Editor : Bạch Lộc Thời + Phương Huyền
Lâm Bảo Bảo trốn ở trong phòng vệ sinh, ngồi ở trên nắp bồn cầu, tìm kiếm danh bạ điện thoại di động.
Lướt rất lâu mới ra một dãy số bị cô ném trong góc từ lâu.
Đàm thúc.
Cô hít một hơi thật sâu, thực sự không muốn liên lạc với người Đàm gia, nhưng chỉ cần nghĩ đến Đàm đại thiếu gia đang ở bên ngoài cô liền ứa ra mồ hôi lạnh, thôi vẫn nên giải quyết tình cảnh hiện tại thì tốt hơn.
Cuối cùng cô bấm dãy số kia.
Chuông vang lên mấy lần bên kia đã nhấc máy, một giọng nam thành thục chững chạc vang lên: “Là Bảo Bảo sao? Tìm thúc có chuyện gì vậy?”
Thanh âm của Đàm Minh Bác vô cùng hòa ái dễ gần, còn có mị lực đặc thù của người đàn ông trưởng thành, đáng tiếc Lâm Bảo Bảo lúc này vội đến cuống cuồng không nhận ra được, che nửa miệng nhỏ giọng hỏi: “Đàm thúc, con...... Con muốn hỏi người......” Cô liếʍ môi một cái, “Đàm Mặc......”
“A Mặc như nào?”
“Cậu ấy về nước rồi.”
Đàm Minh Bác ôn hòa nói: “đúng vậy, đã trở về rồi , như thế nào? Nó tìm con à?”
Làm sao thúc lại biết hắn tới tìm con?
Lâm Bảo Bảo thầm nghĩ, đáp vâng một tiếng, nói: “Đàm thúc, con cảm thấy hắn bây giờ thật sự có chút không đúng, hắn không phải là......” Có phải bị bệnh hay không, những năm này vẫn ở nước ngoài để chữa bệnh?
“Bảo Bảo có lời gì cứ việc nói thẳng, không cần khách khí với ta.” m thanh của Đàm Minh Bác vẫn rất ôn hòa.
“Không phả hắn bị bệnh chứ?” Lâm Bảo Bảo cuối cùng lấy hết dũng khí, chỉ sợ đâm vào nỗi đau của vị đại thúc trung niên này.
Đàm Minh Bác trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Lâm Bảo Bảo bị sự trầm mặc của hắn làm khẩn trương, đầu nhỏ xoay chuyển nhanh chóng, đã chuyển tới việc Đàm Mặc khó có thể chữa khỏi bệnh tâm thần, Đàm thúc có lẽ là vì việc này nên mới thương tâm khổ sở, dù sao đây cũng là con trai trưởng và cũng là người thừa kế hắn dùng nửa đời người để bồi dưỡng, lấy tình huống ở Đàm gia, nếu như Đàm Mặc là đồ bỏ đi, một nhà Đàm thúc có thể sẽ không chiếm được lợi ích gì.
Nửa ngày, âm thanh của Đàm Minh Bác mới vang lên, cũng không biết phải Lâm Bảo Bảo ảo giác hay không, cảm thấy âm thanh của hắn tràn đầy sự trầm trọng.
“Đúng vậy, A Mặc bị bệnh, hơn nữa bệnh rất nghiêm trọng. Bảo Bảo, nếu như nó ở chỗ của con, làm phiền con giúp thúc chăm sóc nó, được không?”
Con mới không cần!!
Lâm Bảo Bảo suýt chút nữa thốt ra, đến cùng ngưng lại vì Đàm Minh Bác đã từng đối xử rất tốt với cô, nhỏ giọng nói: “Đàm thúc, cái này cũng không tiện ấy? Con còn phải lên lớp, hơn nữa cũng không tiện chạy tới chạy lui ở bên ngoài.”
“Không có chuyện gì, sau khi con tan học mà có thời gian thì đi nhìn nó một chút, theo dõi để nó nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng để nó tự giày vò chính mình.” Đàm Minh Bác ấm giọng khẩn cầu.
Lâm Bảo Bảo đương nhiên không muốn, “Đàm thúc, người có thể thuê người tới chiếu cố hắn, chắc chắn có nhiều người chuyên nghiệp hơn so với con chỉ là gà mờ. Con......”
Cốc! cốc! cốc!
Tiếng đập cửa vang lên lúc, Lâm Bảo Bảo bị dọa đến suýt chút nữa ném điện thoại di động ra bên ngoài.
Cô nhìn hướng cửa phòng vệ sinh, cách cửa kính mờ, mơ hồ nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa, không cần nghĩ cũng biết người gõ cửa là ai.
Lâm Bảo Bảo âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, thật lo lắng bây giờ Đàm đại thiếu gia đang có bệnh sẽ phá cửa vào, cô khẩn trương nói: “Đàm thúc, Đàm Mặc bị bệnh gì? Hắn không phải ở nước ngoài sao? Vì sao đột nhiên trở về? Cuối cùng hắn......”
Cốc cốc cốc tiếng đập cửa kéo dài, khả năng nếu cô còn không đi ra, người ở ngoài sẽ phá cửa mà vào.
Lâm Bảo Bảo khẩn trương nuốt nước miếng, vội vàng nói: “Đàm thúc......”
“Bảo bảo, sự tình của A Mặc ta hiện tại không thể nói, đứa nhỏ đó sẽ nổi giận, tóm lại, chỉ có thể làm phiền con quan tâm nó.”
