Bản Tình Ca Nhỏ

Chương 28: Họ nghĩ cậu đẹp đó

Thiệu Bách Hàn tỉnh.

Hai người làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo. 9 giờ hơn, họ ngồi xe đến trường Phục Đán.

Ninh Nhĩ quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Băng qua khu biệt thự mĩ miều là Phố Đông, cả đô thị sầm uất thu hết vào mắt. Thành phố Yến là vùng đất nhiễm mặn, cấu tạo và tính chất đất tơi xốp, không thể xây tòa nhà trên 40 tầng, thành thử Ninh Nhĩ ít khi được chiêm ngưỡng cao ốc ngất ngưởng như vậy. Đến Thượng Hải hai ngày mà lúc nào cậu cũng háo hức ngắm xung quanh.

Dạo gần đây Thiệu Bách Hàn hiếm khi tốt tính, không giở tính xấu ra. Cứ đi qua khu vực kiến trúc mang tính biểu tượng của Thượng Hải là hắn chỉ tay, giới thiệu tên và mục đích sử dụng của chúng.

Khi xe chạy qua nhà hát lớn Thượng Hải, hắn xáp lại gần cậu, ghé tai nói nhỏ: “Ngày nào ở nhà hát lớn cũng có vô số vở kịch. Tớ nhớ ngày mốt có một dàn nhạc nổi tiếng đến đây mở buổi hòa nhạc, Tiểu Nhĩ muốn đi nghe không?”

Ninh Nhĩ chưa bao giờ đi nghe buổi hòa nhạc, cậu rất muốn đi. Thế nhưng vừa quay đầu đã thấy bản mặt hắn sấn tới mình, chỉ cách nhau có 5, 6cm.

Cậu hơi xấu hổ, lật đật dịch sang chỗ khác: “Ừ, mình đi hòa nhạc đi. Nhưng tớ nghĩ tớ chưa chắc đã nghe hiểu…”

Ninh Nhĩ không biết lúc cậu quay đầu, sợi tóc mềm mại sượt qua má hắn. Hôm qua cậu mới gội đầu, mùi dầu gội tươi mát xộc lên mũi hắn. Rõ ràng cậu dùng dầu gội của hắn, hắn cũng thường dùng, nhưng khi ngửi mùi hương đến từ Ninh Nhĩ vẫn khiến người ta rung rinh.

Hắn yên lặng nhìn Ninh Nhĩ, ngửi mùi thơm thoang thoảng, nuốt nước miếng: “… Không sao, tớ cũng không hiểu mà.”

Ninh Nhĩ quên hết xấu hổ: “Cậu cũng vậy hả?” Thiệu Bách Hàn còn có tiếng không hiểu á? Mình tưởng cậu ấy biết cả tiếng Đức thì ngôn ngữ nào cũng chơi được.

Thiệu Bách Hàn nhếch mép, lén lút dịch về chỗ cũ. Mặc dù hơi tiếc nhưng sợ ngửi mùi thơm thêm lát nữa sẽ nổi hứng thật. Hắn bình tĩnh nói: “Tớ không có hứng nghe thể loại nhạc cao cấp này lắm, tớ thích mấy cái phổ biến đại chúng hơn. Tớ nhớ tối thứ sáu Mayday sẽ có buổi concert tại sân vận động, tiếc là lúc đó mình phải đi học.”

Ninh Nhĩ: “Tớ cũng thích Mayday!”

Thật ra Thiệu Bách Hàn chỉ thích ở mức thường thường, nghe cậu nói vậy, hắn nhướn mày: “Buổi concert diễn ra vào ngày mồng tám tháng Mười… Tiểu Nhĩ, hay là mình bùng học một ngày, tớ bịa cớ với dì rồi mình đi xem concert?”

Cậu đăm chiêu, lắc đầu: “Thôi, về nhà đi.”

Thiệu Bách Hàn có dụ dỗ cách mấy cậu vẫn gạt phăng. Nhìn cái tướng học sinh ngoan của cậu, hắn vừa xót xa vừa thích thú.

