Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Chương 30: Làm cho anh một cái đèn lồng

Editor: Bạch Lộc Thời, Phương Huyền

Sau Tết Nguyên Đán Đàm Mặc đưa chìa khoá cho cô, để cho cô có thể tới đây bất cứ lúc nào.

Trước đó Lâm Bảo Bảo không hiểu tại sao Đàm Mặc lại muốn mua một căn phòng ở Nam Thành, bản thân anh lại không ở trong nước, thì càng đương nhiên không đến đây ở, lúc ấy cô còn cảm thấy anh có bệnh. Bây giờ lại hiểu lý do vì sao anh mua một căn hộ ở đây, là bởi vì cô ở đây, tựa như anh đã mưu đồ tất cả từ trước đây thật lâu.

Sau khi quẹt thẻ tiến vào, Lâm Bảo Bảo đem hành lý bỏ vào huyền quan, sau khi thay xong giày lại tới mở cửa sổ ra, không khí lạnh lẽo thổi tới, cả người cô thoải mái, nhịn không được hé miệng cười.

Cô cảm thấy cuộc sống thực sự kỳ quái.

Trước đây cô luôn cảm thấy Đàm Mặc là một người vô cùng đáng ghét, nhưng bây giờ lại vẫn là người đó khiến cô mỗi lần chỉ cần nghĩ đến anh là nhịn không được cảm thấy rất vui vẻ.

Sau Tết Nguyên Đán, Đàm Mặc lại phải ra nước ngoài.

Đàm Mặc đã nói điều này từ trước với cô, hai người đôi lúc gọi điện thoại và nhắn tin qua WeChat với nhau, mặc dù không thường xuyên nhưng vẫn có thể biết tình hình của đối phương.

Rõ ràng bị ngăn cách bởi Thái Bình Dương, khoảng cách rất xa nhưng tựa như đối với bọn họ không có chút trở ngại nào.

Thậm chí cũng không vì cách xa nhau mà sinh lòng oán hận.

Có lẽ là bởi vì bọn họ đã biết nhau từ khi còn bé, quá quen thuộc lẫn nhau cho nên coi như Đàm Mặc không ở đây cô cũng sẽ không quá mức nhớ anh, mỗi ngày chỉ cần một cuộc điện thoại, một tin nhắn WeChat ân cần thăm hỏi, biết anh bây giờ rất tốt, chỉ cần vẫn có tin tức của anh là được rồi.

Lâm Bảo Bảo ở phương diện này cũng không bắt buộc.

Căn hộ của Đàm Mặc vẫn trống rỗng như cũ.

Lâm Bảo Bảo cảm thấy nếu ở đây lâu thì có chút khó mà chịu đựng được.

Thế là thừa dịp sắc trời còn chưa muộn, cô lại ra đường để mua một chút đồ cô thích mang về để trang trí lại căn hộ, bất tri bất giác, trong lúc vô tình căn hộ trống trải có thêm ít đồ đạc của cô khiến cho có thêm ít hơi người, cuối cùng đã không còn vắng vẻ như trước.

Chỉ là, không có Đàm Mặc ở trong căn phòng, Lâm Bảo Bảo ở lại một đêm vẫn là cảm thấy vắng vẻ, buồn phiền vô cùng.

Rõ ràng trước đó mình cũng đã sống ở đây mấy ngày rồi, vì sao bây giờ lại cảm thấy khó mà chịu nổi?

Có lẽ là bởi vì thiếu một người làm bạn, nên khi ở một mình, dù có làm bản thân bận rộn đến đâu đi nữa cũng vẫn cảm thấy cô đơn.

Lâm Bảo Bảo không chịu được nên lại một đêm mất ngủ, sáng sớm hôm sau liền thu dọn hành lý, đi tới sân bay.

Nhà ngoại của Lâm Bảo Bảo xem như là người Giang Nam chính gốc.

Bà ngoại của Lâm Bảo Bảo là một cô gái Giang Nam chính hiệu, vóc dáng và ngoại hình của Lâm Bảo Bảo chính là được di truyền từ bà ngoại, nghiễm nhiên cô chính là một em gái Giang Nam đích thực.

