Editor: Nguyên
Kỷ Khê hơi ngẩn ra.
Bọn họ đi lòng vòng mấy vòng, Nguyễn Hiểu Phong lái xa vào một gara để xe ngầm, ánh nắng chói chang dần dần biến mất, bóng tối cùng khí mát bao phủ.
Xung quanh rất vắng lặng, Nguyễn Hiểu Phong kéo phanh, vững vàng dừng lại.
Anh không để ý chút nào, nhìn bản đồ hướng dẫn.
“Cục Dân Chính ở trong khu dân cư, không có chỗ dừng xe, đi bộ qua mất hai mươi phút. Vừa vặn đã lái đến nơi này rồi, nếu em không vấn đề gì, chúng ta hiện tại qua đó đi.”
Kỷ Khê nghĩ ngợi, nhỏ giọng hỏi: “Không cần làm công chứng gì đó sao? Công chứng tài sản trước hôn nhân các thứ linh tinh.”
Nguyễn Hiểu Phong cười cười: “Không cần, đương nhiên nếu em muốn, đến lúc đó có thể làm.”
“Hiệp nghị hôn nhân thì sao?” Kỷ Khê lại hỏi hắn.
Nguyễn Hiểu Phong buông tay: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng công chứng thì có thể cùng nhau làm, trước mắt tôi không có ý tưởng gì, em thấy thế nào?”
Kỷ Khê cười: “Nguyễn tiên sinh cái gì cũng không chuẩn bị đã muốn kết hôn với tôi. Sẽ không sợ tôi lừa tiền lừa sắc rồi chạy mất sao?”
Nguyễn Hiểu Phong ho khan một tiếng.
Anh nói: “Có chuẩn bị.”
Anh xuống xe, duỗi tay mở cửa xe cho Kỷ Khê, trong mắt mang theo ý cười.
Kỷ Khê đem chăn đặt lại chỗ cũ, sau đó xuống xe.
Hôm nay cô ăn mặc rất giống sinh viên, áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần jeans.
Vừa xuống xe, ngẩng đầu lên liền trông thấy Nguyễn Hiểu Phong lấy ra một cái hộp đá quý màu lam tinh xảo, nhẹ nhàng mở ra.
Nguyễn Hảo Phong thấp giọng hỏi: “Em nguyện ý gả cho tôi sao? Kỷ Khê tiểu thư.”
Đó là một chiếc nhẫn đơn giản, kim cương được khảm bên trong, bên ngoài khắc hoa văn, đẹp một cách cá tính.
Hiển nhiên Nguyễn Hiểu Phong cũng là tiêu tốn tâm tư vào nó.
Kỷ Khê đã sớm có dự cảm khi anh nói ba chữ “có chuẩn bị”, lúc này nhìn chiếc nhẫn trước mắt, mặt cô có chút nóng lên.
Cũng không biết phải nói cái gì, chỉ hơi nở nụ cười.
“Được.” Cô nói.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, trước đây không có bất cứ tình cảm gì. Theo lời Nguyễn Hiểu Phong nói, anh bị người trong nhà gấp gáp thúc giục kết hôn nên mới lấy cô.
Lại không có hiệp nghị hôn nhân gì, cũng đủ để Kỷ Khê đoán được đây sẽ là một đoạn hôn nhân không can thiệp gì đến chuyện của nhau. Nếu sau này Nguyễn Hiểu Phong tìm được người con gái anh yêu, hoặc là hai người xảy ra mâu thuẫn không thể giải quyết, ly hôn cũng là khó tránh khỏi.
Nguyễn Hiểu Phong có vẻ quá tùy ý trong việc này, nhưng vô luận là từ việc lựa chọn địa điểm gặp mặt, hay các việc nhỏ không đáng kể khác —— bây giờ đến chiếc nhẫn này, đều làm Kỷ Khê cảm nhận được sự tôn trọng anh dành cho mình.
Cô lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, đeo lên ngón áp út của mình, tự nhiên hào phóng mà xoè tay ra cho Nguyễn Hiểu Phong xem.
Ngón tay thon dài trắng nõn, có thêm chiếc nhẫn độc đáo này lại càng đẹp.
Đáy mắt Nguyễn Hiểu Phong xẹt qua một tia ý cười.
Cũng không biết anh nghĩ thế nào, duỗi tay đặt lêи đỉиɦ đầu Kỷ Khê, nhẹ nhàng xoa xoa. Như là anh trai lớn đối đãi với em gái nhỏ, tự nhiên mà quen thuộc.
