Editor: Bạch Lộc Thời
Beta: Phương Huyền
Lâm Bảo Bảo bị lời nói của anh làm cho phì cười.
Nhưng rõ ràng là cô cũng không tin những điều anh nói, chỉ xem như anh đang nói đùa. Giống như năm ngoái lúc anh về nước tìm cô, lý do mà cô từ chối anh, anh trả lời rằng tâm lý của anh lớn hơn cô, cô xem câu trả lời đó chỉ như là một lời ngụy biện.
Đàm Mặc tùy ý để cô cười, ôm cơ thể mềm mại của cô gái nhỏ vào trong ngực, cảm thấy trái tim tràn đầy mềm mại và ngọt ngào.
Cuối cùng Lâm Bảo Bảo có chút chịu không nổi, lúng túng quay mặt lại áp mặt lên vai của anh.
Mãi cho đến đêm khuya hai người mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Đàm Mặc vẫn đi theo vào khuê phòng của cô, vẫn là lý do cũ, không có cô anh sẽ bị mất ngủ.
Lâm Bảo Bảo có chút nghi ngờ, “Lúc nào anh có cái tật xấu mất ngủ này vậy?”
“Sau khi anh bị bắt cóc.” Lý do của Đàm đại thiếu vô cùng hợp lý, anh đem nguyên nhân mất ngủ đổ cho lần bắt cóc, còn lý do đúng đã bị anh quẳng ra sau đầu.
Lâm Bảo Bảo nhớ tới sau khi anh bị bắt cóc thì tinh thần trở nên khác thường, còn có cơ thể anh cũng bị dày vò kinh khủng dẫn đến nhiệt độ cơ thể thấp hơn người bình thường, rất nhiều loại thuốc cũng không có tác dụng với anh, lập tức trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, không nghi ngờ anh nữa, kéo anh lên giường, nói: “Vậy lúc anh ở nước ngoài điều trị, anh không ngủ được thì làm như nào?”
“Thì anh mở mắt đến hừng đông, mấy ngày không ngủ, đến khi cơ thể mệt mỏi thì có thể nhắm mắt là ngủ được thôi.” Đàm Mặc thành thật nói một cách nhẹ nhàng như chuyện đó không có gì quan trọng.
Sau đó anh được cô ôm một cái.
Cô gái nhỏ này quả nhiên rất dễ mềm lòng, chỉ cần anh tỏ vẻ đáng thương một chút, cô liền mềm lòng hận không thể làm chút gì đó cho anh.
Đây là chuyện anh đã biết ở đời trước, đáng tiếc ở đời trước khi bọn họ gặp lại, cô đã bị tận thế tàn khốc mài mòn đi tính cách trở thành cô gái tàn nhẫn lạnh lùng, mất đi tất cả sự ngây thơ, cho dù từ nhỏ bọn họ đã quen biết nhau, cô cũng không hoàn toàn buông bỏ phòng bị đối với anh.
Mà bây giờ, cô đang sống trong thời đại thế giới vẫn còn hoà bình, không bị tận thế tôi luyện, cô vẫn còn là một cô gái lương thiện dễ mềm lòng.
Những thủ đoạn trước đây không hữu dụng với cô thì bây giờ lại vô cùng có tác dụng.
Lâm Bảo Bảo chủ động chui vào trong ngực anh, hơn nữa còn đặt mấy túi sưởi mini vào trong chăn, ngẩng đầu cười với anh: “Như này thì em sẽ không lo lắng anh sẽ bị lạnh nữa.”
Thân thể của anh vẫn luôn lành lạnh, không hề ấm áp, ôm anh giữa mùa đông quả thực là chịu tội.
Cơ thể của Lâm Bảo Bảo vốn sợ lạnh, ở gần anh cũng không quá thoải mái, nhưng vì để có thể ở gần anh hơn cho nên cô lấy nhiều túi sưởi với miếng dán nhét vào trong chăn, làm cho bên trong chăn ấm áp hơn thì cơ thể hai người cũng sẽ trở nên ấm áp hơn.
Đàm Mặc nhìn cô đang nở nụ cười, mắt sẫm lại, cuối cùng nhịn không được xoay người đè lên người cô, hôn cô.
