Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Chương 6: Hôn Khóe Mắt Em

Editor: Bạch Lộc Thời, Phương Huyền

Lâm Bảo Bảo nhanh chóng kéo cửa phòng vệ sinh ra trước khi người nào đó phá cửa xông vào, quả nhiên thấy người đàn ông như thần giữ cửa đứng ở trước cửa phòng vệ sinh.

Cô có chút không kiên nhẫn, hỏi: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Anh cúi đầu nhìn cô, “ Vừa rồi em nói chuyện điện thoại với ai?”

Lâm Bảo Bảo nhíu mày, cô nói nhỏ như vậy mà anh ta cũng nghe được? Hay là anh ta chỉ đoán?

Suy nghĩ trong chớp mắt, cô mặt không đổi sắc nói: “ Với bạn cùng lớp, phiền anh à?”

Giọng của của cô có chút hung hăng, nếu là Đàm đại thiếu gia trẻ tuổi nóng tính của ba năm trước đây sớm đã bị cô chọc cho tức giận phẩy tay áo bỏ đi, nhưng Đàm đại thiếu gia bây giờ đầu có bệnh lại bĩnh tĩnh hơn nhiều, cũng không nói gì chỉ kéo tay của cô ra ngoài.

Lâm Bảo Bảo kêu lên: “ Tôi mệt rồi, muốn đi tắm rồi ngủ, anh cũng cấm không cho tôi đi ngủ à?”

Anh buông tay ra chỉ nhìn cô cả nửa ngày trời cũng không có làm gì.

Lâm Bảo Bảo nghi ngờ nhìn anh, cô hiện tại đã nhìn không thấu cái người có bệnh là Đàm Đại thiếu, đi lấy quần áo hôm nay mua ở trung tâm thương mại để thay đồ và đi vào phòng tắm, hơn nữa còn cảnh cáo nói: “ tôi muốn đi tắm, sẽ tốn thời gian, không cho phép anh giục tôi, cũng không cho phép phá cửa xông vào như hôm nay, anh nếu không làm được tôi sẽ lập tức rời đi!”

Anh chỉ nhẹ nhàng nhìn cô, không nói gì.

Lâm Bảo Bảo quyết định không nói nhảm với anh nữa, đem cửa phòng tắm đóng lại, hơn nữa còn không yên tâm khóa trái cửa lại.

Lần tắm này tắm đến rất lâu, cô ngâm mình ở trong bồn tắm, nhân lúc này nói chuyện phiếm với Lâu Linh, báo với Lâu Linh là hai ngày tới cô có thể sẽ không về trường, phải ở bên ngoài.

“Là anh đẹp trai hôm đó à?” Lâu Linh tò mò hỏi, tinh thần buôn chuyện dâng cao, “anh ấy là ai thế?”

“Một người không quan trọng.” Lâm Bảo Bảo hừ một tiếng, rõ ràng là không muốn nói nhiều về anh.

“Tốt a, nhưng mà buổi dã ngoại vào cuối tuần thì làm sao bây giờ?” Lâu Linh lại hỏi, “ cậu còn đi không?”

Nói tới đây, Lâm Bảo Bảo liền đau đầu, vốn dĩ đã đồng ý với Tịch Mộ Phong, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng Đàm Đại Thiếu gia phát bệnh, cô cũng không xác định có thể tới đúng giờ hay không, không thể làm gì khác hơn là nói: “ thôi cứ đợi xem tình hình lúc đó ra sao, mình có thể không đi được các cậu cứ đi đi, tránh việc thiếu người đi, giữ mặt mũi cho đàn anh.”

Nào biết được Lâu Linh lại thở dài, “ Cậu mà không đi mình sợ là cũng không được đi.”

“Vì sao?” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Lâm Bảo Bảo có chút đồng tình với Lâu Linh, “là điện hạ nhà cậu không cho à?”

