Lúc trước thi bằng lái, vì thuận tiện nên Lục Ngôn đã thi bằng A1.
Toàn bộ trường dạy lái xe đều thi C1, chỉ mình anh đóng khoản tiền lớn nhất, lại lái chiếc xe cũ nhất.
Huấn luyện viên cảm thấy rất khó mà hiểu được điều này, đặc biệt là sau khi biết nghề nghiệp bác sĩ của Lục Ngôn.
Dù sao bằng A1 cũng chỉ lái được xe đường dài, Lục Ngôn thi loại bằng này có ích lợi gì?
(*) Ở Trung Quốc, bằng lái xe A1 cho phép điều khiển xe buýt chở trên 20 người và thùng xe vượt quá 6 mét.
Bằng C1 cho phép lái ô tô nhỏ, ô tô tự động loại nhỏ, ô tô tải tốc độ thấp, ô tô ba bánh.
Nhưng bây giờ, khi đang lái xe RV chạy trên đường núi quốc lộ, Lục Ngôn thật sự rất bội phục bản thân đã dự đoán được trước.
Nếu hồi đó không thi bằng A1 thì để đảm bảo an toàn, Lục Ngôn không thể lái xe RV được, chỉ còn cách dựa vào đôi chân này ra khỏi núi lớn.
Cuốc bộ đường núi khiến người ta rất mệt mỏi.
Không chừng còn chưa kịp ra ngoài đã hết thời hạn ba ngày, ba người Chu Khải Minh bị Long Nữ giận méo miệng gϊếŧ con tin luôn.
Lục Ngôn lái xe một mình khoảng hai tiếng, tín hiệu điện thoại cuối cùng cũng về tới khu phục vụ.
Anh lựa chọn gọi vào số máy thống nhất của dịch vụ chăm sóc khách hàng do trung tâm phòng chống cung cấp.
Lục Ngôn vốn đang tự hỏi liệu 5 giờ sáng có người trực tổng đài không, kết quả bấm gọi chưa tới một phút đã có người nghe máy.
Vẫn là một người quen cũ.
"Chào ngài Lục." Giọng Tô Phù Phong vẫn mềm mỏng êm ái: "Đúng dịp hôm nay tôi trực ban chăm sóc khách hàng, xin hỏi có thể giúp gì được cho ngài ạ?"
[ Chậc, trên thế giới nào có chuyện trùng hợp như vậy.
Nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là cậu ta đã thăng chức thành liên lạc viên riêng biệt của cậu.
]
Không phải Thiên Khải Giả nào cũng được bộ Hành Động Đặc Biệt nhận.
Đầu tiên gia cảnh phải trong sạch, không tiền án tiền sự, tiếp theo cần có thiên phú hữu ích -- hữu ích này chỉ việc chiến đấu được với vật ô nhiễm.
Chiến đấu với vật ô nhiễm nguy hiểm hơn tưởng tượng, tỉ lệ tử vong của nhân viên công tác tại bộ Hành Động Đặc Biệt trước giờ chỉ tăng chứ không giảm.
Nếu để những người chẳng có tí sức chiến đấu nào lên thì chính là sai bọn họ đi chịu chết.
Tuy diễn đàn có 60 nghìn Thiên Khải Giả đăng ký, đã ngoại trừ nước ngoài và ngoại trừ thiên phú vô dụng, nhưng số thành viên của bộ Hành Động Đặc Biệt đến nay vẫn chưa tới 500.
Vì vậy, đằng sau mỗi thành viên đều có rất nhiều người phục vụ họ.
Từ các nhân viên nghiên cứu của viện nghiên cứu, tới dì lao công bình thường nhất ở trung tâm phòng chống.
Liên lạc viên chăm sóc khách hàng riêng biệt như Tô Phù Phong này lại càng phải đợi lệnh 24/24.
Lục Ngôn nói: "Tôi muốn tìm một người.
Nếu có thể, mong hãy sắp xếp ông ấy tới đây gặp tôi trong thời gian ngắn nhất.
Hiện tại tôi đã mở định vị."
"Ông ấy tên Triệu Thành."
[ Người thành phố X, số chứng minh nhân dân: ****** ]
Một người ngoài cuộc như anh mà biết nhiều như vậy thì hiển nhiên không quá hợp lý.
Nhưng sau khi suy nghĩ, Lục Ngôn vẫn đọc cả số chứng minh nhân dân.