Nụ hôn này so với ban ngày kịch liệt hơn nhiều, cũng tràn đầy loại hương vị nào đó.
Lâm Bảo Bảo khó thở nhịn không được giãy dụa.
Giãy dụa của cô yếu ớt căn bản không có chút tác dụng nào với anh.
Cuối cùng vẫn là do anh cố gắng dừng lại, ghé vào trên người cô, đem khuôn mặt vùi vào cần cổ của cô, hít thở mùi hương chỉ thuộc về cô, toàn thân căng cứng vô cùng, đầu óc đau nhói.
Lâm Bảo Bảo cứng ngắc mà nằm im ở đó không dám chuyển động.
Cô âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng khô chát vô cùng, bờ môi cũng có chút đau nhức, đặc biệt là có thể cảm nhận được thân thể của anh khác thường, cái thứ nào đó dưới thân đang chống ở bụng của cô, càng làm cho cô sợ hãi.
Người đàn ông lúc này có tính công kích mười phần, hoàn toàn không có dáng vẻ vô hại lúc mới gặp lại kia. Ít nhất khi đó, cô cảm thấy anh sẽ không nổi lên thú tính đối với mình, thế nhưng hiện tại cô muốn tát mình mấy phát, bây giờ sao có thể nói là anh không có tí nào thú tính với cô được.
Sau khi xác định quan hệ, con trai đúng là không thể thuần khiết nổi.
Nửa ngày trời Đàm Mặc mới buông cô ra, xoay người nằm ở trên giường, một lần nữa ôm cô vào trong ngực, đưa tay vuốt mồ hôi bên thái dương cho cô, nhẹ nhàng hôn lên mắt, mũi và môi của cô, khàn khàn nói: “Mau ngủ đi.”
Lâm Bảo Bảo vẫn trừng to mắt nhìn anh, hai con ngươi phản chiếu khuôn mặt của anh.
“Nếu em còn nhìn anh, anh sẽ không nhịn được đâu đấy.” Anh khàn khàn nói, giọng nói ẩn chứa ham muốn.
Lâm Bảo Bảo lập tức nhắm mắt lại.
Cô cho là mình sẽ ngủ không được, dù sao lần đầu tiên như vậy với anh, hơn nữa thân thể của anh cũng lành lạnh không ấm tí nào, nhưng mà ngoài ý muốn cô lại chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Hơn nữa hình như trong lúc ngủ mơ màng, cô cảm thấy cơ thể ấm áp hơn.
Cô ngủ một giấc rồi tỉnh lại, cô từ trong vòng tay của người đàn ông chui ra khỏi chăn, cô phát hiện trong chăn vẫn rất ấm áp liền lấy một cái túi sưởi ra xem, nó vẫn còn nóng.
Không, đúng hơn là, lúc nửa đêm đã có người sạc điện giúp nó tiếp tục nóng.
Ánh mắt của Lâm Bảo Bảo rơi xuống gương mặt của người đàn ông đang ngủ say, nhịn không được quay người nằm sấp, đυ.ng nhẹ một cái trên gương mặt đẹp trai của anh.
Cô rất nhẹ nhàng, nên cho tới lúc cô rời đi anh vẫn đang ngủ rất sâu, không bị cô làm tỉnh giấc.
Lâm Bảo Bảo không khỏi cảm thấy vui sướиɠ.
Cô cẩn thận rời giường, mặc quần áo tử tế rồi ra khỏi phòng.
Hôm nay cô dậy tương đối sớm nhưng mà bà ngoại vẫn dậy sớm hơn cô .
Bà ngoại đang chuẩn bị đi ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Lâm Bảo Bảo nhanh chóng mặc một cái áo khoác dày rồi đi ra ngoài với bà, đi tới đầu phố náo nhiệt để mua mấy phần bữa sáng.
“Bảo Bảo, bao giờ A Mặc định về nhà ăn tết?” Bà ngoại hỏi.
“Con không biết, con chưa hỏi anh ấy.” Lâm Bảo Bảo thở dài, nhìn đường phố náo nhiệt, sáng sớm trên đường có rất nhiều người qua lại sắm đồ tết, Tết đang đến càng ngày càng gần.