Anh quá cao, Kỷ Khê ngửa đầu nhìn, tầm mắt bị cánh tay anh che mất, chỉ có thể trông thấy đường cong cơ bắp hữu lực cùng với khuy cài cổ tay áo không chút cẩu thả.
Thật kỳ quái, Kỷ Khê nghĩ, người này có chút kỳ quái.
Thời tiết nóng như vậy, cổ áo và cổ tay áo đều cài cẩn thận, cố tình lại đi chiếc xe rất phô trương, tính cách lại giản dị.
“Đi mau.” Đôi mắt Nguyễn Hiểu Phong hơi hơi cong lên, ánh mắt trầm tối, cố tình mang theo một chút ý cười nhẹ nhàng, “Trong hai mươi phút không thể để người ta phát hiện ra, đi theo tôi.”
Anh như là rất quen thuộc với nơi này, không dẫn cô đi ra cửa, mà là đi thang lên tầng, thuần thục mà rẽ bảy tám lần, đi vào một đường nhỏ. Anh đeo kính râm cùng khẩu trang, bước đi như gió, nhưng luôn dừng lại bước chân chờ cô.
Hôm nay là ngày thường, người tới Cục Dân Chính không nhiều lắm, phía trước xếp hàng cũng không dài.
Kỷ Khê có chút khẩn trương, cô chưa trải qua việc này bao giờ.
Nguyễn Hiểu Phong đứng bên cạnh cô, nhẹ giọng giải thích cho cô: “Sẽ rất nhanh, kiểm tra sức khoẻ rồi chúng ta sẽ đi đóng dấu giấy chứng nhận, ký tên, bên kia có phòng chụp ảnh, chụp xong đi nộp tiền là xong.”
Kỷ Khê nhìn thoáng qua cửa sổ, nhìn thấy chiếc cửa sổ có chút xưa cũ, tờ giấy màu đỏ ghi mấy chữ: cự tuyệt tìm linh* sắp bong ra, có chút chần chờ: “…… phải dùng tiền mặt sao?”
*ý là không được thay lòng
Cô ở nước ngoài vẫn luôn dùng thẻ, đến lúc về nước cũng ít khi phải dùng đến tiền mặt. Khi đi mua đồ còn gặp phải chuyện —— đi thanh toán, kết quả chủ tiệm không có tiền lẻ, còn cầm tay dạy cô dùng tài khoản trên điện thoại trả.
Từ đó, cô học được việc ra đường là thanh toán qua điện thoại, ra đường không cần mang tiền lẻ
Nguyễn Hiểu Phong lại không lên tiếng mà xòe tay ra cho cô xem ——trong tay anh là năm tờ tiền mới, đều là tiền lẻ, một tờ 5 tệ và bốn tờ 1 tệ
Kỷ Khê lại cười, trong mắt có vài phần nghịch ngợm: “Đây cũng là chuẩn bị trước sao?”
Nguyễn Hiểu Phong thừa nhận: “Ừ. Khi đỗ xe có xem qua thủ tục kết hôn, trên xe có tiền lẻ nên thuận tay cầm đi.”
Kỷ Khê đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt này có chút đáng yêu.
Đối với chuyện kết hôn này anh cũng khẩn trương không kém gì cô, ở cùng nhau nửa ngày, cuối cùng cô nhìn ra sự chân thật sâu trong vẻ ngoài trầm tĩnh ấy, còn có chút trẻ con.
Nguyễn Hiểu Phong đem tiền cầm lại, nhìn những người đằng trước, đột nhiên cười nhạo nói, “Không biết em có giống vậy không, chứ khi tôi vừa về nước, giống già Lưu tiến vào Đại Quan Viên*, náo loạn đến không ít chê cười.”
*nhân vật già Lưu trong Hồng Lâu Mộng
Xem ra là cũng giống cô.
Kỷ Khê tò mò hỏi: “Anh về khi nào?”
Cô không biết nhiều về Nguyễn Hiểu Phong lắm, ấn tượng duy nhất là anh mới về nước không lâu, mở công ty, xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Mới từ tháng một năm nay, tôi trở về từ nước H, tôi nghe nói em cũng học ở đó, đúng không?”
Kỷ Khê gật đầu.
Nguyễn Hảo Phong cười trầm thấp: “Học âm nhạc ở nước H rất tốt, em hẳn là thích nơi đó. Lần đầu tôi xem nhạc kịch là do được người ta tặng vé. Lúc xem ngoài diễn xuất ra thì toàn bộ quá trình chỉ cảm thấy đông, người nhiều, toilet không có. Mặc kệ có là ai, ở đâu, không có chính là không có, có người đã ở bên ngoài lâu rồi, bảo an còn muốn đuổi người.”
