Ngây Thơ Đáng Yêu

Chương 37: Nhảy

Editor: Nguyên

Lúc quay chương trình hai người đều thả lỏng, bởi vì vốn dĩ chương trình này là tập trung quay sinh hoạt hàng ngày.

Điều duy nhất Kỷ Khê cùng Nguyễn Hiểu Phong cần chú ý chỉ có việc giả vờ không thân, thỉnh thoảng còn phải nhịn cười.

Cố tình Kỷ Khê lại thực hiện rất nghiêm túc, hàng ngày thảo luận với Nguyễn Hiểu Phong xem anh có muốn lên kịch bản trước không, tham khảo từ quá khứ của bọn họ.

Nguyễn Hiểu Phong lại phủ quyết: “Cứ tự nhiên thôi, không có gì nổi bật cũng được, sau này tổ chương trình sắp xếp cho chúng ta đi du lịch, chúng ta coi như là đi ra ngoài chơi, không cần lo lắng chuyện quay chương trình nữa, dù sao đây cũng không phải sân nhà chúng ta.”

Nói vậy cũng đúng. Điểm nổi bật của chương trình này là cặp đôi đã ly hôn, hai người chỉ cần ở chung một chỗ là đối chọi gay gắt, tính cách trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, ngay cả khi Kỷ Khê quay chung với họ cũng sẽ cảm thấy vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, các trường hợp xấu hổ, cãi nhau đều đã trải qua, cô chỉ có thể cùng Nguyễn Hiểu Phong phụ trách hòa giải.

Độ nóng trên mạng khi Nguyễn Hiểu Phong công khai chú ý Kỷ Khê cũng đang chậm rãi qua đi.

Qua đi không có nghĩa là không có ai chú ý. Fan của anh đã tiếp nhận khả năng anh sẽ phải tìm bạn gái, hoặc là từ chương trình này biến giả thành thật luôn, dù sao anh cũng chỉ là diễn viên, cũng có quyền tự do như người bình thường; vốn anh đã không dùng hình tượng để hút fan nên các fan thường chú ý đến tác phẩm của anh nhiều hơn.

Mà ngược lại, sự chú ý chuyển đến trên người Kỷ Khê. Các fan đối với nữ diễn viên luôn có một cảm giác tương tự như thương tiếc, lo lắng cô gặp phải “con cáo già Nguyễn Hiểu Phong” (nguyên văn cư dân mạng nói) sau đó sa vào tình yêu, sau đó suy sụp bi thương; lo lắng tuổi cô còn nhỏ, việc này sẽ hạn chế con đường diễn xuất.

Còn có các fans theo cô từ khi cô mới xuất đạo, dùng tâm thái như bố mẹ vợ nhìn cải thìa trắng trẻo nhà mình bị heo bắt đi, tuy các phương diện của Nguyễn Hiểu Phong tốt đến không thể bắt bẻ, nhưng vẫn không muốn.

Cùng lúc đó, mầm non fan CP Khê Phong khỏe mạnh trưởng thành, theo chiều tiết mục phát sóng, fan càng ngày càng nhiều.

Kỷ Khê khi ở cùng Nguyễn Hiểu Phong không có phản ứng hóa học gì đặc biệt —— không có thương tổn lẫn nhau, không có mâu thuẫn tiềm tàng, thậm chí ở trong mắt công chúng, bọn họ chính là hai người xa lạ ở cùng một chỗ, cùng có mục đích tiến gần hơn với đối phương.

Nhưng ngoài dự đoán, quá trình này làm cho người xem rất thoải mái.

Bọn họ không quá xa cách, cũng sẽ không quá dính nhau. Một cặp đôi trẻ, có cùng chí hướng, có những quan điểm tương tự, biến show yêu đương thành show du lịch.

Cư dân mạng bình luận: “Cặp này như kiểu vợ chồng già ấy, nhân cơ hội này ra ngoài chơi với nhau, thật tự nhiên.”