Thời gian cấp bách, tên của Triệu Thành lại quá bình thường, chỉ sợ cả đám không kịp tra hồ sơ.
"Vâng thưa ngài Lục." Tô Phù Phong hơi khó hiểu: "Ngài tìm người này làm gì vậy?"
"Tôi và bạn tới một khu ô nhiễm màu trắng..." Lục Ngôn khái quát những chuyện đã trải qua: "Nếu tìm được, hãy nói với ông ấy rằng chúng tôi tìm thấy con gái ông ấy rồi, muốn dẫn ông ấy tới gặp con gái."
Không cần phải giấu giếm chuyện này, dù sao trong thôn cũng còn ba người nữa.
Thái độ của Tô Phù Phong lập tức trở nên nghiêm túc: "Ngài nói trong thôn Long Nữ có vật ô nhiễm giá trị ô nhiễm vượt quá 7000?"
Một tay khác của anh ta đã click mở đường dây trợ giúp riêng của tổng bộ.
"Đúng vậy.".
Truyện Dị Giới
"Vâng, tôi sẽ lập tức xin chỉ thị từ tổng bộ, phái người tới giải quyết ô nhiễm."
Lục Ngôn hơi nhăn mày: "Cô ấy đã ở thôn Long Nữ rất lâu, mười mấy năm nay chưa từng ra ngoài, chỉ ở yên trong hồ Long Nữ, hơn nữa đối tượng trả thù đều là những người năm đó từng làm cô ấy bị thương.
Nếu có thể, tôi hi vọng các anh sẽ không làm ra hành động dư thừa."
"Ngài Lục, đừng dùng quan điểm của nhân loại với vật ô nhiễm.
Chúng nó chỉ là quái vật đã nhiễu sóng." Ngữ điệu của Tô Phù Phong thoáng trở nên dồn dập: "Nhân từ với vật ô nhiễm chính là tàn nhẫn với đồng loại.
Mong ngài đừng nên giữ lại ý tốt vô tri này."
Lục Ngôn khẽ nhíu mày: "Vật ô nhiễm cấp thấp có thể như vậy thật, nhưng tôi đã từng gặp vài vật ô nhiễm cấp cao.
Ở trong mắt tôi, chúng nó là sinh vật có thể câu thông giao lưu..."
Thái độ của Tô Phù Phong từng trải qua đào tạo bài bản lại đột nhiên trở nên gay gắt: "Vật ô nhiễm có khát vọng nguyên thủy với máu thịt nhân loại, không được ăn uống sẽ rơi vào trạng thái đói khát, nhân loại chỉ là đồ ăn của vật ô nhiễm mà thôi.
Không ai có thể chịu đói khát trong thời gian dài, vật ô nhiễm cũng thế.
Chúng nó sẽ không đói chết, bởi vậy càng dễ bị cảm giác đói khát này thúc đẩy đi săn.
Sư tử sẽ áy náy với linh dương bị mình cắn chết sao?"
[ Cậu ta nói rất đúng.
Quả thực vật ô nhiễm có khát vọng ăn uống, nhưng ai quy định nguồn thức ăn không thể là đồng loại? Vật ô nhiễm thường xuyên ăn thịt người chẳng qua chỉ vì hương vị của con người ngon, dễ săn bắt mà thôi.
]
"Thưa ngài Lục, trong mắt tôi ngài là một người rất bình tĩnh và có chừng mực.
Nhưng tôi thật sự không cho rằng hành động này của ngài là chín chắn --"
Y mới nói được một nửa đã bị người ta cắt ngang.
Trong điện thoại vang lên một loạt tiếng ồn ào náo động, rất nhanh sau đó, đầu bên kia đã chuyển thành một giọng nam xa lạ:
"Chào ngài Đế Thính, tôi là phó chủ nhiệm của trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố K - Lý Chí Minh."
"Rất xin lỗi vì trải nghiệm không vui này của ngài.
Cha Tô Phù Phong đã chết trong tay vật ô nhiễm.
Cậu ta được thành viên bộ Hành Động Đặc Biệt cứu từ một vùng hoang tàn đổ nát, vậy nên cực kỳ bài xích vật ô nhiễm."
"Có lẽ anh ta nói rất đúng." Lục Ngôn thở dài: "Nhưng đây là giao dịch giữa tôi và cô ấy.
Bạn đồng hành của tôi còn đang ở trong tay cô ấy.