Lâu Linh thở dài lần nữa, “đúng vậy, nếu cuối tuần mình không ở nhà, Lâu Điện sẽ nổi giận, cũng không biết từ khi nào, mỗi ngày anh ấy đều đến nhà mình nhìn mình chằm chằm không thôi...... Anh ta căn bản chính là một người......” Lâu Linh cắn môi, đến cùng cho người nào đó chút mặt mũi, không có làm ô uế hình tượng của anh ta ở bên ngoài.

Lâm Bảo Bảo nghe xong, không thể làm gì khác đành nói: “nếu như không được, chỉ có thể xin lỗi đàn anh, nhưng đàn anh dễ tính có lẽ sẽ không tức giận, chỉ là có thể sẽ có chút thất vọng.”

Hai người nói chuyện một lúc rồi mới cúp điện thoại.

Chờ tới khi Lâm Bảo Bảo tắm xong, tiện còn đắp mặt nạ, đã tốn hơn một tiếng đồng hồ.

Nàng mở cửa phòng tắm, suýt chút nữa bị người đàn ông đứng ở cửa làm hoảng sợ.

Chẳng lẽ anh ta vẫn đứng ở đây à?

Lâm Bảo Bảo có chút thẹn quá hoá giận, hung ác hỏi: “anh vẫn luôn đứng đây à? Đứng đây làm gì? Chẳng lẽ tôi còn có thể chạy được à?”

Đàm Mặc không nói gì chỉ dùng một loại ánh mắt khiến cô rợn tóc gáy nhìn chằm chằm cô.

Lâm Bảo Bảo bỗng thấy lạnh cả người, vẻ hung ác giả bộ trên khuôn mặt tan đi, không thể làm gì khác hơn là làm như không thấy anh, vượt qua ảnh để rời đi.

Đàm Mặc giống như hồn ma đi theo phía sau cô, bước chân lặng yên gần như không có một tiếng động nào, Lâm Bảo Bảo không để ý, vừa quay người đã trực tiếp đυ.ng phải anh khiến mũi cô đau đến chảy nước mắt.

“Anh, anh......” Cô che mũi, muốn mắng anh ta, nhưng lại vô cùng đau đớn.

Đàm Mặc thấy thế, kéo tay cô ra, thấy mũi cô đỏ rực rưng rưng hai mắt, nước mắt muốn chảy mà không được, có chút đáng thương, đột nhiên, ký ức thời tận thế lóe lên trong đầu, bóng dáng cô quỳ trước mộ đau đớn khóc thầm, trái tim vốn cho là đã không còn chút tình cảm nào lại thắt lại.

Anh dùng tay đem cô ôm chặt vào trong ngực.

Lâm Bảo Bảo lần nữa trợn tròn mắt, nước mắt sinh lý nơi khóe mắt cuối cùng cũng rơi xuống.

Còn chưa để cô lau khô, người đàn ông kia đã cúi đầu, bờ môi áp vào bên cạnh khóe mắt của cô, đôi môi ấm áp, nhẹ nhàng giống như cánh bướm phớt qua, làm cho cô sợ run cả người, cả người cũng thấy không tốt.

Cô dùng sức đẩy anh ra, vừa sợ vừa hoảng, cuối cùng thẹn quá thành giận nói: “anh, anh ở đây làm cái gì?”

“ Không phải em đang khóc sao?” Anh khàn khàn nói, âm thanh vẫn cứng nhắc như cũ.

“Ai khóc chứ?” Nàng nhảy lên, lớn tiếng mắng, “ tôi chỉ là bị anh đυ.ng đến phát đau, đây là nước mắt sinh lý, không khống chế được anh có biết không?”

Tất nhiên anh không biết.

Anh đã mất đi toàn bộ cảm xúc mà nhân loại nên có ở trong mạt thế, cho dù bây giờ một lần nữa làm người, nhưng những thứ đã từng mất đi rất khó có thể lấy lại một lần nữa. Hoặc có thể mất một thời gian rất dài, anh mới có thể trở lại là Đàm Mặc năm hai mươi tuổi, nhưng không phải bây giờ.

Anh bây giờ, chỉ là một con quái vật khoác lên da người thôi.