Kỷ Khê cười.
Thời điểm cô không đến đoàn phim, cũng đã nghe đến việc này. Thực sự rất đông, sân bừa bãi đạo cụ, người nước ngoài to như gấu phải cong người như con tôm, khán giả vẫn tập trung theo dõi. Khi kết thúc muốn ra vào rạp hát rất khó khăn.
Cô chớp chớp mắt nhìn Nguyễn Hiểu Phong, nói , “Rạp hát mấy ngàn người, toilet chỉ có phòng cho một người, bọn tôi thường chạy ra ngoài dùng toilet của McDonald.”
Nguyễn Hiểu Phong nghiêm túc nghe. “Tôi nhớ rồi”
Xếp hàng không lâu lắm, hai người nói chuyện đến chủ đề du học.
Kỷ Khê còn tưởng rằng loại quý công tử như Nguyễn Hiểu Phong này, trong nhà khẳng định rất chiều chuộng, xuất ngoại cũng không cần lo nghĩ gì —— rốt cuộc cô đã quen rất nhiều bạn học, phú nhị đại ở nơi nào thì cũng đều là phú nhị đại.
Nhưng Nguyễn Hiểu Phong lại nói: “Nhà tôi quản nghiêm. Mấy năm trước, tôi nói muốn theo nghiệp diễn, người lớn trong nhà không đồng ý, tôi không nghe, liền trực tiếp đóng gói tôi ném ra nước ngoài, một phân tiền cũng không cho. Khi đó rất khổ, chỉ biết nói tiếng Anh, không biết ngôn ngữ địa phương, cuối cùng chỉ có thể đi làm công ở khu người Hoa, học nửa năm miễn cưỡng học được giao tiếp cơ bản. Sau khi đi diễn, lời kịch đều là học vẹt, mỗi ngày chạy bốn năm đoàn phim, còn nghe mắng mỗi ngày”
Lòng hiếu kỳ của Kỷ Khê nổi lên : “Anh diễn phim gì vậy? Có lẽ tôi đã từng xem qua, không chừng chúng ta còn từng gặp nhau ở đoàn phim.”
Cô không biết nhiều lắm, bởi vì chuyên ngành của cô là nhạc kịch, ngày thường cũng không hay xem tống nghệ, những năm gần đây làng giải trí quốc nội hết người này nổi lên lại đến người kia, Kỷ Khê cũng không thể nhớ tên được. Đối với các loại quan hệ, nhân mạch của làng giải trí trong nước, nhận thức của cô cơ hồ bằng không.
Nguyễn Hiểu Phong còn chưa kịp trả lời, đã đến lượt bọn họ.
Nhân viên đưa hai tờ đơn cho bọn họ điền rồi ký tên, sau đó từng người đi kiểm tra sức khoẻ.
Kỷ Khê nghe theo hướng dẫn của nhân viên công tác, sau khi làm xong, thấy Nguyễn Hiểu Phong nhanh hơn cô, đã ở bên ngoài chờ.
“Đi, đi chụp ảnh.”
Nơi chụp ảnh là một cái phông đỏ đơn giản, sau lưng là quốc huy.
Chụp xong mấy tấm, lại thay đổi phông đỏ đằng sau, nói là cho giấy chứng nhận, lát nữa sẽ dán ở trong giấy đăng kí kết hôn.
Nhϊếp ảnh gia đột nhiên kích động kêu lên, giống như không thể tin được: “Nguyễn Hiểu Phong?”
Biểu tình của nhϊếp ảnh gia giống như hóc trứng vịt, kích động không thôi, xông lên hỏi Nguyễn Hiểu Phong có thể ký tên không .
Bị nhận ra thế này cũng đã nằm trong dự kiến của anh. Thành phố H lớn như vậy, ai còn chưa thấy qua minh tinh? Tuy rằng nhân viên công tác có đạo đức nghề nghiệp, sẽ không tùy ý lộ ra tin tức, nhưng nhìn thấy anh lại không khỏi chút kích động.
Kỷ Khê bị xô đẩy một chút, Nguyễn Hiểu Phong tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cô, giương mắt mỉm cười nói: “Anh nhầm người rồi.”
Bốn chữ, thanh âm phi thường lễ phép, lại lộ ra chút lực áp bách.
Anh ôm lấy bả vai Kỷ Khê, đem cô bảo hộ ở trong ngực, tâm tình không vui cùng cảnh cáo rõ ràng trong lời nói.
