Nếu a Mặc không muốn đi thì ba để con đi cho, cơ thể của con hiện tại rất khỏe, có thể chia sẻ với ba một số việc, cũng giúp ba được thoải mái hưởng phúc."
Ông nội Đàm cười ha ha một tiếng, "con so với a Mặc còn nhỏ hơn, trưởng thành hơn chỗ nào?"
Đàm Minh Hiên không chịu nghe ông, dùng lời nói ngon ngọt để lấy lòng ông, khiến cho ông nội Đàm cười ha hả.
Hai cha con bên này vui vẻ hòa thuận, chỉ có Đàm Mặc yên lặng ngồi ở đằng kia, giống như bị người ta quên lãng.
Cho đến khi ông nội Đàm nói: "đi thôi, a Mặc vừa trở về, đi nghỉ ngơi trước, cả gia đình mình ngày mai sẽ ăn một bữa cơm đoàn viên."
Sau khi nghe xong, Đàm Mặc liền đứng lên, không nói gì đi ra khỏi phòng.
Vừa mới đi ra khỏi thư phòng không lâu, Đàm Minh Hiên cũng đi ra.
Anh ta bước nhanh chân đuổi theo đứa cháu có đôi chân dài cao lớn đằng trước, trên mặt mang theo nụ cười, nói: "Này, cháu còn có thể trở về, xem ra bệnh của cháu tốt hơn so với tưởng tượng, đáng tiếc là bọn bắt cóc không thể gϊếŧ được cháu."
Trên mặt anh ta hiện lên vẻ tiếc nuối nồng đậm, doạ cho mấy cô hầu gái đi qua sợ đến ngừng thở.
Hai vị thiếu gia của Đàm gia không thèm để ý đến các cô, thậm chí còn nói thẳng mà không kiêng nể gì cả.
Đàm Mặc không để ý đến anh ta, tiếp tục đi về phía trước.
Trên mặt Đàm Minh Hiên lộ ra vẻ âm u, tàn nhẫn, nhưng âm thanh phát ra lại có phần đùa giỡn, " nghe nói nửa năm nay cháu về nước mấy lần, mỗi lần về thời gian ở lại cũng không hề ngắn, Sao vậy? Khi sinh bệnh liền chạy về nước, ở trong nước có gì hấp dẫn cháu à? Không phải là…. Cháu ở lại trong nước vì cô gái là thanh mai của mình à? Nghe nói--"
Đàm Minh Hiên đang nói, ở cổ anh bỗng dưng bị một bàn tay bóp chặt, làm anh phải ngừng lại.
Anh ta hoảng sợ trừng to mắt, nhìn người thanh niên cao lớn ở trước mặt.
Người thanh niên này chỉ lớn hơn anh nửa tuổi, nhưng lại cao hơn anh nửa cái đầu, bộ dạng lộ ra vẻ thành thục, lạnh lẽo, đây là một người đàn ông trưởng thành. Nhưng điều khiến Đàm Minh Hiên sợ hãi là trong mặt của người này không hề che dấu sát ý cũng sự tàn bạo, không có bất kỳ tình cảm nào.
Người này thực sự sẽ gϊếŧ mình.
Lúc này Đàm Minh Hiên khắc sâu sát ý trong mắt của Đàm Mặc.
Trong lúc anh đang kinh hoàng, Đàm Mặc cười, nụ cười khát máu cùng lạnh lẽo, không giống Đàm đại thiếu gia ưu nhã, thận trọng của ngày xưa chút nào.
"Chú nói cái gì vậy?" Đàm Mặc ân cần hỏi.
Đàm Minh Hiên muốn nói chuyện, nhưng cổ bị người ta bóp chặt, đến hít thở còn cảm thấy khó khăn, khuôn mặt anh tuấn đỏ lên, hai tay liều mạng kéo cổ tay của Đàm Mặc, nhưng lại không có cách nào đẩy ra được.
Anh sẽ chết!
Lúc này Đàm Minh Hiên vô cùng hy vọng lão quản gia hoặc ba sẽ xuất hiện, hoặc bất cứ người nào, có thể ngăn cản tên điên này.
"Cháu chưa bao giờ nghĩ hoá ra chú đối với cháu lại quan tâm như vậy, ngay cả cháu có một người bạn từ bé cũng biết……" Đàm Mặc thở dài nói, quay đầu nghĩ đến điều gì đó, thần sắc cơ bản đang điên cuồng của anh bỗng trở nên ôn hòa, nhưng lực trên tay lại càng lúc càng chặt.
Anh thật sự muốn gϊếŧ Đàm Minh Hiên!
