Hồ Sơ Pháp Y

Chương 71: Hoàng Lão Tam

    Nghe vậy tôi vui mừng khôn xiết, đã có kẻ khả nghi, vụ án sẽ dễ dàng được phá, không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển nhanh như vậy. Tôi sốt sắng hỏi: "Vậy anh ta trông như thế nào, cô có nhớ không?"

"À, tôi không nhìn thấy tướng mạo của hắn."

Tôi không nói nên lời, đây có khác gì cô ấy đang trêu chọc tôi không? Vừa rồi rõ ràng là còn nói nhìn thấy.

Trương Tiểu Hoa thấy biểu cảm của tôi liền nhanh chóng giải thích: "Tôi có nhìn thấy anh ta, anh ta mặc một chiếc áo khoác hơn nữa còn lên kín cổ. Đầu đội mũ, vành mũ kéo xuống rất thấp nên tôi không nhìn rõ anh ta trông như thế nào. ”

Tôi thở dài, một manh mối quan trọng như vậy lại bị bỏ qua. Với một hy vọng cuối cùng, tôi hỏi: “Vậy cô có nhận thấy đặc điểm nào dễ nhận biết hơn không.”

“Có!” Trương Tiểu Hoa nói: “Bạn trai trước đây của Na Na già trẻ gì đều có, vừa nhìn là đã biết giàu có, nhưng tên này không giống người có tiền cho nên tôi đặc biệt chú ý. "

Trương Tiểu Hoa suy nghĩ tiếp rồi nói: "Bọ cạp! Người đó có hình xăm bọ cạp bên tay phải, nhìn rất sinh động trông giống như thật vậy, rất đẹp. Nếu như lúc đó tôi thông minh hơn một chút thì đã không có chuyện ..." Trương Tiểu Phàm càng nói càng buồn.

Không tồi, đây cũng là thông tin quan trọng. Tôi lấy điện thoại ra, viết lại thông tin này.

Tôi ngừng nói, Trương Tiểu Hoa lại cúi đầu, thân thể run lên, hình như cô ta sắp khóc.

Đây là tình huống gì? Tôi chưa hề làm gì cả!

Tôi vỗ vai cô ấy: "Đừng khóc! Nói cho tôi nghe đi. Cô làm như vậy người ta sẽ nghĩ tôi đang bắt nạt cô đó."

Trương Tiểu Hoa vừa khóc vừa nói, cuối cùng tôi cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô ấy hối hận và tự trách mình, nếu như cô ấy sớm phát hiện ra điều gì đó không ổn và gọi cho ai đó kịp thời, Na Na đã không bị cưỡиɠ ɧϊếp. Sau khi nghe về những gì đã xảy ra với Na Na, cô ấy không dám kể những gì bản thân đã thấy, vì sợ mọi người sẽ đổ lỗi cho mình.

Sau khi trở về, cô ấy không thể nào chợp mắt được, trằn trọc cả đêm, sau khi đấu tranh tư tưởng cô ấy quyết định nói ra, coi như là đã giúp Na Na.

“Cô không làm gì sai, không phải lỗi của cô.” Tôi thấy cô ấy thực sự rất buồn nên đã an ủi.

"Vậy thì anh có thể giúp tôi giữ bí mật được không? Tôi không muốn Na Na biết." Trương Tiểu Hoa khóc như mưa nhìn tôi với đôi mắt to đẫm lệ.

"Chuyện này ..." Tôi chưa thể hứa với cô ấy, những gì cô ấy nói đều là lời khai, cần được nhập vào hồ sơ.

Thấy tôi không đồng ý, cô ấy lại khóc lớn. Lúc này, một đồng nghiệp đi làm, nghe tiếng khóc liền nhìn sang đây.

"Đừng khóc, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng chúng tôi vẫn phải ghi lại những gì cô nói. Tôi nghĩ khi Na Na phát hiện rằng cô đã giúp chúng tôi bắt kẻ sát nhân, Na Na sẽ tha thứ cho cô." Tôi thật sự không giỏi trong việc an ủi phụ nữ, có thể nói được như thế này đã là một kỳ tích.

Người ta nói phụ nữ sinh ra là đều là nước, tôi tin chắc điều này là đúng, gặp chuyện gì cũng khóc, cứ muốn là có thể khóc được ngay.

