Hồ Sơ Pháp Y

Chương 59: Người dân làng Nhai Sơn thật sự

    Lôi Chính Long rời đi, chỉ còn lại ba người chúng tôi, Tiểu Kiều và Vũ Ba đều tròn mắt nhìn tôi, muốn xem tôi đã lên kế hoạch gì.

“Mọi người đều mệt rồi, ngủ trưa đi” Hiện tại tôi không có thu xếp nào tốt hơn.

"Ngủ! Tình hình như thế này mà anh còn đòi ngủ, anh là lợn sao?" Phản ứng của Tiểu Kiều khiến tôi kinh ngạc. Có vẻ như hôm nay cô ấy rất nóng nảy.

Tôi gãi đầu và hỏi: “Vậy cô có ý tưởng nào hay hơn không?”

Tiểu Kiều bị hỏi ngược lại, cô ấy nhăn mặt lại môi mín chặt, sau vài phút suy nghĩ nghiêm túc, cô ấy nói: “Chắc chắn không có hề có lời nguyền nào. Không cần biết mục đích khiến những người dân rời khỏi làng Nhai Sơn muốn quay trở lại là gì, nhưng tôi chắc chắn khi những người này khi quay trở lại nhất định chúng ta sẽ tìm được thứ gì đó! ”

Tôi gật đầu, lần này suy luận của Tiểu Kiều hoàn toàn hợp tình hợp lý, không tìm được chỗ hở. Tôi cũng cho rằng chính là như vậy.

Hiện tại, chúng tôi chỉ có Vũ Ba là người trong cuộc duy nhất, liệu anh ta có mục đích gì?

Tiểu Kiều và tôi cùng nhìn chằm chằm vào Vũ Ba.

Vũ Ba hốt hoảng nói: “Đôi trẻ hai người nói chuyện đừng lôi tôi vào, tôi sẽ về suy nghĩ xem còn bỏ sót điều gì không.”

Xong! tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra khi Vũ Ba nói như vậy.

Tiểu Kiều tức giận gầm lên: "Anh nói gì? Tôi với anh ta là một đôi! Anh đã từng thấy một đôi nào như thế này chưa?"

Vũ Ba sửng sốt. Tiểu Kiều trong trạng thái như này khá đáng sợ. Hắn không dám nói lời nào, ba bước làm hai bước liền chạy về nhà.

Tôi cảm thấy hơi buồn cười, vừa định cười thì cảm thấy một ánh mắt dữ tợn nhìn mình. Không cần phải nói, tôi đi vào nhà ngay sau đó, để lại Tiểu Kiều một mình trong sân.

Aizxxx!

Tôi thở dài, phụ nữ thật khó hiểu. Tôi nghĩ mình biết về Tiểu Kiều rất rõ. Hiện tại xem ra là chưa phải, tôi nhiều nhất cũng chỉ hiểu được một góc.

Tôi nhỏ giọng nói với Vũ Ba: "Phụ nữ thật đáng sợ".

Vũ Ba chỉ cười, không nói gì.

Sau khoảng mười phút, Tiểu Kiều bước vào, ngồi trên mép giường mà không nói một lời.

Trong nhà, ba người ngồi không nói một lời, bầu không khí có chút trầm mặc.

Tôi xem thời gian trên điện thoại, nếu mọi việc suôn sẻ, lúc này lẽ ra Lôi Chính Long đã tìm thấy chiếc xe và đang trên đường trở về đồn cảnh sát. Điện thoại di động của anh ta chắc hẳn phải còn pin, vậy tại sao anh ta không gửi tin nhắn cho chúng tôi?

Tôi yêu cầu Vũ Ba mở điện thoại thêm một lần nữa, sau vài phút chờ đợi, vẫn không có tin nhắn nào.

Không phải là anh ta đã xảy ra tai nạn gì rồi chứ?

Tôi vừa định nói thì Tiểu Kiều đã lên tiếng: “Ngồi trong nhà chán quá, tôi đi ra ngoài dạo một chút, anh có muốn đi không?".

Tiểu Kiều rất khách khí nói. Tôi nghĩ việc này có chút bất thường, nhưng chúng tôi cùng nhau đi dạo đó là điều hoàn toàn bình thường, vì vậy tôi đã đồng ý.