Tôi không muốn làm ra hành động gì chọc giận cô ấy."
"Xin hãy chờ vài phút.
Chúng tôi sẽ điều nhân viên công tác liên hệ với Triệu Thành ngay."
Lục Ngôn đợi khoảng mười phút mới nhận được cuộc gọi tiếp theo từ trung tâm phòng chống.
Chủ nhiệm Lý nói: "Đề nghị của ngài đã được bộ Hành Động Đặc Biệt thận trọng cân nhắc, cuối cùng quyết định sẽ điều một thành viên kinh nghiệm phong phú của bộ Hành Động Đặc Biệt đi theo.
Nếu xác định thấy vật ô nhiễm có tính nguy hiểm thì sẽ áp dụng biện pháp nhổ.
Ngài có thể chấp nhận phương án giải quyết này không?"
"Có thể."
"Được, vậy xin hãy ở yên tại chỗ đừng di chuyển, cũng đừng tắt hệ thống định vị." Chủ nhiệm Lý dịu giọng nói: "Chúng tôi đã điều máy bay chở khách loại nhỏ và phi công tới địa điểm định vị trước."
Lục Ngôn nhìn quanh bốn phía, đường núi gập ghềnh.
Anh cảm thấy nơi này không giống chỗ máy bay có thể hạ cánh cho lắm.
Bởi vì không biết phải đợi bao lâu nên Lục Ngôn lấy bịt mắt và nút bịt tai ra, chợp mắt trong xe RV một lúc.
Cả ngày trời anh chưa ngủ, còn phải thức đêm lái xe tới rạng sáng, bây giờ thật sự rất buồn ngủ.
Hệ thống nói: [ Ngủ đi ngủ đi, có chuyện tôi gọi cậu.
]
Lục Ngôn không biết mình đã ngủ bao lâu, khi trời tờ mờ sáng, anh bị tiếng cánh quạt máy bay đánh thức.
Anh tháo bịt mắt xuống, đi ra ngoài xe.
Trên đỉnh đầu, một chiếc trực thăng đang bay tại chỗ giữa không trung.
Mặt trời đã lên, ánh bình minh đỏ rực xuất hiện nơi chân trời.
Cửa khoang trực thăng mở ra, Lục Ngôn thấy một người đàn ông ôm theo một người khác trong lòng, nhảy từ trên không trung xuống.
Ở độ cao này, người bình thường rơi xuống hẳn đủ để kéo tới nhà tang lễ gần đây rồi.
Ngược sáng nên Lục Ngôn không thấy rõ mặt người kia, chỉ có thể thấy giữa không trung, một đôi cánh đen tuyền chợt mở ra sau lưng anh ta.
Tia nắng ban mai chiếu lên vảy cánh chim, rất đẹp.
Đường Tầm An tiếp đất vững vàng, thu đôi cánh lớn có tổng chiều dài lên đến 4 mét lại.
Mặc dù dáng vẻ của đối phương hơi khác biệt so với trong mơ, nhưng cũng không khó nhận ra, đặc biệt là đôi mắt màu vàng ánh kim lộng lẫy kia.
Thật ra vì hàng ngày đều soi mặt mình trong gương nên Lục Ngôn đã hơi chết lặng với vẻ đẹp của nhân loại.
Nhưng vẻ ngoài này của Đường Tầm An vẫn xuất sắc khiến cho trước mắt anh sáng ngời.
Khác với cảnh trong mơ, Đường Tầm An đeo chiếc rọ của loài chó trên mặt, nửa bên mặt đều bị bao phủ dưới sản phẩm làm từ kim loại u ám.
"Chào cậu." Đường Tầm An lấy chứng nhận nghề nghiệp của mình ra: "Bộ Hành Động Đặc Biệt, Đường Tầm An."
Nhìn qua hắn nghiêm túc hơn khi ở cảnh trong mơ rất nhiều.
"Lục Ngôn."
Triệu Thành lần đầu trải nghiệm cảm giác nhảy dù từ trên trời cao.
Tuy động tác của Đường Tầm An rất vững nhưng khi xuống dưới, chân ông vẫn mất kiểm soát mà run lên.
Một lát sau, Triệu Thành bình tĩnh lại, lấy gậy ba-toong ra, chọt chọt mặt đất, lòng nóng như lửa đốt: "Con gái của tôi đâu rồi?"
Ánh mắt ông đã mất đi tiêu cự, chỉ lần dò một cách mờ mịt.