Tiếp lấy không đợi nàng hỏi thêm, đầu dây bên kia điện thoại liền dập máy.
Lâm Bảo Bảo:...... Đột nhiên rất muốn chửi người!
Ngay ở lúc nàng đang trừng điện thoại nghĩ muốn chửi người, cửa phòng vệ sinh bị người dùng bạo lực đẩy ra, chỉ nghe một âm thanh vang dội rồi khóa cửa bật ra, cửa bị người đẩy ra.
Lâm Bảo Bảo trừng mắt nhìn người tiến vào, trong lúc nhất thời không biết có nên kinh ngạc vì sức lực của Đàm đại thiếu gia lớn kinh người, vậy mà có thể tay không làm hỏng cả khóa, hay là giật mình vì anh vậy mà can đảm khi mà nữ sinh còn đang ở trong nhà vệ sinh đã dám đẩy cửa xông vào.
Giáo dưỡng của Đàm đại thiếu gia đâu rồi? Bị chó ăn mất rồi sao?
“Anh, anh có bệnh à......” Lâm Bảo Bảo bị chọc giận gần chết.
Người đàn ông đứng ở cửa nhìn nàng, âm thanh khàn khàn, “em bị táo bón à?”
Lâm Bảo Bảo bị chọc tức đến mức ném điện thoại trong tay đập tới chỗ ann, bị anh dễ dàng đón được, cô tức giận mắng: “anh mới bị táo bón, quần của tôi còn chưa cởi đâu......
Không đúng, coi như tôi bị táo bón thì cũng không phải là lý do để anh phá cửa xông vào, anh còn có mặt mũi mà hỏi? Nếu tôi bị táo bón thật, anh cũng không nhìn thấy được. Anh còn có mặt mũi hay không? Tôi là con gái đấy! Chẳng lẽ ở trong mắt Đàm đại thiếu gia tôi không phải là con gái?......”
Nghe cô tức giận mắng to, trên mặt Đàm Mặc không có biểu cảm gì, cứ lẳng lặng nhìn cô.
Lâm Bảo Bảo mắng anh một lúc thấy anh chẳng nói năng gì, cảm thấy cả người mệt vô cùng.
Nếu như lúc trước là cái tên quý công tử Đàm đại thiếu gia chuyên muốn ăn đòn, cô còn có thể cùng anh đấu võ mồm, mãi cho đến khi anh tức giận phẩy tay áo bỏ đi, coi cô là thành phần con gái thấp kém vô tri, khinh thường làm bạn. Nhưng bây giờ cái tên Đàm đại thiếu gia này có bệnh, cô thật sự không biết cách gì để ở chung với anh.
Lâm Bảo Bảo mệt mỏi từ nắp bồn cầu đứng lên, không nhìn anh trực tiếp đi ra ngoài.
Cô dẫm trên cái thảm đắt tiền đi đến phòng khách, liền nhìn thấy bầu trời đang ngả dần qua cửa sổ, lúc này mặt trời đã dần lặn, ráng chiều rực rỡ.
Cô vậy mà cùng cái người có bệnh này kỳ kèo hết một buổi chiều.
Lâm Bảo Bảo quay người nhìn anh, thần sắc bất thiện: “đem balo của tôi trả đây, tôi muốn trở lại trường, anh cũng cần về nhà đi, Đàm thúc đang rất lo lắng cho anh.”
Đàm Mặc đi tới, hơi quay lại đầu, gương mặt anh tuấn ở trong ánh chiều tà được phủ lên một tầng ánh sáng nhu hòa, đẹp đến khó tả, cái vẻ đẹp này không giống người bình thường.
Mắt của Lâm Bảo Bảo hơi sẫm lại, cô vẫn luôn biết anh rất đẹp trai, ở trong giới đàn ông cũng là một người đẹp trai hiếm thấy, từ thời thiếu niên cũng đã hấp dẫn không biết bao nhiêu cô gái vì anh mà điên cuồng, nếu không có gia thế của anh bảo vệ nói không chừng đã có nữ sinh điên cuồng, trực tiếp xông vào trong nhà cầu thân với anh.
Thấy anh thật lâu không nói lời nào, tâm tình của cô lần nữa trở nên không kiên nhẫn, “anh mau nói gì đi!”
Cô ghét cái loại trầm mặc này của anh, mặc kệ cô có nói cái gì, chính là anh chỉ yên tĩnh nhìn cô giữ im lặng...
Cả một buổi chiều, anh đều như thế, tính kiên nhẫn có tốt hơn nữa cũng bị anh làm hao mòn hết. Hết lần này tới lần khác chỉ cần gặp anh, sự kiên nhẫn của cô chưa bao giờ tốt, tính cách thậm chí có thể nói vô cùng nóng nảy.
“Em ở lại đi.” Anh mở miệng.
“Ở lại làm cái gì?” cô châm chọc nói:
“Anh trước giờ không phải là ghét tôi nhất sao? Tất nhiên nếu đã ghét như vậy rồi, còn không bằng từ biệt, tất cả đều vui vẻ, ngược lại tôi cũng ghét anh.”
Cô không che giấu chán ghét trên mặt chút nào đối với anh.
Bọn họ quen nhau từ khi còn nhỏ, vẫn luôn chán ghét và mâu thuẫn với nhau, đã từng khiến cho người lớn trong nhà vô cùng đau đầu.
Anh trầm mặc nhìn cô, thật lâu mới nói: “Anh không ghét.”
Anh không ghét em, cho nên em cũng đừng ghét anh!