Bà ngoại cười ha ha nói: “Sao con không hỏi người ta thế?”
“Hỏi làm gì chứ?” Cô tỏ vẻ không thèm để ý.
Bà ngoại đã quen cô miệng cứng lòng mềm, chỉ nói một câu: “Con đúng là....”
Sau khi hai người mua đồ ăn sáng về nhà, Đàm Mặc cũng từ trên tầng đi xuống.
Bà ngoại gọi anh tới ăn điểm tâm, hiền lành hỏi: “Chẳng mấy chốc sẽ tới Tết rồi, bao giờ con định về nhà? Nghe nói mọi năm nhà các con đều ra nước ngoài để ăn tết với ông nội đúng không?”
Đàm Mặc vâng một tiếng, anh nhìn Lâm Bảo Bảo, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Thực ra, Tết năm nay con không định đi nước ngoài.”
“Cái gì?” Bà ngoại kinh ngạc nhìn anh.
Đến cả Lâm Bảo Bảo cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh.
Đàm Mặc mỉm cười nói: “Năm nay con không cần ăn Tết với ông nội nên dự định sẽ ở lại trong nước.”
Bà ngoại kinh hãi, “Minh Bác cũng ở trong nước?”
“Không ạ, ba cha con sẽ ăn Tết với ông nội, chỉ có một mình con, con tùy tiện tìm một chỗ ở là được.”
Lời nói này đáng thương biết bao, trên mặt của bà ngoại không khỏi lộ ra vẻ đồng tình, nhưng mà nhìn Lâm Bảo Bảo một chút, bà không nói cái gì.
Sau khi bà ngoại ra ngoài, Lâm Bảo Bảo vội vã luống cuống hỏi: “Sao năm nay anh lại ở trong nước ăn Tết một mình? Đã xảy ra chuyện gì sao? Có phải nhà chính Đàm gia......”
“Em đừng suy nghĩ nhiều.” Đàm Mặc biết cô nàng này có tính hấp tấp nóng vội, kéo cô vào trong ngực, vuốt vuốt lưng của cô, âm thanh thuần hậu trở nên vô cùng nhẹ nhàng, “Bây giờ anh vẫn có bệnh mà? Đã bệnh thì không có cách nào trở về ăn Tết nên không thể làm gì khác hơn là trải qua tết một mình thôi.”
Lâm Bảo Bảo: “............”
Lâm Bảo Bảo buông lỏng, sau đó tức giận đến mức muốn đánh anh.
Lời nói này quá đơn giản nhẹ nhàng, đơn giản đến mức cô cảm thấy thực ra anh chẳng có bệnh gì hết.
Nhưng trên thực tế bệnh của anh còn chưa khỏi hẳn đâu.
Bởi vì bị anh ôm nên Lâm Bảo Bảo chỉ có thể dùng đầu đυ.ng đυ.ng bờ vai của anh, không vui nói: “Vậy bây giờ anh nên ở chỗ nào đó để trị bệnh, chứ không phải ru rú ở trong cái thị trấn nhỏ lạc hậu này.”
Đàm Mặc cười hôn cô một cái, “Anh ở cùng em không tốt sao?”
Lâm Bảo Bảo rất muốn nói là không tốt nhưng lại không muốn mạnh miệng làm tổn thương tới anh, nên không thể làm gì khác hơn là đem mặt chôn ở trong ngực anh.
Tâm tình của Đàm Mặc tốt hơn rất nhiều.
Cô nàng này đã lo lắng cho tâm tình của anh, chứng tỏ trong tim của cô có anh.
Nhưng mà rất nhanh Lâm Bảo Bảo lại có phiền não khác.
“Đàm thúc đều đi ra nước ngoài ăn tết với ông nội, thế chỉ có một mình anh ở trong nước, một mình anh định làm như thế nào?”
Đàm Mặc rũ mắt nói, “không có cách nào, anh không muốn trở về, trở về có mỗi một mình, em xem, anh rất đáng thương.”