Đầu óc Đàm Minh Hiên chỉ cảm thấy từng đợt choáng váng, ý thức cuối cùng mà anh nghe được là người đàn ông kia nói: "chú à, chú chỉ cần làm thật tốt việc trở thành sủng vật chọc cho ông nội vui cười là được, cần gì phải tự tìm đến cái chết…"
"Minh Hiên không sao chứ?"
Lão quản gia khom người xuống, nói :"bác sĩ khám qua rồi, ngoại trừ tổn thương dây thanh quản ra, trong thời gian ngắn không thể nào mở miệng nói chuyện được, còn lại những chỗ khác đều không sao."
Ông nội Đàm ừ một tiếng , xua tay bảo ông đi xuống.
Lão quản gia đi ra khỏi thư phòng, nhịn không được thở dài.
Người thừa kế mà nhà họ Đàm chú tâm bồi dưỡng…. Đã điên rồi, nhưng điên đến mức tỉnh, đây mới là điều đáng sợ nhất.
Đàm Mặc cầm điện thoại, xem tin nhắn.
Bây giờ anh đã có thể sử dụng thuần thục các loại đồ công nghệ cao, hoàn toàn không còn vụng về như hồi mới sống lại nữa, đến mức đặt đồ ăn nhanh mà anh cũng không biết đặt như thế nào.
Mỗi ngày tỉnh lại, điều khiến anh mong đợi nhất là xem điện thoại, có tin nhắn của cô hay không.
Nhưng hôm nay tin nhắn lại đến chậm một chút
Chẳng lẽ cô đang bận gì sao? Hay vẫn đi theo Lâm gia để chúc tết, lại tìm được thêm bạn mới, chơi đến quên cả trời đất?
Nghĩ đến khả năng cuối cùng, thần sắc của anh trở nên âm u hơn.
Cuối cùng, Đàm Mặc vẫn không nhịn được khát vọng trong lòng mà gọi điện thoại cho Lâm Bảo Bảo.
Nhưng mà, chuông đổ rất lâu, cũng không có ai nghe máy.
Bỗng nhiên Đàm Mặc đứng lên, mở cửa đi ra ngoài, vừa đi xuống lầu, liền thấy Đàm Minh Bác từ bên ngoài đi vào.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Đàm Minh Bác lộ ra nụ cười, "a Mặc đã về rồi đó à, con gặp ông nội của con rồi sao?"
Khuôn mặt Đàm Mặc không thay đổi gật đầu, đang chuẩn bị đi ra ngoài liền bị Đàm Minh Bác giữ chặt lại, "con vừa trở về, muốn đi đâu?"
"Con….."
"Nghe nói Minh Hiên xảy ra chuyện, là con làm à." Đàm Minh Bác khẳng định nói.
Thần sắc Đàm Mặc trở nên phiền muộn, chằm chằm nhìn ông, không nói gì.
Đàm Minh Bác thở dài, đây quả thực không phải việc mà Đàm Mặc muốn làm cái gì, mà là do thái độ của ông nội.
Cái nhà này chỉ có một mình ông nội Đàm ở, những người khác của Đàm gia đều ở bên cạnh nhà, mặc dù cũng là nhà chính của Đàm gia, nhưng vị trí lại hoàn toàn khác biệt. Ở đây chỉ có duy nhất hai người có thể ở, một là Đàm Mặc, hai là Đàm Minh Hiên, đứa cháu cả cùng con trai út, đây đều là máu mủ của ông nội, có thể thấy được địa vị của hai người họ trong lòng ông nội.
Nhưng bây giờ huyết mạch này của ông lại làm một huyết mạch khác bị thương, theo quan niệm của nhà họ Đàm, đây là một việc lớn.
Hơn nữa người gây ra lại là Đàm Mặc, trong mắt tất cả mọi người ở Đàm gia, anh là người người thừa kế ưu tú của nhà họ Đàm .
Đàm Mặc làm như vậy, không sợ trong lúc nóng giận, ông nội sẽ loại bỏ quyền thừa kế của anh, đem anh đuổi ra ngoài hay sao?
Đàm Minh Bác cũng vì việc này mà chạy tới.
Đàm Mặc bỏ tay của ông ra, tiếp tục đi ra ngoài.
Đàm Minh Bác đuổi kịp anh, thấp giọng hỏi: “con muốn làm gì?"
Đàm Mặc nghĩ nghĩ, rồi nói: " Bảo Bảo không nghe điện thoại của con, nhất định là có chuyện gì xảy ra rồi, con muốn về nước gặp cô ấy."
Đàm Minh Bác: “......”
Ông chưa bao giờ nghĩ rằng, chính mình lại sinh ra một đứa con trai si tình như vậy.