Lúc đồng ý, tôi mới đẻ ý thấy hai má Tiểu Kiều đỏ lên, vẻ mặt ngượng ngùng.

Tuy nhiên, tôi cũng không nghĩ nhiều, chúng tôi vừa bước đến cửa, Vũ Ba hét lên: “Đợi đã, tôi đi với hai người.”

Tiểu Kiều bực bội: “Không phải anh không dám đi ra ngoài sao?"

“Đúng là tôi không dám! "Vũ Ba thẳng thắn nói:"Nhưng hai người đi rồi, chỉ còn lại mình tôi, không phải sẽ đáng sợ hơn sao! "

"À thì... "Tiểu Kiều không tìm ra lý do để bác bỏ nên đành phải chấp nhận.

Ba người chúng tôi ra ngoài, đi bộ ra khỏi làng theo con đường dẫn đến hồ.

Trời đã gần tối, nắng không còn chói chang, chuyển thành màu vàng ánh kim, mặt hồ gần đó lung linh phản chiếu sắc vàng chói lọi.

Tiểu Kiều và tôi đứng bên hồ, nước đập vào bờ, làn gió mang theo hơi ẩm phả vào mặt chúng tôi, cảm giác rất thoải mái. Sau lưng là bóng của hai người trải dài trên mặt đất.

Mọi thứ rất hài hòa, tôi cảm thấy Tiểu Kiều sẽ nói gì đó, nhịp tim nhanh thêm một chút.

Nhưng nhìn lại, bên cạnh chúng tôi còn có một cột đèn, hơn nữa còn là cột đèn lớn, nên tôi biết Tiểu Kiều sẽ không nói bất cứ điều gì.

“Đẹp nhỉ?” Tiểu Kiều nhẹ nhàng hỏi.

"Đẹp! Thực sự rất đẹp!" Tôi không dám nói với Tiểu Kiều, điều tôi đang nghĩ tới chính là những con cá lớn lên từ việc ăn thịt người trong hồ.

Vũ Ba đứng sau lưng chúng tôi, tên mập này cảm thấy có gì đó không ổn nên cứ nhíu mày liên tục như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Tôi ..." Tiểu Kiều mở miệng định nói gì đó.

“Nhớ rồi!” Vũ Ba kỳ lạ kêu lên.

“Nhớ gì cơ?” Tôi nhìn Vũ Ba đầy chờ đợi, hy vọng rằng anh ấy có thể đưa ra manh mối quan trọng mới.

"Tôi nhớ ra một chuyện, không biết nó có liên quan gì đến vụ án hay không. Nhìn thấy hồ nước tôi mới nhớ khi chúng tôi còn nhỏ ..."

Vũ Ba vừa bắt đầu kể thì có tiếng bước chân sột soạt trong rừng phía sau anh ta.

Tôi ra hiệu cho Vũ Ba dừng lại, đồng thời kéo Tiểu Kiều ra sau lưng. Lớn tiếng hét lên: “Đừng trốn nữa, đi ra đi, tôi biết anh ở đó?”

“Liệu có ai không?” Tiểu Kiều và Vũ Ba tròn mắt nhìn vào rừng cây, nhưng không thấy ai.

Tôi kiên quyết nói: “Nhất định là có người!”

Ngay khi vừa nói xong, một người bước ra từ gốc cây lớn, đó chính là ông già kỳ quái mà chúng tôi nhìn thấy lúc trước.

“Là chú à!” Ta cười nói “Đúng là có duyên, tôi lại gặp chú rồi.”

“Các người tại sao quay lại chỗ này làm gì?” Lão thúc nghiêm nghị hỏi.

“Chúng tôi tới đây để điều tra, vụ án chưa giải quyết xong, đương nhiên chúng tôi phải trở lại.” Tôi đoán lão thúc này hẳn là một trong số những người trong cuộc. Ngay khi mới gặp nhau, ông ấy đã thuyết phục chúng tôi rời đi, khi biết được chúng tôi là cảnh sát ông ấy im lặng không nói một lời nào, người này rõ ràng là có vấn đề.

Ông lão ngừng nói, Vũ Ba nhìn chằm chằm vào ông ấy một hồi lâu.