Do tắc đường nên phải mãi 10 giờ hai người mới đến được Phục Đán.

Đây là lần đầu tiên Ninh Nhĩ đặt chân tới đây, trong khi có vẻ Thiệu Bách Hàn đã ghé qua vài lần. Hắn quen đường dẫn cậu vào, bảo vệ không cản họ. Thoạt tiên cậu lấy làm lạ, nhưng khi bắt gặp vài đứa trẻ còn độ tuổi trung học được phụ huynh dắt tay đi thăm thú khuôn viên trường, cậu hiểu Phục Đán cho phép người ngoài vào tham quan.

Chắc vì còn nhỏ tuổi nên Ninh Nhĩ đi trong trường với vẻ nhút nhát.

Đa số người xung quanh là sinh viên cả. Thiệu Bách Hàn cao ráo, khỏe khoắn nên gần như không ai thấy lạ về hắn cả. Tuy nhiên mặt mũi cậu non choẹt, nhìn phát biết ngay không phải sinh viên. Cậu đi trong sân trường, nhiều người ngắm nhìn làm cậu càng thêm ngại.

Thiệu Bách Hàn: “Họ nghĩ cậu đẹp đó.”

Ninh Nhĩ ngẩn người: “Hả?”

Hắn nói rất tự tin: “Bọn mình đẹp trai như này, cứ cho họ ngắm thỏa thê đi.”

Ninh Nhĩ: “…”

Cậu cảm thấy Thiệu Bách Hàn là cái tên mặt dày như bê tông. Chẳng bao lâu sau, cậu phát hiện một nữ sinh rút điện thoại chụp ảnh hai bọn cậu. Bị cậu phát hiện, hai nữ sinh viên nọ cười hì hì vẫy tay, không có tí cảm giác nào khi bị người ta bắt quả tang.

… Hóa ra không phải vì mình nhỏ tuổi?

Ninh Nhĩ câm nín, nhoẻn cười ngượng với hai chị gái kia.

Nói là dạo trường nhưng thật ra cũng chả có gì thú vị mà dạo.

Yến Trung là ngôi trường trăm tuổi, phân hiệu cũ đã thành lập từ thời xưa xửa xừa xưa, đại thụ tỏa bóng rợp trời, nhà lầu trăm năm tuổi nằm khắp nơi. Mặc dù bầu không khí và công trình kiến trúc không bì nổi Phục Đán, nhưng đi dạo nửa tiếng là chán rồi.

Hai người đi tới sân thể dục thì phát hiện đang có rất nhiều người đánh cầu lông.

Cậu chỉ đứng ngó từ xa, đang tính rời đi với Thiệu Bách Hàn thì có người ngạc nhiên gọi lại: “Thiệu Bách Hàn đấy hả?!”

Cậu dừng bước.

Một cậu nam sinh cao lêu nghêu mặc đồ thể thao trắng phấn khởi chạy lại, tay còn cầm vợt cầu lông. Cậu ta đi tới chỗ Thiệu Bách Hàn, hớn hở bắt chuyện: “Anh Thiệu, phải nửa năm rồi chưa gặp nhau nhỉ? Anh đi đâu mà không báo cho bọn này tiếng với? Nghe thầy bảo anh đột ngột chuyển trường, chẳng nói với ai cả. Rốt cuộc mọi chuyện là sao?”

Hắn cười khì: “Chuyển trường chứ còn đi đâu nữa.”

Cậu kia đấm lên vai hắn: “Biết anh chuyển trường mà, đang hỏi anh chuyển đi đâu cơ.” Đoạn, cậu ta dời mắt sang Ninh Nhĩ đi bên cạnh. Cậu đang làm thinh, bỗng bị người ta nhìn chằm chằm bèn lúng túng. Cậu nam sinh nọ mắt sáng như đuốc: “Anh Thiệu, bạn anh hả?”

Thiệu Bách Hàn: “Bạn nối khố của anh đấy.”