Nhưng mà tính cách cô lại không hề giống như một em gái Giang Nam, cô không hề dịu dàng nhu hoà, ngược lại khá hung dữ.

Sau khi máy bay hạ cánh, lại ngồi thêm trên xe mất hai tiếng cuối cùng cô đến được nhà bà ngoại.

Nhà bà ngoại của cô ở một thị trấn nhỏ, bao quanh thị trấn nhỏ là núi non sông nước lộ ra một loại hương vị nào đó ngăn cách với đời. Phong cách nói chuyện của người ở nơi này luôn mang theo một loại quyến rũ đặc biệt của non nước Giang Nam, nghe vào trong tai giống như một khúc hát dân gian thì thầm.

Hồi nhỏ Lâm Bảo Bảo đã sống ở thị trấn này một đoạn thời gian không ngắn.

Sau khi cha mẹ ly dị, mặc dù cô được toà phán là theo cha, nhưng bởi vì cha mẹ ly dị xong trở mặt thành thù, căm tức nhau nên ban đầu cô bị mẹ đưa đến Đàm gia, sau đó lại bị đưa đến nhà bà ngoại. Mãi cho tới khi cha Lâm tái giá, sinh con với người vợ thứ hai thì cô mới được đón về Lâm gia.

Lâm Bảo Bảo kéo hành lý, đi ở trên đường của thị trấn nhỏ.

Thị trấn nhỏ không giống thành phố lớn, ở đây tràn ngập hương vị lịch sử, lộ ra nét cổ xưa tang thương, trên đường đều có thể thấy được bước đi chậm rãi của người già, toàn bộ thị trấn nhỏ mang lại cảm giác cho người khác giống như là một cái thị trấn dùng để dưỡng lão, rất hiếm nhìn thấy được thanh niên ở đây.

Các cửa hàng hay chương trình hay bất cứ cái gì đó để giải trí đều không phát triển, người trẻ tuổi cũng không nhiều, thậm chí cũng không hề náo nhiệt.

Lâm Bảo Bảo vừa đi vừa nhìn đường phố rất nhanh đã đến nhà của bà ngoại.

Nhà bà ngoại là một ngôi nhà ba tầng tách biệt.

Loại nhà này cũng không phải là hiếm ở thị trấn nhỏ, cơ hồ mỗi nhà đều có bố cục như này.

Băng qua hàng rào có thể nhìn thấy hoa cỏ tươi tốt ở trong sân, mặc dù đang là mùa đông nhưng chúng vẫn vô cùng xanh tốt, thậm chí còn có một số loại hoa đang nở rộ, rõ ràng cái sân này được người chăm sóc rất cẩn thận.

Lâm Bảo Bảo rất thích một nơi tràn ngập sức sống như thế này, cái thị trấn nhỏ cũng là nơi cô vô cùng nhung nhớ khi ở trên thành phố.

Lâm Bảo Bảo đứng ở cửa sân nhìn một lúc mới móc chìa khoá ra mở cửa.

“Bà ngoại, con đã trở về.” Lâm Bảo Bảo hét lớn một tiếng hướng vào trong phòng.

m thanh của cô không có gọi được bà ngoại mà lại gọi được một bà cô nhà hàng xóm.

Bà đứng ở trước sân, cười nói với Lâm Bảo Bảo: “Bảo Bảo đã về rồi à, sáng nay bà ngoại của cháu cùng với mọi người đi hát rồi.”

Lâm Bảo Bảo sau khi nghe xong, liền nói với bà cô kia: “Dì Trương, con biết rồi.”

Dì Trương cùng bà ngoại là hàng xóm mấy chục năm, lớn lên cùng với mẹ của Lâm Bảo Bảo, và cũng là trưởng bối đã nhìn Lâm Bảo Bảo lớn lên.

Lâm Bảo Bảo cùng dì Trương nói chuyện một hồi, cô hỏi thăm tình hình gần đây và sức khỏe của bà ngoại, cùng là hàng xóm nên dì Trương cũng biết một chút tình huống của lão nhân gia.