Lâm Bảo Bảo tức giận một lát, thấy anh thờ ơ, không khỏi có chút xấu hổ.

Cô biết đầu óc của Đàm đại thiếu gia bị hỏng rồi, thôi không thèm tính toán với anh ta.

Nhưng vẫn rất xấu hổ, thật sự ghét anh.

Lâm Bảo Bảo lạnh mặt, xoay người rời đi.

Đi tới phòng khách, nhìn thấy cái không gian trống trải kia, nội tâm cô nổi lên một loại cảm giác trống vắng khó mà ức chế, nhắm mắt lại đành phải xoay người, nhìn Đàm đại thiếu gia vẫn luôn giống như một hồn ma đi theo cô nói: “ tôi muốn đi ngủ, anh không phải sẽ để cho tôi ngủ ở phòng khách chứ?”

Đàm Mặc đưa tay kéo cánh tay của cô, đem cô kéo đến trước một gian phòng, đẩy cửa ra.

Lâm Bảo Bảo nhìn thấy gian phòng này, khóe miệng nhịn không được lại giật một cái.

Cái phòng ngủ này ngoại trừ tủ âm tường, chỉ có một cái giường lớn, lại thêm một tủ đầu giường, cách đó không xa là giá sách dựa vào tường, bên cạnh là bàn máy tính cùng ghế, đối diện là cửa sổ sát đất rất lớn, có thể nhìn thấy cảnh bờ sông, view cực đẹp.

Phong cách thiết kế đơn giản, trống trải đến mức làm cho cô khó chịu.

Nhưng mà Lâm Bảo Bảo quyết định nhịn một đêm này, nói với anh: “ tôi muốn đi ngủ , anh mau ra ngoài.”

Anh nhìn cô một cái, lần này không cố chấp làm gì, rất nghe lời mà đi ra ngoài.

Lâm Bảo Bảo có chút ngoài ý muốn, nhưng mà trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Thừa dịp Đàm Mặc không ở đây, Lâm Bảo Bảo gọi điện thoại cho Đàm Minh Bác lần nữa.

Bên kia nhận máy rất nhanh, rõ ràng Đàm Minh Bác cũng vô cùng lo lắng cho con trai bị hỏng đầu óc, sau khi nhận điện thoại liền nói: “Bảo Bảo à, A Mặc vẫn tốt chứ?”

“Nhìn anh ta thật sự không tốt.” Lâm Bảo Bảo nói nhỏ.

Đàm Minh Bác khẩn trương hỏi, “Sao lại không tốt? Chẳng lẽ nó lại bị ngã hoặc gây chuyện gì rồi? Bảo Bảo, con giúp chú trông nó, bây giờ nó không thể tiếp xúc bình thường với mọi người, nhưng mà nó lại tự đi tìm con chứng tỏ nó sẽ nghe lời con, chú chỉ có thể làm phiền con.....”

“Đàm thúc, như này không tốt lắm đâu... Không bằng chú cho một số người chăm sóc anh ta, con, thực sự con cũng không có cách nào.” Lâm Bảo Bảo trong lòng cũng sầu muốn chết, cô thực sự không muốn ở cùng với Đàm Mặc đang bị bệnh.

Cô sợ giống như hồi nãy, một lời không hợp liền hôn -- coi như chỉ là hôn vào khóe mắt, cũng làm cho cô kinh hãi.

Cô cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ cùng Đàm đại thiếu như vậy, như vậy......

Đàm Minh Bác im lặng một lúc rồi nói: “hôm nay chú đã liên hệ một vị bác sĩ tâm lý nổi tiếng, qua mấy ngày chờ A Mặc cảm xúc bình ổn một chút, sẽ đưa nó tới đó, con bây giờ giúp chú ổn định nó được không......”

Lâm Bảo Bảo im lặng nghe, có thể nghe được giọng nói của Đàm Minh Bác nghiêm trọng cùng mỏi mệt, một lần nữa xác định lần này Đàm Mặc bị bệnh thật sự nặng .