“Thế hả, mày tên gì? Tao là Triệu Hải Thành, bạn cùng lớp từ 9 lên 10 với anh Thiệu.”

Nhìn gương mặt cười toe toét của người ta, cậu hết rụt rè, mỉm cười vươn tay: “Chào mày, tao là Ninh Nhĩ.”

Triệu Hải Thành nắm tay cậu: “Móa, mịn màng quá trời, ăn đứt chị Lâm luôn!”

Thiệu Bách Hàn đá tay cậu ta: “Thả cho bố mày hộ, coi chừng bố mày mách với Lâm Uyển.”

Bấy giờ Triệu Hải Thành mới cười hi ha thả tay Ninh Nhĩ ra.

Mặt cậu đã đỏ như mận chín.

Bạn của Thiệu Bách Hàn rất dễ gần, cậu ta nhiệt tình lôi cả hai vào sân, nói: “Đúng lúc em với bạn đang chơi cầu, mang thêm hai vợt phụ. Sao nào anh Thiệu, muốn đánh đôi không? Sau khi anh đi khỏi trường Thượng Hải, em thành vô địch toàn trường, cô đơn vồn!”

Hắn cười nhạo: “Coi cái tính kìa.” Rồi quay sang nhìn cậu: “Tiểu Nhĩ muốn đánh không?”

Ninh Nhĩ biết đánh cầu lông, cũng không biết từ chối người ta thế nào đành gật đầu.

Triệu Hải Thành và bạn cậu ta đưa hai cây vợt phụ cho họ.

Một tiếng sau, cuộc đời Triệu Hải Thành rơi xuống địa ngục. Hết trận, cậu chàng rầu rĩ bắt tay với Thiệu Bách Hàn: “Anh Thiệu chả tốt bụng tẹo nào. Anh giỏi là chuyện miễn bàn, sao bạn anh cũng đỉnh vậy hả? Tiểu Nhĩ, có phải mày cố tình đánh giỏi không!”

Dứt lời, cậu ta định bắt tay Ninh Nhĩ.

Thiệu Bách Hàn đá phăng cái tay: “Ai cho gọi Tiểu Nhĩ, Ninh Nhĩ thôi.”

Triệu Hải Thành khóc không ra nước mắt.

Giữa trưa cả bọn kéo nhau đi ăn, lúc sắp chia tay, Triệu Hải Thành nghiêm mặt: “Anh Thiệu, rốt cuộc anh đi đâu?”

Hắn bình tĩnh hỏi ngược lại: “Thì bảo chuyển trường đấy thây?”

Cậu ta hơi bực: “Anh đổi số điện thoại, wechat cũng không chịu nói đi đâu. Thế tóm lại anh có còn định quay về Thượng Hải không? Mặc dù sau khi anh đi, đám con gái trường mình phát hiện ra vẻ đẹp của em, tôn em làm hotboy trường nhưng anh vẫn phải khai thật nhé.”

Thiệu Bách Hàn khoát tay: “Để đó nói sau nha, hotboy Triệu.”

Triệu Hải Thành có gạn hỏi cách nào hắn vẫn chăm chăm giới thiệu từng kiến trúc trong Phục Đán cho Ninh Nhĩ, không đoái hoài đến cậu ta.

Hôm nay hai người không chỉ muốn đi dạo ở Phụ Đán, mà còn có trường đại học Giao thông vận tải, đại học Đồng Tế,…

Ninh Nhĩ dòm Triệu Hải Thành và bạn đã bỏ đi, ngần ngừ hỏi: “Chuyện chuyển trường cậu không nói cho bạn bè cũ biết à?”

Thiệu Bách Hàn nhìn Ninh Nhĩ, nhoẻn miệng cười: “Có chứ, nhưng bọn nó tưởng đùa.”

“Vậy sao cậu không nói với họ chuyện cậu chuyển tới Yến Trung?”

Thiệu Bách Hàn: “Đâu cần thiết phải kể chi tiết như vậy.”

Nhìn nụ cười gian của hắn, cậu lại có cảm giác hắn không vui.

