Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 77: Chương 77

Lục Ngôn vốn định nói mình có tay, không cần Đường Tầm An che ô giúp, hơn nữa anh còn rất thích cảm giác ướŧ áŧ ngày mưa.

Tuy nhiên hệ thống đã nói một câu thay đổi thái độ của anh:

[ Thẩm Khinh Dương đang ở gần đây.

]

[ Chẹp chẹp, đứa nhỏ này thích cậu.

]

Lục Ngôn biết chuyện này, anh không ngốc.

Hệ thống nói Thẩm Khinh Dương là đứa nhỏ cũng không có ý xấu gì.

Thẩm Khinh Dương vừa mới hoàn thành 9 năm giáo dục bắt buộc đã đi làm công, nói rằng hoàn cảnh gia đình nghèo, không đủ tiền cho y đọc sách.

Không biết tung tích cha mẹ ruột, y lớn lên trong đòn roi của cha nuôi sâu rượu và mẹ nuôi.

Chỉ có khuôn mặt là trông còn được.

Khi gặp Lục Ngôn, y mới 20, nằm trong phòng bệnh, bị ngã gãy một chân.

Tiền phẫu thuật chỉnh hình rất đắt, y một không an sinh xã hội, hai không bảo hiểm y tế.

Vì không có tiền nên định lẻn khỏi bệnh viện lúc nửa đêm, bị Lục Ngôn 3 giờ sáng mới phẫu thuật xong bắt được.

Lục Ngôn nói: “Tình trạng xương của cậu vẫn chưa ổn định, không thể ra viện.”

Nói xong liền lót tiền thuốc men cho y.

Do nửa đời đầu thảm quá nên Thẩm Khinh Dương thật sự không biết những ngày tháng khó khăn là gì, thương xuân sầu thu chẳng bằng bốc xếp nhiều hơn hai viên gạch.

Thế nhưng từ khi gặp Lục Ngôn, y đã biết rồi.

Không phải Lục Ngôn không tốt, mà là người này thật sự quá tốt.

Anh kéo y ra khỏi vũng bùn, dường như 20 năm trước cuộc đời y rất khổ.

Y say đắm người này đến gần như bệnh hoạn.

Vào khoảnh khắc biến thành vật ô nhiễm kia, Thẩm Khinh Dương hiểu rõ mình đã mất đi tư cách đứng bên cạnh anh, trừ khi Lục Ngôn cũng biến thành quái vật như y.

Thẩm Khinh Dương ghen ghét.

Y không nói rõ được nguyên nhân, chỉ là ghen ghét thôi.

Ghen ghét toàn bộ những người có thể đứng bên cạnh Lục Ngôn.

Y cứ như một tên hề điên cuồng phẫn nộ một cách vô ích.

Lục Ngôn lặng lẽ quay đầu, quét mắt xung quanh một lượt.

Đôi mắt anh không chỉ là cơ quan thị giác mà còn như một chiếc camera, có khả năng thu hình ảnh vào đầu chỉ trong thời gian ngắn.

Thế nhưng dòng người qua lại xung quanh rất đông đúc, anh không tìm thấy bóng dáng Thẩm Khinh Dương từ những người này.

[ Y có Ngụy Trang, cậu không tìm được y đâu.

Bạch tuộc nhỏ vốn không định gia nhập đội ngũ phá viện nghiên cứu lần này, nhưng giờ đang nghĩ lại.

]

“Vì sao?”

Tiếng hệ thống xen lẫn chút vui sướиɠ khi người ta gặp họa: [ Bởi y cảm thấy chắc chắn Đường Tầm An sẽ góp mặt trong việc lớn như phá hủy viện nghiên cứu này.

]

*

Địa điểm họp lớp là ở nhà hàng đối diện trường học.

Thay vì gọi là họp lớp ôn chuyện, đây càng giống một buổi khoe tiền tài danh lợi hơn.

Sau khi tốt nghiệp, thành tích thời đi học đã không còn là điều quan trọng.

Điều quan trọng bây giờ là công việc đang làm thế nào, kiếm được nhiều hay không.

Lục Ngôn đẹp, thành tích lại tốt.

Tuy khá khiêm tốn nhưng anh vẫn không dằn được bản thân như biến thành một vật phát sáng khổng lồ thu hút người ta.

Càng miễn bàn anh còn bước xuống từ chiếc xe Bentley giá thị trường mấy triệu*(~ cỡ vài chục tỷ).

Anh vừa vào, lớp trưởng đã nhiệt tình ra đón.

“Lâu rồi không gặp nha Lục Ngôn! Anh nhớ cậu chết đi được!”

Lớp trưởng là một người Đông Bắc nhiệt tình, vốn định ôm Lục Ngôn một cái nhưng khi vươn cánh tay ra bỗng thấy lưng hơi lạnh.

