Bản Tình Ca Nhỏ

Chương 9: Cái gì nên nhìn tớ đều nhìn hết rồi

Sáng hôm sau Ninh Nhĩ ra ngoài đúng lúc bà Thiệu mở cửa tiễn Thiệu Bách Hàn. Kể từ khi hắn đi mất, họa hoằn lắm cậu mới sang nhà bà Thiệu chơi. Thấy cậu, bà rất vui: “Hai đứa đi chơi vui nhé. Tiểu Nhĩ, Tiểu Hàn dám bắt nạt cháu thì cứ bảo bà, bà dạy nó một trận nên thân.”

Ninh Nhĩ gật đầu dạ vâng, nhưng nghĩ bụng: Hồi nhỏ có thấy bà nạt nộ Thiệu Bách Hàn bao giờ…

Khu chung cư rất gần trường, cả hai tới cổng, giơ thẻ học sinh và vào trường tập bóng.

Hôm qua Ninh Nhĩ gửi tin nhắn hẹn Thiệu Bách Hàn tập luyện cuối tuần, hắn sảng khoái đồng ý ngay. Khi chỉ có hai người, cậu bắt đầu căng thẳng. Tay ôm bóng rổ, cõi lòng rối bời. Trong khi đó, Thiệu Bách Hàn bình tĩnh ngắm quả bóng đang xoay trên ngón tay mình. Đến sân, hắn dừng bước ngoái đầu nhìn cậu: “Hay bọn mình tập chuyển bóng lấy cảm giác tay nhé?”

Ninh Nhĩ: “Ừ.”

Suốt ngày cuối tuần, Ninh Nhĩ đều cố gắng tập bóng.

Sau ngày vòng loại tổ chức hôm thứ sáu, tất cả lớp phó Thể dục lại đi rút thăm, lớp 4 xếp đấu với lớp 10. Không biết đấy là may hay xui nữa, bởi tuy không đấu với lớp 6 nhưng lại đυ.ng độ một lớp có thực lực mạnh như lớp 10. Nếu lớp 4 muốn tiến sâu hơn nữa, xác suất thắng với trình chơi bóng hiện tại là rất nhỏ.

Và Ninh Nhĩ không muốn cầm chân lớp mình.

Mặc dù chính Thiệu Bách Hàn mới là người đăng ký giùm, nhưng thực tình cậu rất muốn tham gia hoạt động cuối cùng với lớp. Một năm qua lớp 4 khá thân nhau, bạn bè đoàn kết, giả sử ai cũng hòa mình vào hoạt động cuối này mà cậu thì không, cậu sẽ thấy bứt rứt. May sao lúc đang tần ngần lần lữa nhất, Thiệu Bách Hàn lựa chọn thay cho, nhờ vậy cậu không từ chối nữa. Có thể cậu không giỏi bằng Giang Thần, bằng Thiệu Bách Hàn, nhưng cậu nhất định sẽ cố hết sức mình.

Thiệu Bách Hàn ngồi trên dàn ghế nhựa cạnh sân, mặc bộ thể thao trắng tinh tươm, im lặng quan sát mỗi một động tác của Ninh Nhĩ. Hắn đặt quả bóng lên đầu gối, tay phải chống cằm, mắt nhìn đăm đăm, môi nhênh nhếch.

Ninh Nhĩ tập vài quả úp rổ và ném bóng xong, ngoảnh đầu đúng lúc bắt gặp Thiệu Bách Hàn cười mỉm với mình.

Xoẹt, mặt cậu nong nóng.

Ninh Nhĩ giữ bình tĩnh, hỏi: “Cậu nhìn tớ chi vậy?”

Thiệu Bách Hàn ôm bóng, ra dáng cậu ấm đang phân bua: “Tớ không nhìn thì ai làm huấn luyện viên riêng chỉnh động tác cho cậu chứ?”

Ninh Nhĩ không cãi nổi, đành nói: “Rõ ràng cậu đang làm biếng. Cậu ngồi đó gần mười phút rồi đấy.”

Mặt hắn vẫn tỉnh bơ, nụ cười trên môi càng tươi: “Vị trí ngon nghẻ để soi kỹ cậu chứ gì nữa. Sao, muốn tớ tập một chọi một với cậu lắm hả?” Dứt lời, hắn ném bóng rổ qua một bên, bước ra sau Ninh Nhĩ, thành thạo kéo tay, ôm cậu từ phía sau, trầm giọng: “Được thôi, mình bắt đầu đặc huấn một-một nhé. Cái gì nên nhìn tớ nhìn thấy hết rồi… À, ý tớ là quả bóng.”

Tai Ninh Nhĩ đỏ chót.

Ứ thèm quan tâm Thiệu Bách Hàn nữa!!!

Thiệu Bách Hàn hay treo câu đùa bên môi và bắt nạt Ninh Nhĩ là vậy, nhưng trình bóng rổ của hắn siêu đỉnh. Được hắn tay cầm tay chỉ dạy, khả năng kiểm soát bóng của cậu như tăng lên. Trong vô số lượt một chọi một mấy ngày nay, có hai lần hắn không thể cướp quả bóng khỏi tay cậu được.

Đó là một sự tiến bộ vượt bậc.

Sáng thứ hai đi học, Ninh Nhĩ đang bận nghĩ hôm nay phải đi chấm bài cho thầy Toán, chắc không chơi bóng giờ tan học với Thiệu Bách Hàn được thì Giang Thần giở giọng u oán đằng sau: “Ninh… Nhĩ… ơi…”

Cậu hú hồn, thấy ai đằng sau bèn hỏi: “Mày bị làm sao mà mặt mũi trông tệ thế?”