Trương Tiểu Hoa cuối cùng cũng ngừng khóc, có thể nói, cô ấy là một cô gái tốt bụng, giúp được cô ấy gỡ bỏ khúc mắc tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Cảm ơn anh, anh đã giúp tôi gỡ bỏ nút thắt trong lòng mình, tôi có thể ôm anh một cái được không?”

“Cái này…” Yêu cầu của cô ấy không quá đáng. Một cái ôm cũng là một sự an ủi, nhưng nơi này thì có chút không hợp lý, đây chính là đồn cảnh sát quận Nam Thành!

Thấy tôi không đồng ý, cô ấy lại khóc, nên tôi đành phải nói: “Nín đi, một chút thôi đấy!”

Trương Tiểu Hoa mở hai tay, ôm lấy tôi, đem đầu vùi vào ngực tôi.

Tôi cố gắng hết sức để không bị phân tâm, nhưng dáng người của Tiểu Hoa thực sự rất chuẩn, chỗ lồi cần lồi, chỗ lõm cần lõm, trên cơ thể còn có một mùi thơm nhàn nhạt, rất dễ chịu.

Được mỹ nữ ôm vào lòng tôi có chút đắc ý. Đột nhiên cảm giác một luồng sát khí lạnh lẽo từ phía sau truyền đến, tôi đánh mắt nhìn qua đó thấy Tiểu Kiều lườm đang lườm mình, sau đó cô ấy liền sải bước đi vào tòa nhà.

Thật xui xẻo!

Sau khi ôm được khoảng một phút, Trương Tiểu Hoa chủ động buông tay.

“Cô xem, một đại mỹ nữ xinh đẹp như vậy sao lại khóc như một con mèo nhỏ chứ.”

“Đáng ghét!” Trương Tiểu Hoa hơn dỗi một tiếng, xoay người qua chỗ khác, lấy khăn giấy ra lau đi nước mắt trên mặt.

Tôi đưa Tiểu Hoa đến gặp Lôi Chính Long để kể lại câu chuyện. Lôi Chính Long hứa sẽ giữ bí mật và Tiểu Hoa kể lại những gì cô ấy biết.

Đặc điểm chung của nghi phạm là hắn cao khoảng 1,7m, dáng người to khỏe, trên tay phải có một hình xăm.

Khi xong việc đã gần tám giờ, tôi tiễn Trương Tiểu Hoa rời khỏi đồn cảnh sát để cô ấy về nghỉ ngơi thật tốt.

Nhìn cô ấy lên taxi, xe vừa rời đi tôi liền chạy vào đồn cảnh sát. Vừa rồi biểu hiện của Lôi Chính Long, hắn nhíu mày không giấu được vẻ vui mừng, hẳn là đã tìm ra manh mối quan trọng.

Dưới sự chất vấn của tôi, Lôi Chính Long đành phải nói.

Nghi phạm có những thủ đoạn phạm tội tinh vi, vừa nhìn cũng không phải là người mới, có thể là một kẻ tái phạm tội. Cách đây không lâu, một hệ thống mới đã được thêm vào cơ sở dữ liệu của cảnh sát, bổ sung các đặc điểm của một số người tái phạm tội vào hệ thống để thuận tiện cho việc phát hiện tội phạm.

Tôi rất muốn mở mang tầm mắt, Lôi Chính Long đăng nhập vào hệ thống bằng ID cảnh sát của anh ta, sau đó nhập các từ khóa mấu chốt: tội phạm hϊếp da^ʍ, hình xăm, bọ cạp vào thanh tìm kiếm, rồi cuối cùng nhấn enter.

Máy tính ở đồn cảnh sát đã chậm, mạng ở đây lại còn chậm hơn, phải mất gần năm phút để lấy ra hơn một chục tập hồ sơ.

Lôi Chính Long nhanh chóng loại bỏ những hồ sơ có hình xăm không chính xác.

“Chính là anh ta!” Lôi Chính Long hét lên, chỉ vào màn hình.

Tôi đã xem qua, thực sự là người này.