Đường Tầm An nhỏ giọng giải thích: "Không tìm thấy con gái, mấy năm trước Triệu Thành đã khóc đến mù mắt.
Chúng tôi tìm thấy ông ấy trong một viện dưỡng lão cộng đồng."
Lục Ngôn mím môi: "Chú Triệu, cháu dẫn chú đi gặp cô ấy."
Thật ra để con người đi gặp vật ô nhiễm là một hành vi mạo hiểm.
Bởi vậy vào lần ra ngoài này, Đường Tầm An đã đặc biệt cầm theo Hoàng Trần.
Hắn không thích nói chuyện lắm.
Mấy năm gần đây nói chuyện với chó còn nhiều hơn với người, thế nên suốt dọc đường vẫn luôn im lặng.
Mặc dù trong lòng hắn cũng không quá bình tĩnh.
Mấy tiếng sau, đoàn người về tới thôn Long Nữ.
Dường như Triệu Thành cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, dọc đường ông không nhịn được mà hỏi "Rốt cuộc bao giờ mới đến?" rất nhiều lần.
Không khí xung quanh càng ngày càng ẩm ướt.
Xe RV chạy thẳng một đường tới ven hồ Long Nữ.
Bên hồ, ba người Chu Khải Minh đang chơi đấu địa chủ*(bài Tiến lên TQ) với nhau, đánh đến khí thế ngất trời.
Không chỉ riêng anh, Long Nữ cũng tuân thủ hứa hẹn.
Xe vừa mới dừng lại, Triệu Thành đã gấp gáp không chờ nổi sờ soạng xuống xe, trong miệng kêu gọi: "Viên Viên! Viên Viên ơi! Cha tới rồi!"
Long Nữ nhô đầu ra khỏi mặt nước, cô không ngờ Triệu Thành lại đến nhanh như vậy, trên mặt thế mà bỗng xuất hiện chút kinh ngạc xen lẫn hoảng hốt.
Cô vươn tay về phía Triệu Thành, lại chợt nhìn thoáng qua móng tay và vảy sắc nhọn trên tay.
Ngay sau đó, Long Nữ làm ra hành động khiến ngay cả Đường Tầm An cũng thấy khϊếp sợ.
Cô cắn đứt móng tay, tiếp đó nhổ từng mảnh vảy xuống.
Máu tươi đỏ thẫm trào ra từ cánh tay cô, hòa trộn với nước hồ thành một vùng sẫm màu.
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong một phút ngắn ngủi.
Long Nữ cố hết sức bò tới bờ.
Một người không nhìn thấy, một người không nói nên lời.
Nhưng...!Tựa như vận mệnh đã định sẵn sẽ cảm ứng được, Triệu Thành chuẩn xác đi thẳng tới trước mặt Long Nữ.
Vừa sờ lên tay Long Nữ, ông lập tức khóc thành tiếng: "Viên Viên ơi, là cha đây!"
Mặt Triệu Thành nghẹn đỏ, khóc nức nở.
Ông sợ tất cả mọi chuyện lúc này đều chỉ là một giấc mơ, nhưng xúc cảm truyền về lại chân thật đến thế.
Xa cách mười bảy năm, nếu Triệu Viên không biến thành vật ô nhiễm, sợ rằng chờ đợi Triệu Thành lúc này chính là âm dương cách biệt.
Long Nữ hé miệng muốn nói, lại chỉ thốt ra được vài tiếng kêu to nghẹn ngào.
Thật ra Lục Ngôn không có quá nhiều cảm xúc, nhưng anh cảm thấy cảnh này rất đẹp.
Hình ảnh quái vật đầm đìa máu tươi và ông lão đã là ngọn đuốc tàn theo năm tháng...!lại có thể đẹp đẽ khiến người ta rúng động như vậy.
Lục Ngôn giải thích: "Chú ơi, cổ họng cô ấy bị nghẽn, không thể nói thành tiếng được."
Long Nữ thật sự không nói được.
Cấu tạo cổ họng của cô không còn giống cấu tạo cổ họng nhân loại.
Không có dây thanh quản, chỉ còn chức năng nuốt.
Nhưng tại giây tiếp theo, một giọng nữ khàn khàn mỏng manh chợt vang lên bên tai Lục Ngôn.
Giống như lần đầu bi bô tập nói, Long Nữ gian nan thốt ra: "Cha...!cha ơi...!Cha...".