Biết được bà ngoại vẫn rất mạnh khỏe cô cũng yên tâm.

Ôn chuyện với dì Trương xong, Lâm Bảo Bảo đóng cửa lại, đi vào phòng, lưu loát đem hành lý của mình lên phòng ở tầng ba.

Tối hôm qua ngủ không ngon, Lâm Bảo Bảo mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng nhìn đã thấy là buổi trưa rồi, cô suy nghĩ đợi một lát bà ngoại trở về lại không có cơm ăn, nên cầm tiền ra chợ gần đó để mua thức ăn.

Bà ngoại ở có một mình, ở cùng bà còn có một dì bảo mẫu, nhưng mà nghe nói trong nhà dì bảo mẫu nhà có việc nên đã nghỉ hai ngày nay.

Lâm Bảo Bảo chỉ có thể tự đi mua đồ về nấu cơm.

Chờ đến khi Lâm Bảo Bảo nấu xong cơm canh, ở bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.

Một bà lão mặc sườn xám thanh lịch ưu nhã đi vào, lúc nhìn thấy thức ăn trên bàn bà vô ý thức nhìn về phía phòng bếp, nhìn thấy cháu gái nhỏ từ trong phòng bếp đi ra, bà nở một nụ cười.

“Bảo Bảo về từ bao giờ thế?”

Lâm Bảo Bảo cười nói: “Sáng nay con ngồi máy bay về, bà ngoại mau tới ăn cơm thôi.”

Bà ngoại cởϊ áσ choàng xuống rồi đi rửa tay mới ngồi vào bàn ăn, ăn cơm cùng cháu gái nhỏ.

Trước đây bà ngoại của Lâm Bảo Bảo là tiểu thư một nhà địa chủ nên bà có rất nhiều thói quen của thời đại trước.

Mà vào thời đó, trong mắt người đời, xuất thân của bà ngoại bị xem như là “thành phần” không tốt, cho nên sau này bà ly hôn với người chồng mới kết hôn được ít năm, và còn mang cả đứa con gái duy nhất đi.

Ở thời đại đó, con gái là thứ không đáng tiền nên đó cũng là thứ duy nhất bà ngoại có thể mang đi.

Sau khi ly dị, bà ngoại vẫn không tái giá, một mình nuôi con gái trưởng thành, sống luôn ở cái thị trấn nhỏ này.

Ấn tượng từ nhỏ của Lâm Bảo Bảo đối với bà ngoại chính là một bà lão rất có phong cách nhưng lại vô cùng thanh lịch, mười ngón tay không dính nước, coi như mười mấy năm sống gian khổ cũng không làm bà thay đổi chút nào.

Vẫn ngây thơ và đơn thuần như cũ, cố chấp trải qua cuộc sống chỉ một mình.

Mẹ của Lâm Bảo Bảo là con gái duy nhất của bà ngoại -- Dương Ý Thư nữ sĩ, cũng di truyền tính cách của mẹ, mười ngón không dính nước, là một tiểu thư yêu kiều, sống vì bản thân cũng rất tiêu sái.

Hai nữ sĩ lại nuôi đứa nhỏ duy nhất của họ là Lâm Bảo Bảo lại giống như đứa nhỏ hoang dã, tự do mà trưởng thành.

Nữ sĩ Dương Ý Thư không chỉ một lần cảm khái, con gái không giống bà, nhất định là giống người cha - nhà giàu mới nổi của cô.

Lâm Bảo Bảo mỗi lần nghe thấy như thế đều khịt mũi coi thường.

Nếu như cô giống mẹ thì đã sớm chết đói, không chết đói cũng sẽ vì khóc mà chết.

Lâm Bảo Bảo cảm thấy mình như thế này rất tốt, có thể bảo vệ mình thật tốt, để cho bản thân khỏe mạnh mà lớn lên, không có tư tưởng hắc hoá muốn trả thù xã hội ở tuổi dậy thì.

Ăn xong cơm trưa, bà ngoại ngâm một ấm trà nhài, vừa ưu nhã thưởng thức trà vừa hỏi về cuộc sống và việc học của Lâm Bảo Bảo, rất quan tâm cô.