Lâm Bảo Bảo vốn cảm thấy anh rất đáng thương, nhưng nghe được lời của anh lại cảm thấy anh đang cố ý. Cô ngậm miệng không muốn nói chuyện với anh.
Sau đó sắc mặt anh trở lại bình thường kéo cô đi ra ngoài.
Hôm nay Đàm đại thiếu muốn đi học cắt giấy dán tường ngày Tết.
Cái này cũng là một món nghề truyền thống, trên đường bán đủ loại kiểu tranh dán tường ngày Tết, đa phần là do thế hệ trước làm thủ công, nên có giá trị tình cảm nhiều hơn so với làm bằng máy móc.
Đàm đại thiếu học vô cùng nghiêm túc.
Chờ sau khi anh học xong, anh mua giấy đỏ và tự cắt các kiểu tranh dán tường, rồi dán lên từng cái cửa sổ nhà bà ngoại.
Bà ngoại hết sức vui mừng khen anh, “Con khéo tay hơn Bảo Bảo nhiều, năm nay đỡ được khoản tiền đi mua tranh Tết.”
Lâm Bảo Bảo không vui nói: “Con chỉ không muốn học thôi chứ nếu con nghiêm túc học chắc chắn cũng làm được.”
Bà ngoại cười nói: “Được được, Bảo Bảo của chúng ta cũng có thể học và làm được.”
Đàm Mặc sờ sờ đầu của cô nói, “Ừ, anh tin tưởng em.”
Lâm Bảo Bảo nhìn bộ dáng dỗ trẻ con của hai người này vừa bực vừa xấu hổ, ngoài ra còn có một loại cảm giác hạnh phúc ngọt ngào nào đó, nhỏ giọng lầm bầm, hất mặt không nói gì.
Nháy mắt đã tới hai tám tháng chạp.
Mấy ngày này Đàm Mặc vẫn luôn ở lại nhà bà ngoại, mỗi ngày đều lôi kéo Lâm Bảo Bảo đi khắp nơi, cùng các ông lão, bà lão học đủ các loại nghề thủ công mỹ nghệ truyền thống, nghiễm nhiên là học thử một lần tất cả những gì Lâm Bảo Bảo đã từng học qua.
Lâm Bảo Bảo nhìn lịch, trong lòng có chút băn khoăn.
Sau đó, cô quyết định làm một chuyện.
Buổi tối, Lâm Bảo Bảo gọi điện thoại cho cha Lâm ở thành phố Thiên Tân, nói cho ông ấy rằng năm nay cô sẽ không về nhà, muốn ăn Tết ở nhà bà ngoại. Lý do cũng đã có sẵn: mẹ cô ở nước ngoài không về, cô không đành lòng để bà ngoại ở một mình, nên muốn đón Tết cùng bà ngoại.
Cha Lâm rất lâu cũng không nói gì.
Lâm Bảo Bảo ngậm miệng, chờ âm thanh từ bên kia.
Một hồi lâu sau cha Lâm mới nói, “Con thật sự không về nhà?”
Lâm Bảo Bảo vâng một tiếng, nghiêng đầu nhìn xuống ánh đèn ngoài cửa sổ, nhìn được gương mặt không có chút cảm giác gì của mình.
Sau đó cô nghe được tiếng thở dài của cha Lâm, “Được, con vui là được. Nhưng mà ngày mùng ba tháng giêng con cũng nên về nhà một chuyến, ăn cơm với gia đình và đi thăm họ hàng.”
Lâm Bảo Bảo đối với việc đi thăm hỏi họ hàng bên phía của ba hoàn toàn không có chút hứng thú.
Cô lạnh nhạt nói: “Bọn họ không thích gặp con thì đi làm gì.”
Cha Lâm lại thở dài, “được rồi, tùy con, trên người con còn tiền không?”
“Còn ạ.” Lâm Bảo Bảo ngoan ngoãn nói, ở phương diện tiền bạc cha cô chưa bao giờ bạc đãi cô, nhưng những cái khác lại hết sức keo kiệt.
Cha Lâm vẫn nói: “Để ba cho con thêm ít tiền, ăn Tết cho thật tốt, thích mua cái gì thì cứ mua.”
Lâm Bảo Bảo vâng một tiếng, không nói gì.