Giang Thần vứt cặp sách lên bàn, nhìn cậu với bản mặt căm uất, mãi mới rặn ra một câu: “Hôm tan học thứ sáu tao gọi mày bao nhiêu lần, sao mày lờ tao?”

Ninh Nhĩ ngớ ra, nhớ lại: “Hôm đó… Hôm đó Thiệu Bách Hàn lôi tao đi hơi vội, nên chắc tao không để ý mày gọi.”

Thật ra Giang Thần đếch bận tâm vụ đó. Chàng ta lại nín thinh, giọng buồn buồn: “Hôm ấy tao nhìn thấy mày, Thiệu Bách Hàn… và bạn Lưu Hiểu Manh lớp 7 đứng nói chuyện với nhau. Ninh Nhĩ, sao tao chưa bao giờ nghe mày kể mày quen Lưu Hiểu Manh?”

Cậu ngạc nhiên hỏi lại: “Tao chưa kể á?”

Cậu chàng gật đầu ra chiều ai oán lắm, y hệt bà vợ bị gã chồng bội bạc vứt bỏ: “Mày, chưa, kể!”

Ninh Nhĩ giải thích mối quan hệ giữa mình, Thiệu Bách Hàn và Lưu Hiểu Manh. Nghe rõ ngọn nguồn xong, Giang Thần hỏi bâng quơ: “Thế hôm thứ sáu Lưu Hiểu Manh tìm mày làm gì?”

Cậu không đáp, im ỉm nhìn cậu ta: “Mày thích bạn ấy?”

Giang Thần đỏ mặt, không nói không rằng.

Ninh Nhĩ cười khúc khích.

Giang Thần thẹn quá hóa giận: “Tao dám cá lớp mình không chỉ có tao thích Lưu Hiểu Manh!”

Ninh Nhĩ gật đầu, nghĩ thầm: Cơ mà có vẻ người ta thích Thiệu Bách Hàn mất rồi.

Cậu nghiêm túc cổ vũ: “Mày nhất định sẽ theo đuổi được Lưu Hiểu Manh thôi. Mày phải theo đuổi bạn ấy cho bằng được đó. Cố lên!”

Giang Thần: “Mày… không thích bạn ấy?”

Ninh Nhĩ kinh ngạc: “Ai bảo tao thích?”

Cậu chàng rú lên vì quá vui, vọt thẳng vào đám con trai, cười khà khà: “Mấy đứa bây kêu Lưu Hiểu Manh đơn phương Ninh Nhĩ, toàn là tin vịt thôi nhá! Ninh Nhĩ có thích cậu ấy đâu! Tao bảo rồi, còn lâu Ninh Nhĩ mới thích mẫu con gái như Lưu Hiểu Manh, nó có biết thương hương tiếc ngọc là gì. Tụi mình vẫn có cơ hội.”

Ninh Nhĩ: “…” Nhưng người Lưu Hiểu Manh thích lại là Thiệu Bách Hàn! Thôi, ai bảo mình không biết thương hương tiếc ngọc chứ, cho tiền cũng không tiết lộ sự thật cho chúng mày đâu.

Tập luyện suốt cả tuần lễ. Tới thứ Sáu, trước khi trận đấu bắt đầu, Thiệu Bách Hàn đi tới chỗ Ninh Nhĩ dịu dàng dặn: “Cậu cứ làm theo những gì tớ dạy. Tớ nhìn lớp đó đấu rồi, cậu lớp phó Thể dục cao dỏng kia chơi khá tốt nhưng kỹ thuật làng nhàng. Lớp cậu thắng là cái chắc.”

Ninh Nhĩ tự ti lắm, dù gật đầu nhưng trong lòng lại nghĩ: Không để mất điểm của lớp là được.

Thiệu Bách Hàn nghĩ Ninh Nhĩ được mình truyền kinh nghiệm cho rồi nên không lo mấy. Trận này lớp 6 đấu lớp 23 cùi bắp, hắn chỉ lên sân nửa trận rồi thay người, cho cầu thủ dự bị ra sân chơi. Trên sân đấu sôi động, Thiệu Bách Hàn lấy khăn lau mồ hôi, nhận chai nước khoáng cổ động viên nữ của lớp đưa mà nốc cạn. Hắn điềm tĩnh lia mắt theo dõi động tác của đồng đội, khoảng cách tỉ số đã là hơn 40, hắn bèn xoay người đi tới sân lớp 4.

Trình độ lớp 4 và lớp 10 tương đương nhau nên trận đấu gay cấn hơn, nhiều học sinh tụ tập hơn.

Thiệu Bách Hàn đã là người nổi tiếng ở trường Yến Trung. Khi hắn mặc bộ đồ bóng rổ trắng đi thẳng về trước, rất nhiều người lén lút dõi theo. Song hắn vờ như không để ý tới những ánh nhìn đó, chân vẫn thẳng tiến tới khu vực thi đấu của lớp 4 và lớp 10. Lúc đặt chân đến sân đấu nằm cạnh sân lớp 4, hắn nghe tiếng gào giận giữ: “Gì vậy! Tao đâu có phạm luật. Rõ ràng nó mới là đứa tự dưng chạy lại đây, chứ mắc mớ gì tới tao!”