Cũng có người nói: “Cái hình thức chương trình này không phải quá mức rồi chứ, cặp Khê Phong này bình đạm thực sự, cảm giác chỉ là tạo hình tượng yêu đương như hồi cao trung thôi ấy. Mọi người thích ăn đường thế này à?”

Cũng có người phản bác: “Tính cách hai người này đều hướng nội thẹn thùng, vừa mới bắt đầu ở bên nhau thì yêu nhau long trời lở đất kiểu gì! Bình bình đạm đạm mới là chân thật, có hiểu không??”

Đương nhiên, hai người đều không biết những chuyện này.

Chỉ có tổ chương trình là chú ý bình luận trên mạng, hơn nữa dựa vào đó mà đưa ra những ưu điểm và khuyết điểm của tập 1, yêu cầu khách mời phối hợp thay đổi.

Đôi ly hôn, khuyết điểm mấu chốt là “giao tiếp”, vì thế cần phải ngồi xuống nói chuyện một cách chân thành và bình tĩnh.

Cặp quay lại, khuyết điểm mấu chốt là “hiểu”, hai người phải cùng nhau tâm sự về thay đổi trong những năm xa cách, tìm hiểu nhau lại từ đầu một lần nữa.

Cặp vợ chồng, khuyết điểm mấu chốt là “sa vào vụn vặt”, cho nên bọn họ cần lãng mạn hơn.

Mà cặp “mối tình đầu” Kỷ Khê và Nguyễn Hiểu Phong, từ ngữ mấu chốt là “nhiệt tình”.

Tổ chương trình chỉ kiến nghị một câu ngắn ngủi: “Lại nhảy một lần nữa đi?”

Nội dung tập 2 là đi đến một nơi khác sửa lại những khuyết điểm trong mối quan hệ của họ và thực hiện kiến nghị của tổ chương trình. Hai người phải cùng nhau thì mới có thể tìm ra đáp án hoàn mỹ cho mối quan hệ của họ được.

Ngày đó, Kỷ Khê nhận được thông báo từ tổ chương trình về địa điểm quay, là một căn phòng, Nguyễn Hiểu Phong sẽ ở đó chờ cô.

Cô và Nguyễn Hiểu Phong được sắp xếp gặp nhau ở một căn phòng có hoa hồng, rèm cửa khép hờ, trong phòng khá tối. Nguyễn Hiểu Phong tới sớm hơn cô, ngồi một mình trên sofa xem tivi chờ cô đến.

Kỷ Khê nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, phát hiện Nguyễn Hiểu Phong ở trong. Cô cười: “Sao anh không bật đèn?”

Nhưng cô cũng không bật đèn, chỉ đi đến cửa sổ sát đất, có vẻ là muốn kéo rèm lên.

TV chiếu lại tiết mục tango đêm chung kết của bọn họ, giữa hai người là không khí ngây ngô, ấm áp, gợi cảm. Giai điệu violin của bài “Por una cabeza” vang lên, khi đoạn nhạc kết thúc Kỷ Khê mới đi tới gần, nhìn tờ giấy ghi từ ngữ mấu chốt của tổ chương trình trong tay anh.

Nguyễn Hiểu Phong mở tờ giấy ra, hai người cùng nhìn thấy nội dung bên trong, nở nụ cười.

Kỷ Khê hỏi anh: “Chúng ta quá bình đạm à?”

Nguyễn Hiểu Phong nheo mắt: “Có lẽ vậy.”

Lúc này Kỷ Khê không đi kéo rèm nữa, chỉ hơi cúi người, đôi tay chống ở sườn sofa bên cạnh Nguyễn Hiểu Phong, nghiêng đầu nhìn anh: “Ồ, vậy chúng ta nhảy cái gì?”

Cô tiến đến rất gần anh, đây cũng là lần đầu tiên họ gần nhau đến thế trong chương trình. Kỷ Khê nhụt chí, ngồi xuống sofa với Nguyễn Hiểu Phong, hai người đều hơi ngượng ngùng, ánh mắt trốn tránh.