Thiệu Bách Hàn đá sang chuyện khác: “Bố của Triệu Hải Thành là giáo sư trường Phục Đán, không ngờ nghỉ lễ nó chơi bóng ở đây. Trùng hợp thật.”

Bấy giờ cậu mới vỡ lẽ vì sao một học sinh cấp ba được cho chơi bóng trong khuôn viên đại học. Cậu nghĩ: “Cậu không muốn gặp lại cậu ấy à?”

Hắn vốn không muốn trả lời câu này. Hắn cụp mắt nhìn Ninh Nhĩ, một ý tưởng nảy lên, ghé tai thủ thỉ: “Biết tại sao tớ muốn chuyển trường không?”

Ninh Nhĩ hồi hộp. Cậu luôn muốn biết sự thật đằng sau chuyện này. Hồi mới gặp lại, cậu có hỏi hắn một lần, nhưng hắn chỉ lấy lý do “Tớ nhớ cậu” cho qua chuyện, ai ngờ hiện giờ hắn lại sẵn lòng bật mí.

Cậu nín thở, lắc đầu: “Không biết.”

Hắn nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm túc.

Cậu cũng nhìn hắn vô cùng nghiêm túc.

Hắn nghiêm mặt, thở dài: “Tại tớ đẹp trai quá đó. Hồi ở trường Thượng Hải, các bạn nữ học hành chểnh mảng là vì tớ. Để tốt cho các bạn, tớ chuyển trường cho xong.”

Ninh Nhĩ đã chuẩn bị tâm lý nghe lý do thật: “…”

“Thiệu Bách Hàn, cậu bị chập mạch hả!!!”

“Ha ha ha ha.”

Nhiệm vụ đi thăm khuôn viên các trường đại học mẹ Ninh giao cho đã hoàn thành.

Mấy ngày kế, Thiệu Bách Hàn dẫn Ninh Nhĩ đi chơi thỏa thích khắp đất Thượng Hải. Chiều thứ sáu, hai người về nhà rất sớm, Ninh Nhĩ lần đầu gặp dì Vương trong lời đồn.

Nhà họ Thiệu có thuê người giúp việc và làm vườn riêng, nhưng họ không ăn ở tại nhà họ Thiệu, ban ngày đi làm tối lại về. Vài ngày trước, do đi chơi suốt nên Ninh Nhĩ không thấy họ đâu. Hôm nay cậu mới được gặp dì Vương luôn nấu sẵn bữa khuya cho hai đứa mỗi tối.

Dì Vương là một người phụ nữ hiền hậu. Dì đang bận làm bữa khuya, thấy hai bọn cậu về thì vội vã lau tay, cười tủm tỉm: “Tiểu Hàn về nhà rồi à. Đây là Tiểu Nhĩ phải không? Tối nay hai đứa muốn ăn gì thì bảo dì, dì nấu cho.”

Cậu mỉm cười gật đầu: “Gì cũng được ạ, cháu cảm ơn dì Vương.”

Do hôm nay hai người ăn tối ở nhà nên dì Vương còn nấu thêm một bữa nữa.

Soạn dọn nhà cửa xong, dì thay đồ chuẩn bị về. Trước khi dì về, Thiệu Bách Hàn hô: “Dì Vương, dì đưa phần bữa sáng ngày mai trong tủ lạnh về ăn đi ạ. Sáng mai bọn cháu về thành phố Yến mất rồi.”

Dì bất ngờ lắm: “Sao đi buổi sáng vậy?”

Hắn húp thìa canh: “Tối có tiết tự học nên phải về sớm. 8 giờ là đi rồi ạ.”

Dì Vương nhíu mày: “Nhưng Tiểu Hàn à, chiều mai bố cháu sẽ từ Mỹ về mà?”

Ninh Nhĩ đang ăn, nghe vậy thì khựng lại, len lén ngước mắt dòm hắn. Hắn vẫn tỏ ra điềm nhiên húp canh, giọng đều đều: “Cháu không rảnh. Để sau đi.”