Lúc quay sang, anh ta thấy một anh zai ngầu lạnh lùng đang đứng bên cạnh Lục Ngôn, vì vậy đành ngại ngùng buông tay.

Do phải ra ngoài gặp người khác nên Đường Tầm An đã đeo thêm lens màu đen.

“Hầy, đây là người nhà của cậu sao!” Lớp trưởng cười nhạo nói, sau đó vươn tay: “Chào anh, tôi là bạn cùng phòng của Lục Ngôn.”

Đường Tầm An lễ phép duỗi tay ra, báo tên của mình: “Đường Tầm An.”

“Tiểu Lục đúng thật là, chưa nói tiếng nào đã hẹn hò rồi.” Lớp trưởng vui mừng hân hoan dẫn Lục Ngôn tới chỗ tổ chức tiệc rượu, thuận tiện tìm cho Đường Tầm An một chỗ ngồi: “Ngài tốt nghiệp đại học nào vậy? Nhậm chức ở đâu?”

Khi còn đi học, lớp trưởng chính là cán bộ Hội sinh viên, đến năm ba thì ra nước ngoài học trao đổi 2 năm, về sau ở lại trường làm cố vấn.

Tính cách hướng ngoại, xử sự linh hoạt khôn khéo.

Anh ta tự nhận điều kiện của mình không tồi, hoàn cảnh gia đình cũng tốt.

Do vậy lúc gặp Đường Tầm An, mặc dù cảm thấy bản thân đã bại hoàn toàn về vẻ bề ngoài, song vẫn ôm hy vọng trong lòng.

Lục Ngôn tính toán một lát.

Đường Tầm An tham gia ‘Kế hoạch Mồi Lửa’ năm 18 tuổi, khả năng cao là không kịp lấy bằng Đại học.

Về phần bộ Hành Động Đặc Biệt thì cơ quan này tạm thời vẫn chưa công khai ra bên ngoài, đa số mọi người đều chưa từng nghe qua.

Vì vậy anh chuẩn bị xóa cho qua chuyện này.

Nào ngờ thái độ của Đường Tầm An lại bình thản lạ thường: “Tốt nghiệp trường quân đội chính quy.

Quân hàm hiện tại là Thiếu tướng.”

Lớp trưởng sững sờ, lập tức không nói nên lời.

Anh ta muốn thốt lên rằng chuyện này vô lý quá.

Trông Đường Tầm An như chưa tới 30, sao có thể đạt quân hàm Thiếu tướng được? Song khí thế toát ra trên người đối phương lại quá ngang tàng, vừa nhìn đã biết không phải người thường, còn đem đến cảm giác tàn khốc đặc trưng của quân nhân.

Vậy nên lớp trưởng không dám phản bác.

Anh ta lặng lẽ rút điện thoại ra, hỏi ông nội đang công tác trong quân đội của mình.

Ông nội trả lời lại rất nhanh: “Cháu nghe thấy cái tên này ở đâu?”

Lớp trưởng tóm gọn sơ lược chuyện này, ông nội chỉ nhắn tới hai chữ: “Cung phụng.”

Chỉ hai chữ thôi đã khiến lớp trưởng hoàn toàn khϊếp sợ.

Anh ta nâng chén rượu lên, ý cười đầy mặt: “Anh Đường, anh cứ gọi em Tiểu Vương là được rồi.”

Lớp trưởng hóa phẫn uất thành sức mạnh, bắt đầu lôi kéo Đường Tầm An so tài uống rượu.

Lục Ngôn không uống rượu, đơn giản chỉ vì anh ghét cảm giác não bộ tê liệt, khó mà suy nghĩ sau đó.

Đường Tầm An cũng không thể uống rượu, nhưng hắn không từ chối.

Hắn hiểu rõ về tửu lượng của mình, sẽ không uống tới nông nỗi say không biết trời trăng đâu.

“Ngôn Ngôn của bọn tôi chính là cải trắng tươi ngon ngọt lành nhất Viện y học…” Lớp trưởng uống một lúc, viền mắt đã đỏ lên: “… Anh… Nếu anh đối xử không tốt với Ngôn Ngôn thì không quan tâm anh là ai, tôi sẽ liều mạng với anh.”

Đường Tầm An không nhịn được cười lên một tiếng lạnh lùng thuộc về đàn ông lớn tuổi quyền cao chức trọng.

Viền mắt hệ thống ươn ướt theo: [ Đây cũng là điều tôi muốn nói.

]

Lục Ngôn: “…”

Lục Ngôn không thích xã giao, đồng ý đi họp lớp chủ yếu là vì muốn gặp người thầy mình mang ơn.

Lớp trưởng nói giáo sư Triệu vẫn đang trên đường tới, bị kẹt xe.

Sự chú ý của anh chuyển sang cuộc trò chuyện trên bàn rượu.