Hoàng Lão Tam, năm nay 35 tuổi, độc thân, thất nghiệp, tên trùm xã hội đen đầu tiên ở thành phố chúng tôi, từng bị giáo dục lao động vì tội cưỡng bức, đánh nhau và lạm dụng tìиɧ ɖu͙© phụ nữ, sau đó bị kết án vì tội cưỡиɠ ɧϊếp. Hắn được thả tự do vào năm nay.

Tôi liếc nhìn tấm ảnh của Hoàng Lão Tam, trông hắn không giống một người tốt. Nơi hắn ở hiện nay gần với ngoại thành, nơi tập trung đông dân cư trôi nổi, thành phần nhân sự tương đối phức tạp. Nếu Hoàng Tam thực sự giữ người ở đây, sẽ không dễ dàng tìm ra.

Nhưng tôi nghĩ có điều gì đó không ổn, Hoàng Tam không có tiền, không đẹp trai, trông không giống người có thể giao du với tiếp viên hàng không.

Tôi nêu lên suy nghĩ của mình, nhưng Lôi Chính Long bác bỏ, nói: “Tìm được tên này tất cả mọi thứ sẽ rõ ràng.”

Lôi Chính Long gọi người của anh ta đến, nói muốn đi nói chuyện với Hòng Lão Tam. Nhưng nhìn tư thế của họ, chính là đang muốn đi bắt người.

“Tôi cũng đi!” Tuy Đỗ Phàm vẫn chưa trở về nhưng công việc của tôi cũng không nhiều.

“Vậy thì cùng đi thôi.” Khi bước tới cửa, tôi gặp Tiểu Kiều, đang định giải thích, cô ấy liền trừng mắt nhìn tôi rồi quay đi.

“Cậu không định đi à?” Lôi Chính Long lái xe cảnh sát từ bên dưới gọi.

Tôi nhanh chóng lên xe.

Hoàng Lão Tam sống ở một ngôi làng gần thành phố, trong những năm gần đây, do tốc độ mở rộng đô thị ngày càng nhanh nên ngôi làng này cũng xem như thuộc thành phố. Xe không vào được làng, chỉ có thể chạy tới cổng làng. Một vài người trong chúng tôi ra khỏi xe.

Trong làng là những ngôi nhà gỗ thấp, không có nhiều nhà cao tầng. Một số ngôi nhà được xây dựng bởi chính họ. Chúng tôi phải hỏi mọi người nơi Hoàng Lão Tam sống. Không ngờ tên này quá nổi tiếng nên vừa hỏi tôi đã biết chỗ của hắn.

Tìm được nhà, chúng tôi đứng trước cửa, cổng sắt đóng kín, Lôi Chính Long liếc mắt nhìn bên trong nhưng không thấy ai.

"Có ai ở nhà không? Ở đây có nhà cho thuê đúng không ạ?" Tôi gọi từ cửa.

Không ai đáp lại, trong nhà cũng không có người đi ra. Lôi Chính Long đẩy cửa, chúng tôi bước vào trong.

Sân rất bừa bộn, thoạt nhìn đã lâu ngày không có ai quét dọn dẹp. Góc sân chất một đống rác cao bằng nửa người, bốc mùi hôi thối. Cũng may giờ đang là mùa đông, nếu là mùa hè, mùi này có thể gϊếŧ người rồii.

Lôi Chính Long không cho tôi đi trước, anh ta lanh chanh đi lên phía trên, nhìn vào cửa nhà, cửa không khóa.

Anh ta định đẩy cửa bước vào, tôi liền kéo lại, mùi máu, tôi ngửi thấy mùi máu!

Xác định không phải tôi đang đùa, Lôi Chính Long xua tay, ra hiệu cho người của anh ta lùi lại.

Vì không mang theo hộp đồ nghề, tôi kéo dài ống tay áo trùm lên cánh tay rồi đẩy cửa vào.

Mùi máu tanh tỏa ra nồng hơn.

“Mũi của cậu còn thính hơn chó!” Lôi Chính Long nói.

Tôi mặc kệ anh ta, nhìn xuống đất, không có dấu vết của dấu chân, lúc này tôi mới bước vào. Theo mùi máu, tôi bước vào phòng ngủ.

Trên sàn phòng ngủ có một vũng máu lớn, vết máu đã khô một nửa, có hai bàn tay đặt ngay ngắn chính giữa vết máu, trên tay phải có hình xăm một con bọ cạp!