Đó hoàn toàn là tư thế chiếm hữu và bảo vệ người của mình —— lại cũng đủ ôn nhu, động tác rất nhẹ, nhưng thập phần chu toàn.
Đột nhiên tiếp xúc như vậy thân cận, Kỷ Khê không cảm thấy khó chịu gì, chỉ cảm thấy an tâm.
Nhϊếp ảnh gia lập tức nhận ra mình đã quá xúc động, ngượng ngùng xin lỗi.
Mà Nguyễn Hiểu Phong lại không có động thái gì thêm —— ảnh đã chụp xong, anh cúi đầu đem kính râm cùng khẩu trang đeo cho Kỷ Khê, vẫn cứ ôm lấy cô, đi lãnh giấy chứng nhận đăng kí kết hôn.
Tình huống đột nhiên phát sinh như vậy, Kỷ Khê cảm thấy dần dần nhiều người trong đại sảnh đánh giá mình, ánh mắt tìm kiếm chiếu lên người bọn họ.
“Thật là Nguyễn Hiểu Phong ư?”
“Ngọa tào, không phải nhìn lầm chứ, tin tức không phải nói sáng hôm nay anh ấy tham gia nghi thức khởi động máy gì sao? Không phải đâu.”
“Trẻ thế này đã kết hôn? Không phải đâu, cô gái kia là ai? Chưa từng thấy qua a.”
Từ đầu đến cuối, Kỷ Khê đều không nhìn được ánh mắt của người khác —— Nguyễn Hiểu Phong cao gầy phẳng phiu, ôm lấy cô như là ôm tiểu muội muội, cô đi ở cạnh anh, không nhìn kỹ còn không nhìn ra trong l*иg ngực anh có một người khác.
Nguyễn Hiểu Phong nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, một lát nữa là ổn thôi.”
Kỷ Khê lắc đầu: “Không có gì.”
Cô còn có tâm tư nói đùa cùng anh: “Dương đông kích tây à? Anh không có nói với tôi là như vậy nha, Nguyễn tiên sinh.”
Thanh âm mềm mại, bởi vì đứng gần, qua kính râm có thể thấy một đôi con ngươi ngập nước, lấp lánh tỏa sáng của cô. Ngày mùa hè ăn mặc đơn giản, nhiệt độ cơ thể ấm ấp của cô truyền qua áo sơ mi của anh, thực mềm mại.
Nguyễn Hiểu Phong biết cô nói vậy vì muốn anh thoải mái, thấp giọng đáp: “Vẫn tốt.”
Quyển sổ đỏ được đưa cho bọn họ. Nguyễn Hiểu Phong ngược lại ngẩn ra một chút: “Đóng tiền ở đâu?”
Nhân viên công tác nghe không hiểu: “Tiền gì?”
Nguyễn Hiểu Phong chỉ đến bên cạnh tờ giấy “cự tuyệt tìm linh”: “Chín tệ, làm giấy đăng kí kết hôn.”
Nhân viên công tác nở nụ cười: “Đó là quy định cũ, hiện tại kết hôn không cần đóng tiền.”
Xem ra thủ tục kết hôn anh xem là thủ tục cũ.
Kỷ Khê cười xì một tiếng, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Hiểu Phong, “Chúng ta đi thôi.”
Nguyễn Hiểu Phong cũng không nhịn được cười, rốt cuộc cũng thả lỏng, mang theo cô đi ra cửa.
Sau khi ra ngoài, Kỷ Khê còn có cảm giác không thật.
Mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, cô đã trở thành người đã kết hôn.
Nguyễn Hiểu Phong tiếp một cuộc điện thoại, cúp xong liền nói với cô: “Lát nữa có người trong công ty đến đón chúng ta, tôi đưa em về nhà trước.”
Kỷ Khê nghi hoặc: “Vậy xe của anh đâu?”
“Cứ để đó đã, sẽ có người giúp tôi lái về.” Nguyễn Hiểu Phong nói, “Đã muộn rồi, thử vai để hôm khác đi, chúng ta đi ăn cơm được không ?”
Kỷ Khê gật đầu.
Nguyễn Hiểu Phong hiển nhiên vì cô mà chậm trễ công việc, trên đường có điện thoại gọi đến không ngừng.
Bọn họ đi ra ngoài không bao lâu, rất nhanh liền có một chiếc xe dừng ở trước mặt bọn họ, đi đường vòng về tiểu khu của Kỷ Khê
Kỷ Khê chủ động nói: “Ăn cơm để tôi mời đi.”
Nguyễn Hiểu Phong không tranh với cô.