“Các cậu nghe tin gì chưa? Khoa Y đại học Thường Minh lại lạc mất giáo viên đại thể rồi.”

‘Giáo viên đại thể’ là danh xưng tôn kính giới y học gọi những người quyên tặng xác.

Đại học Thường Minh là một trường chính quy bình thường nằm gần Đại học Yến Kinh, có mở khoa Y.

Vào khoảng những năm 2050 đổ về trước, một số khu vực lạc hậu vẫn còn hủ tục Âm Hôn, do vậy thỉnh thoảng xác của những người phụ nữ trẻ lại bị trộm đi bán lấy tiền.

Song từ khi bước sang thế kỷ 22, các biện pháp an ninh được tăng cường, những chuyện như thế này đã hiếm xảy ra hơn hẳn.

“Báo công an chưa?”

“Báo rồi.

Không trích xuất được gì từ camera, bảo vệ canh gác cả đêm cũng chẳng thấy ai tới gần…” Một người nén nhỏ giọng: “Bạn cấp 3 của tôi học Y tại Thường Minh.

Cô ấy nói dạo gần đây trên người rất nhiều giáo viên đại thể ở Đại học Thường Minh đều có dấu vết bị gặm cắn.

Có cả trường hợp bị gặm chỉ còn một nửa, shh… Khi dạy thực hành, mở vải bọc xác ra thấy toàn máu là máu.

Gọi điện thoại cho bệnh viện thì họ nói lúc đưa tới vẫn lành lặn.”

“Chẳng lẽ… có quỷ sao?” Có người nghe đến tởn trong lòng, sờ lên cánh tay thấy mồ hôi túa ra.

Người ngồi đây đều là những người trẻ xuất sắc từng tiếp nhận giáo dục bậc cao, số đông vẫn giữ vững lập trường ủng hộ thuyết vô thần: “Khả năng cao là tin vịt điêu thôi!”

Lục Ngôn không hứng thú với đồ ăn bên ngoài lắm.

Hơn nữa từ khi trở thành Thiên Khải Giả, nhu cầu ăn uống của anh cũng giảm hẳn.

Anh cầm chén trà trong tay, cảm thấy chưa chắc đã là quỷ, nói không chừng lại là vật ô nhiễm nào đó.

Để cẩn thận hơn, Lục Ngôn mở điện thoại, gửi tin này cho trung tâm phòng chống.

Mong rằng tổng bộ rảnh thì có thể điều người tới xem thử.

Phòng chống ô nhiễm là một trong những nội dung công tác của thành viên bộ Hành Động Đặc Biệt.

Họp lớp diễn ra được nửa tiếng đồng hồ, giáo sư Triệu đã qua tuổi sáu mươi cuối cùng cũng khoan thai đến muộn.

Giáo sư Triệu vừa vào, các bạn học ở đây đã đồng loạt đứng dậy ra đón, gọi từng tiếng “Thầy”.

Giáo sư Triệu là một người làm nghề y có tấm lòng nhân hậu và chính trực.

Ông dạy học nhiều năm, học trò khắp muôn nơi, luôn được kính yêu sâu sắc.

“Ngại quá các em à.

Hôm nay có ca phẫu thuật nhỏ, thầy tới hơi muộn.” Triệu Kha nói rất đỗi vui vẻ.

Chỉ mới mấy năm không gặp, thầy Triệu Kha tinh thần hăng hái khi xưa giờ đã hơi già nua.

Lớp trưởng nói: “Thời gian trước vợ thầy qua đời… Thầy chịu đả kích rất lớn nên lựa chọn về hưu luôn.

Lần họp lớp này vốn cũng định tổ chức để thầy giải sầu.”

Đường Tầm An đã uống đến ngà ngà say, tuy nhiên vẫn chưa say thật.

Ngay khoảnh khắc Triệu Kha bước vào, đôi mắt hắn đã hơi híp lại.

Hắn nghiêng đầu, nói khẽ bên tai Lục Ngôn: “Ngửi được gì không?”

Lục Ngôn ngửi thử, thấy mùi formalin thoang thoảng.

Mùi này không dễ ngửi cho lắm, nhưng anh quen rồi.

Song Lục Ngôn biết rõ chắc chắn Đường Tầm An không ám chỉ mình ngửi thứ này.

[ Thầy cậu từng tiếp xúc với vật ô nhiễm.

Để lại mùi.

]

Lục Ngôn không tiện làm lộ hệ thống, đành phải giả vờ không hề hay biết: “Gì vậy?”

Đường Tầm An nhìn vành tai Lục Ngôn, hơi khó nhịn xúc động muốn cắn một ngụm.

Hắn ngẩn ngơ mất một lát, chưa đưa ra được đáp án ngay.

Từ đây có thể thấy uống rượu đúng là hỏng việc.

Đường Tầm An chậm rãi nói: “Mùi của vật ô nhiễm.”