Lâm Bảo Bảo nói đơn giản một vài câu.

Cô biết bà ngoại quan tâm cô, nhưng ngăn cách giữa thế hệ quá sâu, lại thêm khi còn bé trong lòng ám ảnh, khiến Lâm Bảo Bảo không thể nào hiểu được cách sống của bà ngoại, cho nên hai người rất ít khi có thể nói chuyện hợp ý nhau.

Nhưng mà theo thời gian tăng dần, lại thêm lần bà ngoại bị bệnh nặng vào lúc cô khai giảng, Lâm Bảo Bảo thấy mái tóc bạc phơ và nếp nhăn trên mặt của bà ngoại nên cô nguyện ý dành nhiều sự quan tâm và chăm sóc hơn cho bà.

Bà ngoại cũng cảm nhận được sự thay đổi của Lâm Bảo Bảo, mặc dù bà cũng không phải là một trưởng bối xứng chức nhưng bà là một người vô cùng nhạy bén, bà dò xét cháu gái nhỏ, hòa ái cười nói: “lần này Bảo Bảo về ta thấy con đã thay đổi rất nhiều, có phải đã có bạn trai không?”

Lâm Bảo Bảo ngừng mấy giây, rồi thản nhiên nói: “Đúng ạ.”

Bà ngoại lập tức cảm thấy hứng thú hỏi, “Cậu ấy là người ở đâu? Ngoại hình như thế nào? Nhà làm cái gì? Có đáng tin cậy không?”

Lâm Bảo Bảo không kể rõ về Đàm Mặc, chỉ hàm hồ qua loa lấy lệ ứng đối vài câu.

Cũng không phải cô muốn gạt bà ngoại mà vì cô lo bà ngoại không giữ được miệng, sẽ kể chuyện này cho bà mẹ đang sống sung sướиɠ ở nước ngoài của cô, đến lúc đó nữ sĩ Dương Ý Thư sẽ đặc biệt quay trở về khiến cô đau đầu.

Ở trong lòng của Lâm Bảo Bảo thì nữ sĩ Dương Ý Thư không phải là một bà mẹ có thể dựa vào, mà là một rắc rối lớn.

Cái loại rắc rối này cả một đời không thấy cô cũng không hề nhớ nhung.

Bà ngoại vui mừng nói: “Tuổi của Bảo Bảo cũng lớn rồi, cũng nên quen bạn trai, ngày nào mà rảnh con mang bạn trai về cho bà ngoại xem, bà ngoại giúp con kiểm tra. Nghe nói thanh niên bây giờ không giống trước kia, rất xốc nổi, xem trọng cái gì mà tình yêu chóng vánh, rồi lại còn ăn cơm trước kẻng, con cũng phải cẩn thận đừng để bản thân bị lừa......”

Lâm Bảo Bảo nghe bà ngoại lải nhải, ừ ừ a a mà đáp lời qua loa.

Cuối cùng Lâm Bảo Bảo chịu không được bà ngoại lải nhải, cô quyết định lấy lý do trở về phòng ngủ trưa để nghỉ ngơi.

Mùa đông ở thị trấn nhỏ vô cùng ấm áp.

Ở đây thậm chí không cần mặc áo lông, chỉ cần mặc mỗi cái áo choàng dài liền có thể đi ra ngoài.

Lâm Bảo Bảo ở nhà bà ngoại lúc nào cũng mặc không quá nhiều quần áo.

Nhà bà ngoại mặc dù không náo nhiệt, nhưng cũng không có người nào đáng ghét, bà ngoại lại là một người có phong cách nhưng vẫn rất thanh lịch, mỗi ngày bà đều có việc của mình để khiến bản thân bận rộn, nuôi dưỡng hoa cỏ trong sân, thường đi hát với nhóm bạn già ở trong thị trấn và còn làm một chút đồ thủ công truyền thống, mỗi ngày đều rất bận rộn, sinh hoạt vô cùng phong phú.