Khi ánh mắt cô chạm phải ánh mắt Nguyễn Hiểu Phong, Kỷ Khê phảng phất cảm giác được hơi thở nóng ấm của anh. Trong lúc nhất thời, cô cũng không rõ họ đang diễn hay là thật.

Kỷ Khê nghĩ, nói tên một bản nhạc: “Nhảy bài này, có thể chứ?”

Bài hát này không phổ biến, Nguyễn Hiểu Phong ngẩn ra một chút, nói: “Anh chưa từng nghe qua.”

Kỷ Khê nghịch ngợm nháy mắt với anh, nghiêng đầu: “Anh không cần nghe qua, vì điệu nhảy này là của em, lại đây nào.”

Cô cứ đứng như vậy trước mặt anh, hơi cúi người, vươn một bàn tay ra trước mặt anh, làm tư thế mời.

Nguyễn Hiểu Phong vui vẻ đứng dậy.

Đây là đoạn vũ đạo của Kỷ Khê trong một vở nhạc kịch, lấy tên là “Kiêu hãnh và định kiến”, điệu nhảy cuối cùng của Darcy và Elizabeth, là điệu nhảy đối mặt. Thời điểm mang vũ đạo này lên sân khấu nhạc kịch có thêm một số yếu tố gợi cảm của nhảy hiện đại, ví dụ như đột nhiên kề sát eo, wave với khoảng cách rất gần, bước đi như mèo, ánh mắt dụ hoặc, mỗi một động tác đều là phong tình vạn chủng*.

*phong tình vạn chủng: đủ loại phong tình.

*Đoạn nhảy có Darcy và Elizabeth trong “Kiêu hãnh và định kiến”: https://www.youtube.com/watch?v=yNIAv34eVRk

Cô không cần Nguyễn Hiểu Phong phối hợp, chỉ mình cô nhảy quanh anh, giống một con mèo con thử thăm dò dưới chân con người, vô thức mang theo sự quyến rũ, mê người của cô. Đặc điểm của nhảy hiện đại là không gò bó, không có quy tắc cố định, cho nên không có cách nào đoán trước được.

Sẽ cho người ta sự kinh hỉ bất ngờ.

Nguyễn Hiểu Phong nhìn nụ cười mang ác ý của cô, lẳng lặng nhìn, sau đó…… đỏ mặt.

Là đỏ mặt thật sự.

Kỷ Khê nhảy xong, nhạy bén phát hiện ra chuyện này, vì thế chạy nhanh đi kéo rèm, cười lớn muốn lấy máy ảnh chụp lại: “Mặt anh đỏ rồi kìa!”

Chuyện mới lạ này là lần đầu cô thấy. Cô nhớ rõ, trước kia mỗi lần gặp nhau hay ngay cả khi ở chung, Nguyễn Hiểu Phong đều mang bộ dáng bình tĩnh, trầm mặc, cho người ta một loại cảm giác như anh có thể khống chế hết thảy, anh chưa bao giờ hoảng loạn.

Lần thất thố duy nhất là là khi cô cản fan cuồng của Hàn Yên, anh ấn cô trên tường phòng trang điểm hôn môi.

Kết quả người này lại bị một điệu nhảy của cô làm cho đỏ mặt, nhìn có vẻ giống một nam sinh thanh xuân tỏ vẻ chính trực.

Đôi mắt Kỷ Khê lấp lánh tỏa sáng. Trong nháy mắt này, Nguyễn Hiểu Phong nhìn vào mắt cô, thế nhưng bất chợt anh lại có cảm giác muốn chạy trối chết. Anh quên mất Kỷ Khê đã vô thức học được cách câu người, giống như gió xuân lẻn vào mùa đông băng giá.

Cổ họng anh khô khốc, chỉ có thể cười theo Kỷ Khê, ánh mắt đột nhiên lại sâu hơn rất nhiều. Kỷ Khê cười cười, nhìn ánh mắt anh cũng ngây ra một lúc, sau đó ngoan ngoãn trở lại.

Đó là ánh mắt mang tính xâm lược cùng cảnh cáo không hề che giấu.

Thật là hung dữ mà!