Bởi vì không biết khẩu vị của Nguyễn Hiểu Phong nên Kỷ Khê chọn một quán ăn gia đình gần đó, món gì cũng có.
Nguyễn Hiểu Phong gọi vài món, nhìn thoáng qua cửa sổ, bỗng nhiên hỏi, “Có muốn dọn đến ở cùng tôi không?”
Anh nhìn thoáng qua Kỷ Khê, biết lời này của mình có thể sẽ khiến cô hiểu lầm, nói thêm, “Bên này gần nội thành, trị an cũng không phải tốt lắm. Ngư long hỗn tạp, về sau em muốn phát triển ở trong nước, ở đây sợ là sẽ gặp không ít phiền toái.”
Kỷ Khê lắc đầu: “Tôi tạm thời…cũng không tính dọn đi.”
Nơi này gần bệnh viện. Ông ngoại cô xuất huyết não đang nằm viện, ở đây cô sẽ tiện chăm sóc ông hơn.
Cô cắn môi, nhìn Nguyễn Hiểu Phong, bỗng nhiên như tỉnh ngộ: “Nếu cần tôi phải ở trước mặt ba mẹ…… thì, tôi liền dọn.”
“Không có việc gì, bọn họ ở xa, bình thường cũng không tới, chuyện này không vội, cứ theo ý em đi.” Nguyễn Hiểu Phong không nhịn cười, “Cứ từ từ, không sao.”
Sau đó hai người lại nói chuyện khác.
Bọn họ đều từng ra nước ngoài, từng học cùng trường cao trung, lại còn cùng ở trong cái vòng này, không thiếu đề tài để nói.
Cùng Nguyễn Hiểu Phong nói chuyện phiếm rất thoải mái, bởi vì anh không câu nệ, cũng phi thường tùy ý tự nhiên, giống một người bạn tốt đã quen nhiều năm. Đồ ăn bưng lên, hai người cũng không ăn nhiều. Đến khi ăn xong, Kỷ Khê nói muốn đi toilet, sau khi trở về liền thanh toán tiền.
Nguyễn Hiểu Phong đưa cô đến dưới lầu, nói cho cô hai dãy số: “Đây là hai số điện thoại công tác và tư nhân của tôi, nếu có việc gấp có thể liên hệ với tôi, nếu tôi chưa kịp nghe máy thì em gọi đến số tư nhân gặp trợ lý Tiểu Trình. Địa chỉ công ty của tôi có ghi ở trong tập văn kiện, về sau tìm tôi không cần hẹn trước, khi đến thì cứ nói tên tôi.”
Kỷ Khê nghiêm túc ghi nhớ.
Nguyễn Hiểu Phong lại giơ tay xoa xoa đầu cô: “Tôi không lên, công ty bên kia còn có chút việc.”
Kỷ Khê biết anh vội, vì thế gật đầu.
Chờ đến thời điểm anh phải rời đi, Kỷ Khê lại gọi anh lại.
Giữa trời chiều, từ trong lòng bàn tay cô lấy ra một chiếc hộp trắng, đưa cho anh.
“Khuy áo.” Đôi mắt cô rất sáng, “Tặng cho anh.”
Sự thật khi nãy cô rời đi hai mươi phút, không phải đi toilet, mà là đi mua quà cho anh.
“Tôi còn có quà sao?” Nguyễn Hiểu Phong cười nhận lấy, đáy mắt mang theo sự kinh ngạc.
“Qùa tân hôn.” Kỷ Khê nói.
Tay cô hơi lạnh, hẳn là do khẩn trương. Nhưng khi cô cười rộ lên thật ngọt, phảng phất mang theo ánh sáng cùng nhiệt độ làm lay động lòng người, khi cô giương mắt nhìn anh, ánh mắt như chứa đựng sự ngây thơ đáng yêu.
“Tân hôn vui vẻ nha, Nguyễn tiên sinh.”
Sau khi nói xong, như có chút ngượng ngùng, cô phất phất tay tạm biệt anh, quay đầu chạy. Có điểm giống ngày đó ở cửa rạp hát anh đυ.ng vào cô, cô giống như con nai nhỏ nhẹ nhàng trốn tầm mắt anh.
Khuy áo này là đặc chế, màu lam tối, phảng phất như có ánh trăng ban đêm xen cùng ánh sao.
Nguyễn Hiểu Phong nhìn theo bóng cô, tay cầm khuy áo. Nhẹ nhàng cài vào, đằng sau sự bình ổn của anh là trái tim đang đập dồn dập.
Một chút lại một chút, thình thịch, thình thịch.