Tiểu Kiều kéo tôi một cái, tôi mới nhận ra biểu cảm của Vũ Ba. Dường như anh ta nhận ra lão thúc này.

Sự chú ý của ông ấy đổ dồn vào tôi và Tiểu Kiều, thậm chí ông ta còn không nhận thấy Vũ Ba ở phía sau chúng tôi. Hơn nữa lão thúc này cũng lớn tuổi nên thị lực đã suy giảm đi rất nhiều.

"Vậy các ngươi tự giải quyết cho tốt đi." Ông lão thở dài xoay người rời đi.

Vũ Ba vẫn còn đang bàng hoàng tôi phải đá một cái, anh ta mới có phản ứng, nhẹ giọng kêu lên: “Chú Tề, là ngươi sao?”

Lão thúc nhất thời dừng lại, thân hình run lên.

Tôi nhìn tình huống này biết sẽ có đột phá mới! Cuối cùng tôi cũng tìm thấy một tia hy vọng.

Ông lão chậm rãi xoay người lại, hai mắt đỏ đυ.c, môi run run hỏi:

“Ngươi … ngươi là…”

“Chú Tề, cháu là nhị thiếu gia nhà họ Vũ!” Vũ Ba rất kích động, một bước chạy tới, muốn dập đầu quỳ xuống.

Bác Tề giữ chặt Vũ Ba, cười nói: “Không cần dập đầu, không cần làm vậy.” Ông lão cũng rất xúc động, khuôn mặt tươi cười, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe vì nước mắt.

Vũ Ba cố chấp nói: “Cháu đã nhiều năm không gặp chú, cái này nhất định phải dập đầu.”

“Đứa nhỏ này, cháu có tấm lòng là đươc rồi!” chú Tề nghẹn ngào nói: “Không nghĩ tới sống đến nửa người của mình ta vẫn có thể gặp lại cháu, ông trời có mắt, ông trời có mắt, phép tắc không cần thiết nữa, chú Tề hiểu lòng cháu là được rồi. ”

Hai người họ, một người muốn hành lễ một người không cho, cứ như vậy kéo dài.

Tôi và Tiểu Kiều thực sự không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, liền đến đỡ Vũ Ba dậy và nói: “Chúng ta đến để điều tra vụ án nên sẽ ở đây trong một thời gian dài, sẽ còn nhiều dịp để gặp nhau, anh cứ đứng lên đi."

“Đúng, đúng!” chú Tề nói đồng thời tay nắm chặt Vũ Ba: "Lão nhị mập, nói cho ta biết, mấy năm nay cháu thế nào? ”

“Chuyện này kể ra cũng khá dài. ”Tiểu Kiều nói:“ Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta nên trở về làng trước."

“Tôi không tới nơi đó!” chú Tề nhất thời tức giận, ông lão có vẻ không thích làng Nhai Sơn.

Chú Tề liếc nhìn tôi và Tiểu Kiều, rồi lại nhìn Vũ Ba, hỏi: “Hai người này đều là cảnh sát. Lão nhị béo, cậu cũng là cảnh sát phải không?”

“Tất nhiên cháu không phải là cảnh sát.” Vũ Ba nói: “Cháu ở đây phối hợp với bọn họ xử lý vụ án."

" Tôi cũng nghĩ vậy, nhìn cậu xem, sao có thể làm cảnh sát!" chú Tề nghiêm mặt nói: " Thằng béo, không phải cậu đã làm gì xấu bên ngoài đó chứ? Cậu thử làm việc gì xấu xem chú Tề có cắt chân cậu hay không. ”

“Cháu sao lại làm chuyện xấu chứ! ”Vũ Ba cãi lại:“ Cháu cùng các đồng chí cảnh sát đến đây tìm hiểu sự việc. ”

“Đừng vòng vo, nói mau là chuyện gì?

“Trí Quân và những người khác gặp tai nạn.” người ta nói người lớn tuổi tâm trạng dễ xúc động, khi nói tôi cũng không nghĩ gì nhiều chỉ là đơn giản kể lại câu chuyện. Sau khi nói xong, tôi mới nhận ra ông lão đến một chút buồn bã cũng không có, ngược lại còn có chút vui vẻ.

Kịch bản này là gì?

“Chết tốt lắm, chết tốt lắm!” chú Tề thậm chí còn cười thành tiếng.