Bà ngoại ưa thích cuộc sống riêng của mình, không quá quản cô, để cho cô có thể tự do làm những việc mà mình thích.

Thời điểm hai bà cháu ngồi ăn điểm tâm, bà liền hỏi cô, “Sắp qua tết rồi, bao giờ con về nhà?”

Lâm Bảo Bảo ăn cháo, thờ ơ nói: “Sau ba mươi con về.”

Bà ngoại nhận được đáp án cũng không nói gì, càng không khuyên cô phải chung sống thật tốt với cha Lâm, gật gật đầu, tùy ý cô.

Sau khi Lâm Bảo Bảo đưa bà ngoại ra cửa, cô đi dạo trong sân ngắm hoa, tiện tay cắt mấy nhánh hoa để cắm trong bình hoa, sau đó cô cũng đi ra ngoài.

Thời gian ở nhà bà ngoại nhàn nhã tự do, chỉ có điều duy nhất không tốt là không có gì để giải trí, thanh niên cũng không có nhiều, nếu như Lâm Bảo Bảo muốn gϊếŧ thời gian chỉ có thể mỗi ngày đi cùng nhóm người già, giúp bọn họ xách đồ, học tập một chút tay nghề truyền thống mà thế hệ trước để lại.

Mặc dù rất nhàm chán nhưng cô vẫn không hề có ý muốn rời đi.

Buổi tối, Đàm Mặc nhắn tin cho cô, hỏi cô đang ở đâu.

Lâm Bảo Bảo nằm ở trên giường ấm áp, nói cho anh biết cô đang ở nhà bà ngoại chơi, và đang học cách làm đèn l*иg với ông lão làm l*иg đèn trên phố.

Đợi cô làm xong đèn l*иg sẽ đưa cho anh một cái.

Đàm Mặc nói chờ tới lúc lấy đèn l*иg của cô, cũng sẽ cho cô một bất ngờ.

Lâm Bảo Bảo nói chuyện với anh một số chuyện không quan trọng, cuối cùng ngủ thϊếp đi.

Khi giao thừa tới gần có rất nhiều người trẻ tuổi đi làm ở bên ngoài trở về nhà, cuối cùng thị trấn nhỏ cũng náo nhiệt hơn.

Lâm Bảo Bảo cũng chuẩn bị đồ tết cho bà ngoại.

Trước mấy ngày, nữ sĩ Dương Ý Thư gọi điện thoại về nói rằng năm nay sẽ không trở về nhà để ăn tết, muốn ở lại đảo Sicilian nghỉ dưỡng với người yêu của bà, nếu như Lâm Bảo Bảo về Lâm gia thì sẽ chỉ có một mình bà ngoại ăn tết.

Mặc dù Dương Ý Thư đã thuê một bảo mẫu và trả lương rất cao để chăm sóc bà ngoại, nhưng đã tới giao thừa, bảo mẫu cũng cần phải về nhà ăn tết nên cuối cùng chỉ còn lại một mình bà ngoại.

Bà đã lớn tuổi nên Lâm Bảo Bảo phải chuẩn bị kỹ càng các thứ cần thiết để đón tết giúp bà, để bà không quá cô đơn.

Buổi tối lúc chuẩn bị ngủ, Lâm Bảo Bảo nghe thấy bên ngoài có tiếng xe, ở trong bóng đêm yên tĩnh vô cùng rõ ràng.

Cô tưởng là chỉ là một chiếc xe nào đó đi ngang qua nên không có để ở trong lòng.

Sau đó điện thoại có tin nhắn được gửi đến.

Sau khi Lâm Bảo Bảo xem tin nhắn trong nháy mắt nhảy xuống giường, tùy ý khoác một cái áo khoác cứ như vậy đi ra ngoài, chạy ra sân mở cửa.

Dưới ánh đèn đường mờ mờ, một người đàn ông phong trần đón gió đứng ở nơi đó, gương mặt đẹp trai cười với cô.

Đầu óc Lâm Bảo Bảo trống rỗng, lúc cô kịp phản ứng cả người đã nhào vào trong ngực của anh, ôm chặt lấy anh.